Chương 155: Vị khách không mời (1)
Trận đấu đã kết thúc.
Thay vì chúc mừng cho người chiến thắng, khán giả lại cảm thấy bối rối vì không biết chuyện gì đã xảy ra.
Một tia sáng chói loá lóe lên, khi nó biến mất, giáo sư Debian vốn đang chiếm thế thượng phong đã bị hạ gục.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Chắc chỉ có người trong cuộc mới biết thôi."
Altego đã luôn tự tin vào sự thất bại của Rudger, lúc này cũng khịt mũi giận dữ.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong ánh sáng đó.
Diễn biến của cuộc chiến chỉ có hai đương sự mới biết.
Altego đứng dậy khỏi chỗ ngồi rời khỏi sân vận động.
Những học trò của ông ta cũng vội vàng đứng dậy theo sau.
Không chỉ có học sinh trên khán đài, ngay cả những giáo sư khác đến xem trận đấu, thậm chí cả khách mời từ bên ngoài.
Mọi người nhìn Rudger đang đứng yên với ánh mắt kỳ lạ.
Debian được đưa ra ngoài sân trên cáng cứu thương, Rudger đứng một lúc rồi mới từ từ rời sân.
Dù sao thì đây cũng chỉ là trận đấu của một phần sự kiện. Hắn có rời đi như thế này cũng không sao cả.
Khi Rudger bước vào hành lang, hắn nhìn thấy các nhân viên y tế đang vội vã chạy tới từ xa.
Rudger đi về hướng các nhân viên y tế.
Khi hắn đến phòng c·ấp c·ứu bên trong sân vận động, Rudger tìm thấy Debian Burtag đang nằm bên trong.
Hắn ta vẫn chưa tỉnh táo lại sau cú sốc kia, đôi mắt Debian lúc này đang mở to, thần sắc đờ đẫn xen lẫn chút kinh hãi.
"Giáo sư Debian! Tỉnh lại đi! Giáo sư Debian!"
Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Debian, cố đánh thức tâm trí của người này nhưng không có tác dụng.
Hugo cũng có mặt ở đó, ông ta tỏ ra rất tức giận với các nhân viên y tế khi nhìn thấy tình trạng của Debian.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao giáo sư Debian vẫn chưa phục hồi?"
"Chúng tôi hiện tại vẫn chưa biết nguyên nhân... ... ."
"Đó là chuyên môn của các người cơ mà!"
"Trên người anh ta không có v·ết t·hương nào cả! Chúng tôi sẽ phải kiểm tra kỹ hơn để xem có vấn đề gì khác xảy ra không?"
Khi các nhân viên y tế đang bối rối thì Rudger bước tới từ tốn giải thích.
"Anh ta chỉ bị sốc tâm lý nên tinh thần đang gặp chút vấn đề thôi."
Khuôn mặt đầy thịt của Hugo trở nên méo mó khi nhìn thấy Rudger.
"Anh ta có thể tự phục hồi nếu tinh thần của anh ta đủ mạnh mẽ."
"Cậu có biết bản thân cậu vừa làm gì không?"
Hugo hét lên.
Rudger thờ ơ hỏi.
"Tôi không biết ngài đang tức giận điều gì?"
"Đây chỉ là một trận đấu tay đôi nho nhỏ, cậu có nhất thiết phải ra tay nặng như vậy không? Cậu đã đi quá giới hạn rồi đấy!"
"Đi quá giới hạn sao?"
Rudger khẽ cười như thể vừa nghe được một câu chuyện thú vị.
"Vậy hành động tự ý lẻn vào văn phòng của ai đó và lấy trộm đồ có tính là đi quá giới hạn không?"
"Cậu... ... !"
Hugo đang trợn mắt đột nhiên hét vào mặt nhân viên y tế.
"Các người lập tức ra ngoài cho tôi!"
Các nhân viên y tế hoảng sợ, đồng loạt chạy ra khỏi phòng bệnh.
Mặc dù đã không còn người ngoài nào ở đây, nhưng Hugo vẫn giả bộ không biết những gì Rudger vừa nói.
"Ta không hiểu cậu đang nói về cái gì."
"Chà, ngài có thể coi như tôi chưa nói gì cả."
Tất nhiên, không thể nào Hugo lại không hiểu những gì Rudger nói.
