Chương 151: Thi đấu pháp thuật (1)
Với sự giúp đỡ của trợ lý Sedina, Rudger đã có thể di chuyển hai người đang ngất xỉu một cách an toàn mà không bị ai chú ý.
Rudger đưa Selina đến bệnh xá.
Lúc này đã là hoàng hôn, trong phòng y tế không có người.
Bên trong tối tăm, chỉ có ánh sáng đỏ của lễ hội phía xa phản chiếu vào.
Rudger đặt Selina xuống giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người mà hắn đang tìm kiếm lại ở gần đến thế.
Hắn cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Esmeralda.
'Esmeralda đáng c·hết. Nhưng Selina thì không.'
Xét cho cùng thì cô ấy vô tội.
Tội lỗi là tội lỗi, việc tốt là việc tốt.
Rudger lắc đầu.
Dù là như vậy, hắn cũng không thể trì hoãn quyết định của bản thân quá lâu.
Vào ngày cuối cùng của lễ hội, Esmeralda sẽ tự tay g·iết Chrollo Fabius như đã hứa.
Vậy thì sau khi trả thù xong cô ta sẽ làm gì tiếp theo?
'Một khi Esmeralda còn thuộc về tổ chức, cô ta sẽ không làm trái lệnh Linh Cấp."
Nếu thù oán cá nhân đã trả xong, Esmeralda chắc chắn sẽ trung thành tuân theo mọi mệnh lệnh của tổ chức.
Rõ ràng đó sẽ là cản trở lớn đối với Rudger.
Quyết định ổn thoả nhất trong tình huống này là phải loại bỏ Esmeralda.
Rudger bình tĩnh nhìn Selina đang nằm.
Mái tóc hồng rải rác trên gối đang tỏa sáng dịu dàng dưới ánh sáng ngoài cửa sổ.
Cô ấy trông giống như một nàng công chúa đang ngủ say.
"Ờ, ừm."
Selina lầm bẩm vài tiếng và từ từ tỉnh lại.
Khi Selina mở mắt, đôi mắt đã không còn là màu đỏ của Esmeralda mà là màu tím nhạt ban đầu.
"Đây là?"
"Cô tỉnh rồi à?"
"Giáo sư Rudger?"
Selina vừa tỉnh lại, đôi vai cô run lên khi nhìn thấy Rudger.
Cuối cùng, Selina cũng nhận ra rằng mình đang ở trong phòng y tế.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cô đã bị ngất."
"Sao cơ?"
"Có vẻ như gần đây cô khá mệt mỏi. Cô đã bất ngờ ngất đi trong lễ hội."
"Tôi đã ngất đi sao?"
Giọng nói của Rudger nghiêm túc đến mức Selina hoàn toàn tin tưởng những lời hắn nói.
Thực tế, những gì Rudger nói cũng không sai. Đúng là Selina bị mất ngủ một ngày trước lễ hội vì quá phấn khích.
'Mình đã ngất vì kiệt sức sao? Trời ơi! Sao có thể làm phiền anh ấy như vậy........'
Lặng lẽ quan sát phản ứng của Selina, sau khi chắc chắn cô ấy không nhớ gì về chuyện trước khi ngất xỉu, Rudger mới yên lòng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"A! Anh định đi đâu sao?"
"Có vẻ như cô đã ổn nên tôi sẽ rời đi trước."
Selina định nói điều gì đó, cô ấy ngọ nguậy ngón tay, không đành lòng đối mặt với ánh mắt của Rudger.
Cuối cùng cô ấy nói với giọng trầm xuống.
"Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Selina lắc đầu.
"Tôi thực sự xin lỗi vì đã gây ra rắc rối không cần thiết cho anh, tôi biết anh cũng không có hứng thú với lễ hội nhưng vẫn bằng lòng dành thời gian đi cùng tôi........tôi....."
"Cô Selina, nếu cô thực sự làm phiền tôi, tôi sẽ nói rõ ngay tại chỗ."
"Cái gì?"
"Sở dĩ tôi không nói gì là vì tôi cũng không ghét điều đó."
