Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 139: Bài thi thứ hai (1)




Chương 139: Bài thi thứ hai (1)

Gọi là một bài kiểm tra nhưng quá trình gần giống làm bài tập về nhà hơn.

Vì đã được thông báo trước nên mỗi học sinh đã tự tạo ra ma trận của riêng mình dựa trên những tài liệu mà Rudger đã cung cấp.

Hôm nay chính là lúc trình bày những gì đã tìm hiểu được cho giáo sư và các bạn học cùng lớp.

"Trước khi bắt đầu, hãy rút thăm thứ tự trình bày."

"Được rồi. Bắt đầu thôi. Số một đi lên đây."

"Vâng vâng!"

Khi Rudger gọi tên mình, người đầu tiên là một nam sinh nhanh chóng tiến lên, bước từng bước cứng nhắc vì căng thẳng.

Không học sinh nào cười nhạo cậu ta. Hầu hết mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không phải là người đầu tiên.

Những học sinh không chuẩn bị kỹ càng tỏ ra lo lắng.

Trong lúc đó, nam sinh đầu tiên trình diễn ma trận mà cậu ta đã chuẩn bị.

"Thưa giáo sư, em đã kết hợp các nguyên tố vào trong ma trận để có thể biểu hiện nguyên tố đó bất cứ lúc nào."

Có một tờ giấy da bên cạnh nam sinh, một ngọn lửa nhỏ đang được hình thành trên đó.

Triệu hồi Hoả nguyên tố bằng cách sử dụng ma trận.

Ngọn lửa không lan rộng quá lớn, hỏa lực rất đồng đều. Ngoài ra, cậu ta có thể điều chỉnh sức mạnh ngọn lửa tăng giảm theo ý muốn.

Ma trận này không thể tăng hỏa lực vượt quá một giới hạn nào đó, nhưng dường như nó đủ để đun sôi nước.

Hình dạng của ma trận là một hình chữ nhật. Hầu như không có thay đổi quá nhiều so với những gì Rudger đã dạy.

"Có vẻ tốt. Được rồi, đến đây thôi."

Ực.

"Ta sẽ cho điểm trong khoảng từ F đến A+. Điểm của trò là D-."

"Hả?"

Nam sinh vẫn nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được ít nhất một điểm C.

Khuôn mặt của cậu ta sau khi nghe điểm của mình nhuốm màu xấu hổ.

"Dạ, thưa ...thưa giáo sư. Điểm của em là D- ạ?"

"Trò có vẻ không phục? Ma trận mà trò tạo ra chắc chắn hữu ích trong cuộc sống thực."

"Một ma trận ổn định, có thể sử dụng được như một bếp ga nhỏ. Nó có thể sẽ trở nên khá phổ biến trong những gia đình bình dân."

"Nhưng cũng chỉ dừng lại ở công dụng đó thôi."

"Bản thân ma trận này không có gì khác biệt so với tài liệu ta cung cấp. Trò đã chọn một con đường an toàn mà không hề nghĩ đến những thay đổi hay thách thức nào. Đó là lý do trò chỉ được D-."

Chi tiết có thể điều chỉnh hỏa lực đáng được khen ngợi, nhưng chẳng lẽ những người khác không thể nghĩ đến sao?

Ma trận này không có nhược điểm quá lớn nào để nói, nhưng cũng chẳng có ưu điểm nào quá nổi trội. Thứ này hầu như bất kỳ ai có tài liệu đều có thể làm được, nó không thể hiện được nỗ lực học tập và nghiên cứu tìm tòi của bản thân học sinh này.

"Chọn con đường an toàn bằng cách thay đổi một vài thứ của một thí nghiệm đã thành công thay vì cố gắng biến hoá nó và tập nếm trải thất bại. Trò nghĩ gì khi ta dạy cho trò kiến thức về ma trận? Trò có gì không hài lòng với điểm số hiện tại?"

"Dạ, dạ không....Em chỉ ....."

"Số điểm ta cho đều dựa trên sự đánh giá logic và hợp lý. Hãy biết ơn vì trò không phải nhận một điểm E, chứ đừng nói đến D-."

Nam sinh thậm chí không dám đáp lại những lời nhận xét của Rudger. Cậu ta cúi đầu, lùi lại như thể đang chạy trốn.