Tuy nhiên, vì không có bằng chứng rõ ràng nên Rudger quyết định dừng lại và không đào sâu thêm chủ đề này.
Hugo nhướng mày.
"Vậy cậu đến đây làm gì?"
"Tôi chỉ lo lắng cho đối thủ của mình thôi."
Lo lắng? Chuyện cười gì vậy?
Lúc này, Hugo thực sự nghi ngờ liệu Rudger có phải đến để chế giễu mình hay không.
Rudger cảm thấy yên tâm hơn một chút sau khi kiểm tra tình trạng của Debian.
'Tình huống không nghiêm trọng như mình tưởng.'
Dù thế nào đi chăng nữa, việc phá hủy bản ngã của người khác trong một trận đấu mang tính biểu diễn là một chuyện rất nghiêm trọng.
Nếu Debian b·ị t·hương nặng, chắc chắn Rudger cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhìn vào tình trạng hiện tại của Debian Burtag, có lẽ hắn ta sẽ trở lại trạng thái ban đầu nếu nghỉ ngơi hai ngày.
Tất nhiên, những ký ức về khoảnh khắc đó sẽ mãi mãi là bóng ma trong lòng Debian.
Đột nhiên.
Rudger cảm thấy cơn đau đầu mà mình đã quên lãng quay trở lại.
Hugo không biết cảm xúc thực sự của người trước mặt, hiện tại ông ta đang nghiến răng nghiến lợi trước thái độ có vẻ trịnh thượng của Rudger.
Kế hoạch đánh bại Rudger trước mặt mọi người của ông ta đã thất bại, danh tiếng của gia tộc Burtag sắp tới chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.
'Tên khốn đó đã che giấu sức mạnh của bản thân!'
Theo như Hugo biết, Rudger chỉ có thể sử dụng được năm nguyên tố.
Ông ta chưa bao giờ nghe nói đến việc Rudger có thể sử dụng ma pháp ánh sáng.
Nhưng lần này, hành động của Rudger như giáng một cái tát vào những tính toán của Hugo.
'Đó không thể nào là trình độ của một giáo sư mới!'
Trình độ của giáo sư Theon dù cao đến đâu thì cũng có giới hạn.
Những gì Rudger Chelici biểu hiện hiển nhiên đã vượt qua giới hạn đó quá nhiều.
Điều khiến Hugo tức giận hơn cả là ông ta không biết tại sao Debian lại b·ị đ·ánh bại.
Ông ta thậm chí không thể đoán được loại phép thuật nào có thể khiến đối thủ mất trí trong khi cơ thể vẫn hoàn hảo.
Đối với Hugo, toàn bộ chuyện này như một mớ hỗn độn, giống như một trò đùa tồi tệ của ai đó.
Đúng lúc đó, Chris Bennimore đẩy cửa phòng bệnh và bước vào.
Khi hắn ta nhìn thấy Rudger, mặt hắn ta đanh lại. Rudger nhìn Chris Bennimore với ánh mắt thờ ơ.
"Hừ."
Cuối cùng, Chris Bennimore là người ngoảnh mặt đi trước.
Hắn nhìn trạng thái nửa tỉnh nửa mê của Debian, nói với Hugo.
"May mắn là không có bất kỳ tổn hại nào về cơ thể. Tôi nghĩ chúng ta nên để anh ấy nghỉ ngơi trước. Để đề phòng, tôi sẽ mang cho anh ấy một số loại thuốc phục hồi đặc biệt của nhà Bennimore."
"... ... Được. Cảm ơn cậu."
Hugo trả lời như vậy và trừng mắt nhìn Rudger như thể sắp xé xác hắn.
"Ta chắc chắn sẽ bắt cậu phải chịu trách nhiệm về việc này!"
"Ý ngài là trách nhiệm gì?"
"Cậu đang không hiểu thật hay cố tình không hiểu? Gây thương tích hạng nặng cho đối thủ trong khi chỉ là một trận đấu biểu diễn ở lễ hội. Cậu sẽ phải trả giá cho hành vi đó của mình."
Đúng lúc đó, trong phòng bệnh vang lên giọng nói của người thứ ba.
"Việc xảy ra chuyện gì đó trong lúc thi đấu là điều không thể tránh khỏi. Tất cả chúng ta khi tổ chức sự kiện đều đã chuẩn bị tâm lý cho việc đó rồi, không phải sao?"