Dù không thể hiện ra ngoài nhưng Rudger thừa nhận bản thân hắn cũng đã tận hưởng sự sôi động của lễ hội.
Giành được giải thưởng ở t·rường b·ắn, mua đồ ăn nhẹ ở các cửa hàng trên phố và xem nhiều trò ảo thuật khác nhau cũng như nhìn thấy nụ cười của các học sinh là điều khiến Rudger cảm thấy dễ chịu.
"Hôm nay tôi cũng rất vui."
"Thật sao?"
Selina thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã lo mình có thể đã làm phiền anh."
"Cô không cần phải lo lắng nhiều như vậy."
Khi Rudger sắp rời khỏi phòng, Selina gọi hắn bằng giọng nhẹ nhàng từ phía sau.
"Giáo sư Rudger."
"Có chuyện gì sao?"
Rudger trả lời mà không nhìn lại.
"Chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng lễ hội vào năm tới không?"
Thực ra, bản thân Selina cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi câu này.
Cô ấy chợt cảm thấy đây có thể là lần cuối cùng.
Rudger chìm trong suy nghĩ khi Selina hỏi.
Lễ hội năm sau?
Có lẽ sẽ có nhiều người tụ tập hơn hôm nay.
Tất cả họ sẽ tận hưởng lễ hội và tạo ra những kỷ niệm mới.
Nhưng vào ngày đó, hắn không chắc bọn họ có còn có thể đứng chung với nhau như lúc này hay không.
Lý trí nói cho Rudger trong hai người chỉ có một người được sống sót.
Đó là số phận không thể tránh khỏi.
"Chắc chắn rồi."
Dù biết điều đó nhưng Rudger không đành lòng từ chối.
Nghe được câu trả lời đó, Selina cuối cùng cũng mỉm cười rạng rỡ.
"Được! Vậy năm sau chúng ta sẽ đi dự lễ hội cùng nhau nhé!"
"Được."
Rudger vẫn trả lời như vậy dù biết đó là lời hứa không thể giữ được.
Hắn vẫn như mọi khi, vẫn bình tĩnh như vậy.
* * *
Ngày đầu tiên của lễ hội phép thuật đã kết thúc.
Ánh đèn của lễ hội lần lượt tắt và bóng tối ập đến.
Những có một người vẫn đang di chuyển như thể đang chờ đợi một thời điểm như thế này.
Trong phòng giáo sư của Rudger.
Ở một nơi tối tăm, thậm chí không có ánh trăng chiếu vào, cửa sổ lặng lẽ mở ra và một người lẻn vào trong.
Kẻ này nhẹ nhàng dò xét xung quanh bằng ma pháp.
'Có vẻ như không có ma pháp thăm dò. Đúng là thiếu cảnh giác."
Kẻ đột nhập cẩn thận bước lên tấm thảm trên sàn và lục soát bàn của Rudger.
Hắn lục lọi nhiều ngăn kéo bàn, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn và cười toe toét.
'Là nó.'
Người đàn ông lắc chiếc hộp màu trắng tinh trong một tay vài lần và xác nhận tiếng v·a c·hạm của những viên thuốc phát ra từ bên trong.
'Nếu mình mang thứ này đi, mình có thể dễ dàng giành chiến thắng trong trận đấu ngày mai rồi, hahaha.'
Rudger Chelici phải bí mật bổ sung ma lực bằng thuốc mà không để người khác biết. Ai có thể ngờ rằng một giáo viên dạy ma pháp lại thiếu hụt ma lực?
'Rudger Chelici, ta rất mong chờ trận đấu ngày mai của chúng ta.'
Điều gì sẽ xảy ra khi một pháp sư bị thiếu hụt sức mạnh phép thuật mất đi phương tiện khôi phục?
Hắn không thể ngưng cười khi nghĩ về điều đó.
Kẻ đột nhập đã dọn dẹp lại chiếc bàn và rời khỏi phòng qua cửa sổ mà hắn ta đi vào.
Căn phòng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu và trở nên yên tĩnh như thể ngay từ đầu đã không có ai đến thăm.
/*Chương này tôi cắt khá nhiều nên sẽ bù một chương mới cho mọi người.*/