Các học sinh chứng kiến ​​cảnh đó đều cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.

Đa phần là những học sinh chọn con đường an toàn như nam sinh kia khi nghe vậy đều tỏ ra cay đắng.

"Người kế tiếp."

Đôi mắt của Rudger trở nên sắc bén hơn.

Sau học sinh đầu tiên, nét mặt của hắn lúc này trở nên nghiêm khắc hơn bình thường.

'Mình tiêu rồi.'

Người thứ hai lẩm bẩm một mình khi nghe tiếng giáo sư gọi.

* * *

"Sợ thật đấy."

Nhìn từng người thể hiện tác phẩm của mình, Leo lè lưỡi.



Trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, ai cũng lo lắng rằng bản thân có thể thuyết trình đàng hoàng không.

"Aidan, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?"

"À? Cũng...cũng tạm được."

"Cậu thì sao?"

"Tôi đã làm hết sức rồi. Không ai biết kết quả sẽ ra sao, phải không? Tất nhiên là có thể thành công, cũng có thể thất bại. Ai biết được."

"Nếu giáo sư vẫn cho điểm thấp thì sao?"

"Cái đấy thì chịu thôi, chắc do tôi chưa đủ cố gắng."

Leo thở dài.

Iona đứng cạnh, gật đầu đồng ý với những lời đó.

"Đó là một suy nghĩ tuyệt vời."

"Cảm ơn."

Tracy lặng lẽ quan sát bên cạnh, mở miệng an ủi.

"Chà, nếu là Aidan... ... tự tin lên, cậu ít nhất có thể nhận được một điểm C+. Đừng quá nản lòng."

Leo nghĩ cô nàng ngu ngốc này lại bắt đầu nói mấy điều kỳ lạ rồi.

Thay vì động viên bạn học đạt điểm cao, cậu ta lại bảo họ chỉ cần hài lòng với điểm C+?

Điều buồn cười hơn nữa là bản thân cô nàng Tracy này cũng có biểu cảm hài lòng trên khuôn mặt, như thể cậu ta cũng đang tự hài lòng với bản thân nếu được một điểm C+?

Đúng là không thể nào hiểu được!

May mắn thay, Aidan là một chàng trai tốt bụng.

"Cảm ơn cậu nhé."

Cậu ta thậm chí còn cười với Tracy.

Tracy đỏ mặt, ngay lập tức quay đi.

Leo khịt mũi coi thường.

"Ồ đúng rồi, Aidan. Số của cậu là bao nhiêu?"

"Mình à? Là mười ba."

"Mười ba sao?"

Ngay khi Leo nghĩ vậy, giọng nói của Rudger vang lên từ đằng xa.

"Số mười ba."

"... ... Hình như giáo sư gọi cậu đấy."

"Kìa, đi nhanh đi!"

Leo đẩy Aidan. Aidan bị đẩy, nhanh chóng đứng trước mặt Rudger.

"Aidan. Trò số mười ba phải không?"

"Dạ vâng!"

Rudger nhìn Aidan với ánh mắt sắc lạnh rồi hất cằm ra hiệu.

"Cho tôi xem ma trận mà trò đã chuẩn bị."

"Vâng!"

Aidan nuốt nước bọt khô khốc và lôi ra tờ giấy da mà cậu đã chuẩn bị ra.

"Hửm?"

Rudger nhìn vào ma trận mà Aidan đã vẽ trên giấy da, hắn tỏ ra hơi ngạc nhiên.

"Aidan."

"Vâng! Thưa giáo sư!"

"Trò thực sự sẽ làm bài thi với thứ này?"

"Dạ vâng. Em chắc chắn!"



Nghe Aidan trả lời, Rudger nheo mắt lại.

Bởi vì tấm giấy da Aidan mang theo vẽ một hình tròn bên trên.

"Những gì ta đã dạy cho trò không phải là một vòng tròn ma pháp, mà là một ma trận."

Aidan lúc này đã tạo ra các ma trận dựa trên các vòng tròn, như thể cậu ấy đang tự hào về phương pháp hiện có.

"Trò sẽ làm gì với thứ này?"

"Lúc đầu em cũng có rất nhiều lo lắng."

Aidan lấy tờ giấy da ra và trải nó trên mặt đất.