Ánh mắt của Rudger, Hugo và Chris hướng về phía giọng nói.
Hiệu trưởng Elisa đang đứng ở cửa phòng.
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, như thể vừa nghe được một câu chuyện thú vị.
"Ngài Hugo Burtag, tôi nói vậy có đúng không?"
"Hiệu trưởng, ngài nói vậy là có ý gì?"
"Lúc đấy không phải tôi đã nói rằng nên dừng trận đấu lại sao? Nhưng ngài đã nói gì nhỉ? Trận đấu vẫn nên được diễn ra như bình thường, tôi nói vậy có đúng không?"
Khi Elisa nói vậy, sau đó hơi lùi ra xa và nhìn lại.
Chỉ khi đó Hugo mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người phía sau.
"Ta cũng nghe thấy ngài Hugo nói vậy."
Một ông già bước vào phòng bệnh, tay vuốt râu.
Đôi mắt của Hugo Burtag mở to khi nhận ra thân phận của người này.
"Ngài Công tước Hayback?"
Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến Hugo ngạc nhiên.
Ngoài Công tước Hayback còn có người đứng đầu gia tộc Lumos, Công tước Kayden Lumos và một số quý tộc khác.
"Hoặc có thể ta đã quá già nên tai hơi nghễnh ngãng. Phải không?"
"Ôi không! Làm sao có thể như vậy được!"
Hugo vội vàng bào chữa, trừng mắt nhìn hiệu trưởng, nhưng Elisa chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Hugo lập tức thay đổi sắc mặt, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay và lau mồ hôi trên trán.
"Tôi đoán là tôi đang có chút choáng váng và phạm một ít sai lầm. Đúng vậy. Khi thi đấu đúng là không thể tránh khỏi xảy ra một số vấn đề ngoài ý muốn."
Elisa mỉm cười với Rudger.
"Chúc mừng giáo sư Rudger. Cảm giác chiến thắng như thế nào?"
"Không có gì đặc biệt."
Rudger ngay từ đầu đã không có ý định chiến thắng nên cảm xúc của hắn không có nhiều dao động.
'Thành thật mà nói, đối thủ chỉ tập trung vào phòng vệ. Không có chút thú vị nào cả.'
Nhưng những người khác lại không hiểu câu nói theo cách đó.
Đó là một tuyên bố kiêu ngạo.
Tuy nhiên, khi những lời này được nói ra bởi một người đã chiến thắng, sức nặng của chúng có cảm giác hoàn toàn khác.
Công tước Hayback mỉm cười chân thành và đưa tay về phía Rudger.
"Rất vui được gặp cậu. Tên ta là Heyback Kadushan."
Rudger cũng đáp lại bằng một lời chào chuẩn mực.
"Rất vui được gặp ngài. Tôi là Rudger Chelici."
"Ta đã xem những trận đấu vừa rồi của cậu. Vô cùng đặc sắc. Đặc biệt là khi cậu có thể phóng xuất số lượng lớn phép thuật với tốc độ nhanh như vậy. Cậu cũng có thể sử dụng ma pháp thuộc tính ánh sáng. Thật là kỳ lạ khi ta chưa bao giờ nghe nói đến tên của cậu. Một pháp sư tài năng như cậu đáng lẽ ra phải nổi danh lâu rồi mới phải."
Heyback khen ngợi Rudger không ngừng.
Rudger ngầm quan sát phản ứng của những người xung quanh.
Bằng cách nào đó, những người trông có vẻ muốn làm quen với hắn lại không đến gần.
Rudger nhìn người đứng trước mặt với vẻ mặt hiểu rõ.
'Ông ta có ý ngăn cản bọn họ?'
Cách Heyback tiếp tục bám lấy Rudger thoạt nhìn có vẻ giống một ông lão cư xử không đứng đắn.
Nhưng nhìn theo một góc độ khác, đó cũng là một lời cảnh báo ngầm cho giới quý tộc không thể gây chuyện với Rudger.
Gia chủ của một trong ba gia tộc công tước lớn của Đế quốc sẽ không làm gì mà không có mục đích.
Heyback tỏ vẻ đương nhiên dẫn Rudger ra ngoài phòng bệnh.
