Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 138: Lửa cháy Roteng (2)




Chương 138: Lửa cháy Roteng (2)

không hổ danh là Hoả tinh linh tối cao, nó dễ dàng tiêu diệt những binh lính phía dưới bằng sức nóng của mình. Binh lính khi tiếp xúc với ngọn lửa của nó liền tan chảy trong chớp mắt. Không có một xác c·hết nào còn nguyên vẹn, tất cả đều hoá thành tro bụi.

Ngọn lửa dùng sinh mạng làm nguồn năng lượng, nó bùng cháy mạnh mẽ và khủng kh·iếp hơn. Cơn mưa lửa trút xuống những người đang chạy trốn trong khi Esmeralda rơi nước mắt không ngừng. Những giọt nước mắt chảy dài trên má người thiếu nữ ngay lập tức bốc hơi vì sức nóng khủng kh·iếp xung quanh. Esmeralda đứng dậy và bắt đầu chậm chạp bước từng bước trong vô định. theo sau, cuối cùng hoá thành một ngọn lửa nhỏ nhập vào cơ thể của Esmeralda.

Những gì cuối cùng Rudger có thể thấy là hình ảnh Esmeralda bỏ lại thị trấn đang cháy và biến mất trong bóng đêm.

"Lúc đó tôi không thể làm gì được."

Pierre nhìn chằm chằm về hướng mà Esmeralda đã biến mất với khuôn mặt buồn bã.

"Đôi mắt này của tôi cũng bị mù vì v·ụ c·háy ngày hôm đó."

Khung cảnh tiếp tục thay đổi. Pierre lúc này đã bị mù cả hai mắt, may mắn thay, ông ta đã giữ được sợi dây cứu mạng giữa đ·ám c·háy khủng kh·iếp này. Tuy nhiên, vì bị mù nên ông ta thậm chí còn không thể đi lại đàng hoàng, việc Pierre bị ngọn lửa nuốt chửng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ngay sau đó, có ai đó nắm lấy tay Pierre và kéo ông ta dậy.

"Này, dậy đi!"

Giọng nói của một cô gái trẻ vang lên.

Rudger không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó. Chỉ có hình ảnh một bóng đen mờ ảo của một người đang nắm lấy tay Pierre hiện ra. Phép thuật chỉ vẽ lại được những gì người hoạ sĩ tận mắt nhìn thấy, nó không thể vẽ đúng được khung cảnh sau khi Pierre bị mù. Với sự giúp đỡ của cô gái, Pierre đã có thể thoát ra khỏi đ·ám c·háy một cách an toàn.

"Cảm ơn vì đã cứu tôi."

"Không có gì. Tôi chỉ làm những gì trong khả năng của mình."

"Còn những người khác? Có ai còn sống không?"

"Không. Mọi người đều c·hết hết rồi."

Pierre thẫn thờ nhìn thị trấn Roteng đang b·ốc c·háy. Anh không nhìn thấy thứ gì cả, nhưng hơi nóng tỏa ra trước mặt là dấu hiệu cho anh biết rằng đã từng có một thị trấn ở đó.

Pierre ngây người trong chốc lát. Anh có thể cảm thấy cô gái đang tiến lại gần.

"Anh là người họa sĩ mới đến phải không?"

"Cô biết tôi sao?"

"Tôi vẫn còn nhớ cái dáng vẻ ngơ ngác của anh khi gặp anh lần đầu."

"... ... Xin lỗi."

"Chẳng có gì phải xin lỗi cả. Những kẻ quý tộc táng tận lương tâm kia mới đáng c·hết."

Sự tức giận tuôn ra từ giọng nói của cô gái khi cô ấy nói điều đó.

Pierre thận trọng hỏi.

"Cô định làm gì tiếp theo?"

"Tôi phải báo thù."

".........."

Cô gái thở dài và đến gần Pierre.

"Mắt của anh có sao không?"

"Tôi không nhìn thấy gì cả."

"Các vết bỏng rất nghiêm trọng. Anh có thể sẽ không thể vẽ được nữa?"