Từ ngày Rudger dạy cậu nội dung bài kiểm tra cho đến nay, Aidan không ngừng nghĩ về nó một ngày nào.

Vì ma trận mà giáo sư đã dạy cho cậu là một hình vuông, cậu ta đã từng nghĩ bản thân có nên thử một hình dạng khác không? Có thể sử dụng hình ngũ giác, hình lục giác hoặc hình ngôi sao.

Nhưng Aidan ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ đó. Aidan nhận thức rõ những hạn chế của mình. Bất kể ai nói gì, cậu ấy vẫn là một người mới. Rõ ràng là sự thay đổi như vậy sẽ không khả quan và có thể khiến kết quả bài thi của cậu hỏng bét.

Nếu vậy, cậu nên làm gì đây?

"Cuối cùng, em nghĩ tốt nhất bản thân vẫn nên tập trung vào những gì mình am hiểu nhất."

Aidan cười ngượng nghịu và truyền phép thuật vào ma trận.

Chỉ sau đó, Rudger mới nhận ra rằng vòng tròn do Aidan vẽ khác với vòng tròn ma pháp thông thường.

Những gì được khắc bên trong không phải là một bức tranh phẳng của công thức ma thuật, mà là những chữ cái và con số mà hắn đã dạy.

"Thành thật mà nói, em vẫn chỉ điền các ký hiệu và con số giáo sư dạy vào ma trận của mình một cách khá máy móc."

Chẳng mấy chốc, ánh sáng phát ra từ ma trận tỏa ra hơi ấm ra xung quanh.

Như thể một làn sóng, hơi ấm lan tỏa ngay lập tức và tràn ngập phòng thi.

"Đây là ma trận tốt nhất của em, thưa giáo sư."

Thứ mà Aidan mang đến là một vòng tròn ma thuật đan chéo hình vuông và hình tròn đồng tâm.

Aidan đứng thẳng và nhìn Rudger.

Rudger đưa tay vuốt cằm suy nghĩ. Aidan nuốt nước bọt trước cảnh tượng đó.

"Aidan."

"Dạ vâng."

"B+."

"Dạ?"

"Ta nói là B+."

Ban đầu Aidan nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Những bạn học thi trước không ai thoát khỏi điểm E, D, cậu ấy đã thầm cầu nguyện bản thân có thể đạt được ít nhất một điểm C.

Tuy nhiên, Rudger nhìn vào thành quả của Aidan và cho điểm nhiều hơn thế.

"Trò đã mạnh dạn kết hợp vòng tròn ma pháp cũ và mới. Đó là một tinh thần thách thức tốt. Không giống như các vòng tròn ma pháp hiện có, ma trận của trò hoạt động thông qua việc tán xạ sóng ma pháp theo các vòng tròn đồng tâm. Tính ổn định đã được nâng lên đáng kể để ma pháp không bị cạn kiệt và thất thoát."

Rudger hiểu ý tưởng Aidan nghĩ trong đầu khi tạo ra ma trận này.

Aidan chăm chú lắng nghe lời nhận xét của giáo sư.

"Mô hình ma trận do ta nghĩ ra có ưu điểm nhưng cũng có nhược điểm của nó. Nó không linh hoạt vì nó cố định. Trò đã bù đắp cho thiếu sót đó bằng một vòng tròn truyền thống. Làm tốt lắm."

"Cảm ơn giáo sư."

Aidan chưa bao giờ mong đợi một lời khen ngợi như vậy phát ra từ miệng giáo sư, cậu ta hiện tại vẫn cảm thấy như mình đang mơ.

"Nhưng vẫn còn một vài thứ cần lưu ý về ma trận của trò."

Aidan yên lặng lắng nghe.

"Lý do ma trận ra đời nhằm mục đích giảm bớt khó khăn trong việc phải vẽ vòng tròn cơ sở hoàn hảo. Nhưng trò lại sử dụng vòng tròn một lần nữa. Điều này sẽ khiến cho việc thiết lập vòng tròn ma pháp trở nên khó khăn hơn gấp bội."

"!!!"

"Em xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi cả. Ngoài ra, các ký hiệu số sử dụng bên trong còn nhiều thiếu sót. Trò có thể tinh chỉnh thêm một chút sẽ mang lại kết quả tốt hơn nhiều."