Các quý tộc khác chỉ có thể nhìn theo tiếc nuối.
"Hahaha. Nhiều người thì có chút ồn ào mà, phải không? Mọi người đều muốn gặp cậu."
"Tôi biết. Cảm ơn ngài vì đã giải vây giúp tôi."
"Cậu biết sao? Hahaha."
Heyback giả vờ ngạc nhiên và cười lớn.
Tuy nhiên, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết của ông ta lại bình tĩnh một cách lạ thường.
'Đúng là một tài năng hiếm có với cái nhìn sâu sắc vượt trội. Thông thường, những người đạt được những điều này ở độ tuổi trẻ như vậy thường sẽ trở nên quá kiêu ngạo và bỏ qua tất cả những điều nhỏ nhặt."
Hayback quyết định thay đổi mục đích của mình.
Rudger không phải là người có thể bị thuyết phục chỉ bằng vài lời nói.
Trong trường hợp đó, ông ta nên tạo thiện cảm với đối phương trước.
"Nếu cậu cần sự giúp đỡ, cậu có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào. Gia tộc Kadushan sẽ rất hoan nghênh cậu."
Heyback từ kinh nghiệm lâu năm của mình biết rằng cho dù vô cớ bám lấy Rudger thì cũng chỉ tạo ra ấn tượng xấu với đối phương.
Rudger gật đầu, cảm thấy yên tâm khi vị Công tước này chủ động rút lui.
"Ta rất mong chờ cuộc gặp tiếp theo của chúng ta."
"Tôi cũng vậy."
Heyback là người luôn biết khi nào thì nên rời đi.
Nhìn thấy Heyback rời đi, Rudger nhận ra rằng ông lão đó là một quý tộc đáng gờm.
Ngay khi Rudger nghĩ đến việc trở lại sân đấu.
Vào lúc đó, một nhóm pháp sư lao về phía Rudger từ xa trong hành lang.
Một trong những pháp sư có vẻ là người đại diện, bước tới và chào hỏi Rudger.
"Xin chào. Tên tôi là Rushek. Tôi là người thuộc về lực lượng của toà Tháp Ma thuật mới. Anh có phải là giáo sư Rudger Chelici không?"
"Vâng, là tôi."
Rudger đảo mắt.
So với các pháp sư của Tháp Ma thuật cũ, phần lớn những người trước mặt đều là những pháp sư trẻ tuổi.
Vẻ mặt các pháp sư của toà Tháp Ma thuật mới đang vây quanh hắn ta lúc này đều nặng nề và cứng đờ.
Không giống như toà Tháp Ma thuật cũ chuyên chế, những người này trông khá nghiêm nghị và cứng nhắc, có phần giống như quân nhân.
"Vậy các ngài có việc gì cần tôi giúp sao?"
Khi Rudger hỏi câu hỏi đó, các pháp sư nhìn nhau không nói một lời rồi gật đầu nặng nề.
Rudger nheo mắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
'Chuyện gì đây? Bọn họ định b·ắt c·óc mình sao? Trong tình huống hiện tại?'
Toà Tháp không sợ ảnh hưởng của Theon sao?
Trong khi Rudger đang nghĩ vậy, người đại diện của Tháp Ma thuật Mới ban nãy tự giới thiệu mình là Rushek, đút tay vào túi áo với vẻ mặt nghiêm túc.
Rudger căng thẳng, chuẩn bị ứng phó với bất kỳ đòn t·ấn c·ông bất ngờ nào từ đối thủ.
Hắn hiện tại không thể chiến đấu một cách lỗ mãng. Việc đầu tiên cần làm là chạy trốn.
Rudger bắt đầu tìm kiếm lối thoát.
Đúng lúc đó, tay Rushek rút ra như tia chớp và chỉ về phía Rudger.
Rudger run rẩy.
Hắn đang kìm nén cảm giác theo bản năng muốn rút con dao găm giấu trong thắt lưng ra.
Nhưng thứ mà Rushek đưa ra lại là một mảnh giấy trắng tinh.
Nhìn vào tờ giấy trắng tinh không có gì khác được viết trên đó, Rudger nhìn chằm chằm vào Rushek như muốn hỏi đây là gì.
"Anh có thể cho tôi xin chữ ký không?"
"... ... ."