"Không sao đâu. Tôi nên biết ơn vì bản thân mình ít nhất vẫn còn sống."

"Haiz...."

Trước tiếng thở dài của cô gái, Pierre không thể nói bất cứ điều gì. Anh ta chỉ mới đến thị trấn một thời gian ngắn, nhưng cô gái này hẳn đã ở đây lâu hơn thế nhiều. Những người thân thiết với cô ấy và có thể cô ấy đã có gia đình. Trong hoàn cảnh thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân vì bị mù, Pierre lo lắng cho tương lai của cô gái.



"Tôi phải đi rồi."

"... ... ."

"Anh cũng nên rời đi thôi. Tôi không chắc liệu có người sẽ đến chỗ này không nữa."

Nói xong, cô gái rời đi. Còn lại một mình, Pierre tiếp tục ngồi đó.

Cho đến khi ngọn lửa không còn gì để cháy nữa và tự tắt.

Ma pháp kết thúc ở đó.

Thế giới hội họa biến mất sau khung cảnh ngôi làng cháy, thay vào đó là thực tại trống rỗng trở lại. Ngọn lửa nóng bỏng biến mất, hình ảnh những n·gười c·hết bị xóa sạch không một dấu vết. Bây giờ chỉ còn lại tàn dư hàng chục năm sau.

"Tôi không thể rời đi."

Đứng ở trung tâm của đ·ống đ·ổ n·át, Pierre lẩm bẩm.

"Tất cả những người mà tôi quen biết đều đ·ã c·hết, tôi thậm chí không thể vẽ được bức tranh mình mong muốn, chỉ còn lại những cơn ác mộng dai dẳng."

"Đáng giá sao?"

"Có lẽ đó là chút tiếc nuối của bản thân. Bởi vì đây là nơi đầu tiên chấp nhận tôi. Tôi nghĩ cần có ai đó ở lại bảo vệ nơi này."

Đó là lý do Pierre quyết định tiếp tục sinh sống ở Roteng sau trận hoả hoạn.

"Khi tôi tiếp tục sống như vậy, mọi thứ đã dần thay đổi. Dần dà, tôi có thể đưa phép thuật vào nét vẽ của mình. Có lẽ đây là khả năng duy nhất của tôi."

Một họa sĩ chỉ khi mất đi đôi mắt mới có thể vẽ được một bức tranh đúng nghĩa.

Số mệnh thật trớ trêu.

Nhưng Pierre không tỏ ra hối tiếc về điều đó. Điều duy nhất khiến Pierre bận tâm là ông không biết chuyện gì đã xảy ra với Esmeralda và cô gái đã cứu mình.

"Tôi hiểu rồi."

Rudger đứng ở trung tâm của đ·ống đ·ổ n·át hoang vắng và nhắm mắt lại.

Cơn gió đêm từ đâu đó lướt qua mặt hắn.

Rudger yên lặng suy nghĩ về cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy.

Ngọn lửa đã t·hiêu r·ụi thị trấn.

Sau đó, Vương quốc Durman đã bịa ra một thảm hoạ để che đậy những gì đã xảy ra ở đây. Chắc hẳn đã từng có ai đó cảm thấy nghi ngờ về vụ h·ỏa h·oạn bất ngờ này. Và nếu để ý một chút, có thể dễ dàng nhận ra rằng có dấu vết của con người cố tình phóng hỏa.

Việc Vương quốc Durman suy tàn sau trận Đại h·ỏa h·oạn Roteng là điều không thể tránh khỏi.

Sự tức giận của người dân đối với quyền lợi của tầng lớp quý tộc vốn đã chồng chất âm ỉ từ ​​lâu và sự kiện này như một ngòi nổ châm ngòi cho cuộc đấu tranh của giai cấp ở dưới đáy xã hội.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, quyền lực của giới quý tộc Durman không dễ dàng sụp đổ như vậy.