Kể cả khi tính đến điều đó, Aidan đã thể hiện tốt hơn nhiều so với các học sinh trước đó.

"Tuy nhiên, đây là thứ tốt nhất mà ta đã thấy cho đến hiện tại."



Khuôn mặt của Aidan sáng lên trước những lời gần như là khen ngợi, những học sinh đang mong chờ sự thất bại của Aidan thầm thở dài trong lòng.

'Lại là gã đó.'

'C·hết tiệt. Tên thường dân đó lại ăn may.'

Không quan tâm đến suy nghĩ của đám học trò bên dưới, Rudger ngay lập tức gọi người tiếp theo.

"Số mười bốn."

Học sinh số mười bốn cảm giác bản thân sắp xong đời.

* * *

Cứ thế, cả tám mươi học sinh lần lượt thể hiện ma trận thành quả của mình.

Trong số đó, có một số học sinh khá nổi bật.

Lúc đầu, Aidan là một trong số đó. Nhưng sản phẩm của Aidan nhanh chóng trở nên mờ nhạt so với những bạn học sau đó.

"Ồ. Flora Lumos, trò sử dụng khá nhiều hình dạng đấy."

"Đúng vậy, thưa giáo sư."

Ma trận do Flora Lumos tạo ra có hình dạng gồm chín hình lục giác đan xen vào nhau. Nó phức tạp hơn nhiều so với các học sinh khác và nó trông giống hình mai rùa.

'Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy thứ đó một lần nữa ở thế giới này.'

Rudger chỉ dạy những điều cơ bản về ma trận, nhưng Flora Lumos lại có thể vẽ ra được hình dạng của bản đồ ma trận Jisugwimundo (지수귀문도를).

Đặc biệt, công thức tính toán tồn tại bên trong ma trận này hoàn hảo không có bất kỳ sai sót nào.

Không phải vô cớ mà Flora được gọi là thiên tài ở Theon.

"Flora Lumos. A+."

"Hì hì."

Flora Lumos khi nghe được mình đạt điểm số cao nhất, mỉm cười nhàn nhã, đưa tay lên hất tóc.

Các học sinh xung quanh đều thốt lên ngưỡng mộ.

"Julia Plumheart. A."

Người mới nổi được kỳ vọng Julia Plumheart cũng đã tạo ra một ma trận tuyệt vời và nhận được điểm cao.

Chỉ đứng sau Flora Lumos.

Cô có vẻ không được vui khi nghe kết quả.

"... ... Erendir von Exillion. C+."

"Vâng!"

Erendir tự tin vào kỹ năng thực chiến của mình, nhưng việc tạo ra các ma trận thực sự liên quan trực tiếp đến việc viết lách. Erendir lại không giỏi trong lĩnh vực này.

Rudger lắc đầu khi thấy Erendir đi xuống.

Thật khó để tin rằng cô bé này lại có cùng huyết thống với người phụ nữ đó.

Chẳng lẽ người phụ nữ đó đã lấy hết gen tốt của cô bé rồi?

"Tracy Friad. B."

"Iona O'Valley. B+."

"Leo. B."

Bạn bè của Aidan cũng đạt điểm cao. Rudger hơi tò mò việc Iona đã gia nhập nhóm của Aidan từ lúc nào.

Và cuối cùng, một cô gái với mái tóc màu xám tro đang chuẩn bị vòng tròn ma pháp của riêng mình.

"Rene."

"Vâng thưa giáo sư."

"Hãy cho ta xem ma trận của trò."

Rene mở miệng như thể đã quyết tâm làm điều gì đó.

"Thưa giáo sư, em không mang theo tờ giấy da có ma trận."

"Trò nói gì?"

Rudger cau mày khi nghe xong câu đó.

/*Jisugwimundo (지수귀문도를, tiếng anh là Hexagonal tortoise problem) là một loại ma trận được phát minh bởi nhà toán học và quý tộc người Triều Tiên Choi Seok-jeong (1646–1715). Nó được tạo thành từ chín hình lục giác được nối với nhau theo hình mai rùa và đánh số từ 1 đến 30 ở các đỉnh của hình lục giác sao cho tổng của sáu đỉnh trong mỗi hình lục giác đều bằng nhau.*/