Nếu ở Trái Đất, lợi thế về lực lượng vũ trang và v·ũ k·hí sẽ quyết định cục diện trận chiến. Tuy nhiên, thế giới này tồn tại biến số mang tên phép thuật. Cho dù số lượng dân thường có đông đảo hơn binh lính hoàng gia, cuộc cách mạng cũng không thể chiến thắng một cách dễ dàng.

'Dù là như vậy, một khi ngọn lửa đã được thắp lên thì sẽ không dễ dập tắt.'

Đỉnh điểm của vụ việc này là sự kiện Đêm Máu năm năm trước. Sự kiện đó đã khiến hoàng gia đánh mất hoàn toàn lòng tin của người dân. Đồng thời, sự ngờ vực của người dân đối với tôn giáo Lumensis mà Durman luôn theo đuổi và duy trì đã lên đến đỉnh điểm.

Đó là thời điểm niềm tin vào các vị Thần sụp đổ.

Ngọn lửa cách mạng càng bùng nổ mạnh mẽ hơn.

Hiện tại, năm năm đã trôi qua.

Vương quốc Durman đã mất đi vinh quang trước đây của nó, hầu hết giới quý tộc ở đây đều đã bỏ trốn hoặc lưu vong ra nước ngoài.

Vương quốc này vẫn đang trong quá trình thay đổi. Và kết cục của sự thay đổi đó chắc chắn sẽ theo chiều hướng tốt hơn.



Nhưng có quá nhiều thứ phải đánh đổi. Trận đại hoả hoạn ở Roteng là một trong số đó.

Và bao nhiêu xương máu của những người vô tội đã đổ xuống?

Ai sẽ phải chịu trách nhiệm về con quái vật được sinh ra trong cuộc t·hảm s·át Roteng?

Esmeralda và Hoả tinh linh .

Theo một cách nào đó, họ là hệ quả b·ị b·ắt ép sinh ra trong một thời đại khủng kh·iếp. Giờ thì họ đã gia nhập Bình Minh Đen và t·ấn c·ông vào Theon.

"Tất cả các câu hỏi của anh đã được giải đáp chưa?"

"Ở mức độ nào đó."

"Vậy thì tốt."

'Ông ta không hề nghi ngờ gì sao?'

Rudger không thể hiểu tại sao Pierre lại kể cho hắn nghe mọi chuyện.

Phép thuật mà Pierre sử dụng là thứ mà các pháp sư khác sẽ rất thèm muốn. Từ hành vi của Pierre, có vẻ như ông ta đã che giấu khả năng của mình với người ngoài.

Tuy nhiên, ông ta lại không hề che giấu điều đó trước mặt Rudger.

"Tôi đã từng nghi ngờ anh."

"Vậy tại sao...."

"Nhưng tôi cảm nhận được điều gì đó khác từ anh. Những cảm xúc của sự tức giận, bi thương."

"............"

"Điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi cảm thấy như vậy. Khi một người không thể nhìn thấy gì, người đó có thể n·hạy c·ảm hơn ở một số phương diện khác. Tôi tin anh không phải là người xấu."

Trực giác sao?

"Nếu cảm nhận của ông là sai?"

"Nếu vậy, chắc là do tôi vẫn còn thiếu sót. Nhưng tôi không hối tiếc vì đã cho anh thấy những chuyện đó."

Pierre cười và nói với giọng nhẹ nhõm.

Rudger rút tay ra khỏi túi và cúi chào Pierre bằng tất cả sự tôn trọng.

"Chắc hẳn quá khứ là một v·ết t·hương rất đau đối với ông, tôi rất biết ơn khi ông vẫn bằng lòng kể nó cho tôi."

Rudger cúi đầu, Pierre lắc đầu nói.

"Ngược lại, tôi có lẽ mới là người phải cảm ơn. Tôi chưa bao giờ thành thật với bản thân như vậy. Có lẽ đối mặt với nó có thể khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

Khi nói như vậy, hình tượng Pierre đã không còn là chàng trai trẻ ngốc nghếch trong thế giới hội họa nữa.

Ông ấy là một phù thủy chính thức đã vượt qua những v·ết t·hương và thử thách của mình.

"Anh Rudger, coi như đây là lời thỉnh cầu của tôi. Nếu anh có tình cờ gặp hai người bọn họ, xin hãy giúp đỡ nếu bọn họ gặp khó khăn."

Rudger cảm thấy tiếc cho Pierre.

Cô gái tên Esmeralda hiện tại là một kẻ lòng mang đầy thù hận, chuyên đ·ốt p·há điên cuồng, coi mạng người như cỏ rác.

Pierre sẽ ra sao biết được sự thật đó?

"... ... Tôi sẽ cố gắng nhất có thể."

Cuối cùng, Rudger không đành lòng nói thật với Pierre.

Đó là câu trả lời tốt nhất mà hắn có thể nói ra lúc này.



"Thế là đủ rồi. Cảm ơn anh."

Bọn họ có vẻ đã hoàn thành mục đích chuyến đi lần này, đã đến lúc phải chia tay.

Pierre chuẩn bị trở về túp lều của mình, như thể ông ta biết đã đến lúc hai vị khách này phải rời đi.

Rudger lên tiếng hỏi Pierre khi ông quay lưng đi.

"Ông vẫn sẽ ở lại đây sao?"

"Phải. Tôi muốn ở lại đây và tiếp tục vẽ tranh."

"Đáng giá sao?"

"Có lẽ một ngày nào đó sẽ có những người mới đến đây. Khi mọi người tập hợp đủ đông, một thị trấn mới sẽ được tạo dựng lại. Ít nhất tôi nghĩ cần một ai đó có thể nói với họ rằng đã từng có một thị trấn Roteng xinh đẹp ở nơi này."

"..........."

"Tôi hiểu rồi."

Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc.

Pierre nói lời tạm biệt với Rudger.

Ông ấy sẽ ở lại đây và tiếp tục vẽ tranh. Tiếp tục cho đến khi có người khác đến đây.

Bởi vì đó là cách duy nhất ông ấy có thể trả ơn những người dân trong thị trấn đã từng cưu mang mình.

Niềm tin cao cả đó đã gây ra một sự khuấy động nhỏ trong tâm trí tĩnh lặng của Rudger khi hắn rời đi.

Khi Rudger ra khỏi con đường đổ nát, Hans đang đợi ở ngoài, nhìn thấy Rudger, cậu vội vàng lại gần.

"Anh trai. Có phát hiện gì mới không?"

"Tôi đã phát hiện ra một số thứ, nhưng chúng không giúp được gì nhiều."

Tất cả những gì Rudger tìm ra là lý do tại sao Esmeralda lại hành động như vậy.

"Vậy chẳng phải chúng ta đã lãng phí thời gian rồi sao?"

"Không hẳn."

Rudger đã có manh mối, vì vậy đây không phải là một chuyến đi vô nghĩa.

"Hans, tôi có vài thứ cần điều tra."

"Anh nói đi."

"Điều tra giúp tôi những gia đình quý tộc từng sống ở Durman và hiện tại đã lưu vong ở nơi khác."

"Khá nhiều đấy. Có manh mối nào có thể thu hẹp phạm vi điều tra không?"

"Huyết thống dòng chính có tóc vàng, gia chủ hiện tại khoảng ba mươi tuổi."

"Hừm. Tôi vẫn thấy khá mơ hồ, nhưng không đến mức không tìm được. Tôi sẽ đi điều tra thử xem."

Công việc của họ đã kết thúc, đã đến lúc quay trở lại Theon.

* * *

Thời gian trôi qua và bài thi thứ hai đã cận kề.

Các học sinh chờ đợi trong giảng đường với khuôn mặt lo lắng.

Trước mặt chúng là giáo sư Rudger Chelici, người giá·m s·át bài thi.

"Vì đã thông báo trước nên ta tin rằng mọi người đều đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng."

Không có học sinh nào đáp lại.

Mọi người chỉ chờ đợi bài thi thứ hai sắp tới với khuôn mặt đầy quyết tâm.

"Vậy thì hãy bắt đầu bài thi lần này."