Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 125: Stahlern Kapelle (2)




Chương 125: Stahlern Kapelle (2)

Hans lơ lửng trong một khoảng tối vô tận. Cậu ta cảm thấy như mình đang lơ lửng trên bầu trời mặc dù thân thể như đang chìm trong nước.

'Đây là nơi nào? Mình ở trong này bao lâu rồi?'

Khi Hans mở mắt ra, cậu ta nhận ra rằng mình không còn ở trong bóng tối nữa mà có những con vật ở khắp mọi nơi.

'... ... !'

Hans cố hét lên nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Đột nhiên, một đôi mắt đỏ ngầu hiện lên. Ba cặp mắt to nhìn xuống Hans. Sau đó, những con thú gầm lên và lao về phía cậu ta.

Hans điên cuồng bỏ chạy. Trong lúc chạy thục mạng, cậu ta cảm nhận được một thứ lạnh lẽo và kỳ lạ trong lòng bàn tay. Theo bản năng, Hans nắm chặt lấy nó.

Cùng lúc, Hans tỉnh dậy khỏi giấc mơ với cảm giác cơ thể bị kéo mạnh.

"Hộc. Hộc. Hộc."

"Cậu tỉnh rồi?"

"............."

"Anh trai?"

Hans buột miệng hỏi lại, tâm trí của cậu ta vẫn chưa hoàn toàn trở lại thực tại. Rudger đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, chân bắt chéo.

"Chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta đang ở đâu?"

"Đây là nơi ẩn náu của chúng ta. Tôi mang cậu về khi cậu bị ngất đi. Hiện giờ cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Không... ... ."

"Vậy thì tôi mừng rồi."

"Tôi.....tôi vẫn chưa c·hết sao?"

Hans nhớ lại cảnh tượng trước khi b·ất t·ỉnh, lên tiếng hỏi. Tất cả những gì cậu ta còn nhớ chỉ là những ký ức vụn vặt và chớp nhoáng.

"Tôi đã trở thành một con quái vật mất lý trí sao?"

"Ừ."

"Làm thế nào mà tôi vẫn còn sống... ... ."

"Cậu đã gặp may. Chỉ vậy thôi. Giờ thì có thể đưa thứ đấy cho tôi không?"

"Hả? Anh muốn gì?"

Hans muộn màng nhận ra những gì Rudger đang nhắc đến.

Mảnh Thánh vật. Cậu ta đã nói sẽ giao nó trực tiếp cho Rudger.

Nhưng...

'... ... cái đó. Nó đã bị mấy tên thuật sĩ lấy đi rồi.'

Điều cuối cùng Hans còn nhớ là tên thuật sĩ yểm phép đã mang mảnh Thánh vật đi. Ngay cả Hans cũng không biết mảnh vỡ đó đã thất lạc ở đâu, cậu hiện tại không còn chút ký ức nào.

'Nó sẽ không bị hủy hoại chứ?'

Trong trường hợp tệ nhất, mảnh vỡ rất có thể đã bị c·hôn v·ùi dưới đ·ống đ·ổ n·át của nhà đấu giá. Khi nghĩ đến giả thiết đó, mồ hôi lạnh tự nhiên chảy dọc sống lưng Hans.

"Tôi.... anh trai. Thực ra thì... ... Đừng tức giận nếu tôi nói với anh....."

"Đừng nói nhảm, đưa tôi thứ cậu đang cầm trên tay."

"Hả?"

Hans lúc này mới nhận ra rằng bản thân đang cầm thứ gì đó. Cảm giác mát lạnh mà cậu ta đã thấy trong giấc mơ. Khi mở lòng bàn tay ra, thứ trong tay là mảnh Thánh vật mà Hans tưởng đã đánh mất.

"Gì vậy? Này, sao nó lại ở đây?"

"Cậu vẫn luôn giữ chặt nó trong tay kể cả khi b·ất t·ỉnh."

"Tôi á?"

"Phải. Cậu giữ nó chặt đến mức tôi không gỡ ra được. Vì vậy, tôi chỉ có thể để nó như vậy."

Hans nhìn xuống bàn tay phải của mình trong im lặng. Đột nhiên, cậu ta phá lên cười.

"ha ha ha."

Nó không b·ị đ·ánh cắp. Mảnh Thánh vật vẫn được an toàn. Cậu ta đã giữ được nó. Trong phút chốc, Hans cảm thấy việc bản thân biến thành quái vật trước đó đều xứng đáng.

"... ... Cầm đi. Tôi rất vui vì đã không đánh mất nó."

"Cậu đã làm rất tốt, Hans."

"Không có gì, đó là công việc của tôi."

Hans mỉm cười và trao mảnh Thánh vật cho Rudger. Rudger nhận lấy mảnh vỡ và đứng dậy.



"Nếu cậu cảm thấy ổn rồi thì xuống dưới thôi. Chúng ta có khá nhiều chuyện cần thảo luận đấy."

"Rắc rối sau khi chúng ta c·ướp nhà đấu giá sao?"

"Rắc rối thì có, nhưng cũng không quan trọng lắm."

"Nghĩa là sao?"

Hans định hỏi điều đó có nghĩa là gì, nhưng Rudger đã rời khỏi phòng trước, vì vậy cậu ta cũng đứng dậy và theo sau.

Trong phòng họp, tất cả người khác đều đã ngồi chờ sẵn. Thấy Hans đã tỉnh, biểu cảm của mọi người đều cực kỳ kinh ngạc. Hans cười ngượng nghịu, cảm thấy bối rối trước những ánh mắt đó.

"Bắt đầu thôi."

Rudger phớt lờ phản ứng của mọi người và mở miệng.

"Mọi người đã phối hợp với nhau rất tốt lần này. Dù giữa chừng có một vài sự cố ngoài ý muốn, nhưng về cơ bản kế hoạch của chúng ta vẫn thành công tốt đẹp."

"Bây giờ chúng ta giàu rồi!"

Sheridan giơ hai tay và hét lên sung sướng. Belaruna liếc nhìn cô ấy, lúng túng giơ hai tay và hét phụ hoạ yếu ớt.

"Nhưng vẫn còn quá sớm để vui mừng. Bởi vì những món đồ b·ị đ·ánh cắp này không thể đổi thành tiền ngay lập tức. Ít nhất sẽ phải mất khá nhiều thời gian để xử lý chúng."

May mắn thay, nhà đấu giá hiện tại đã bị hủy hoại hoàn toàn nên Rudger có thể bớt lo lắng đến việc phải xoá dấu vết.

"Có một vấn đề quan trọng khác."

Nghe những lời này, mọi người trở nên nghiêm túc.

"Chắc hẳn mọi người đã cảm nhận được điều gì đó khi lần đầu tiên làm việc cùng nhau, đồng thời nhận ra những đồng nghiệp sẽ làm việc cùng nhau trong tương lai có những khả năng gì."

Alex là người đầu tiên phát biểu.

"Chà, thành thật mà nói, tôi rất ấn tượng. Một người nhỏ bé như Hans lại có thể biến thành một con quái vật to lớn cỡ đó, tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như vậy trước đây."

"Anh cũng không tệ."

Pantos vốn im lặng lắng nghe nãy giờ đột ngột quay sang nhìn Alex.

"Trình độ kiếm pháp ít nhất phải ở mức ưu tú. Anh là hiệp sĩ?"

"Tôi không phải hiệp sĩ, tôi chỉ là một hộ vệ bình thường."

"Trình độ đó không phải trình độ mà một hộ vệ bình thường có thể đạt tới."

Alex có thể chiến đấu ngang ngửa với lực lượng Hiệp sĩ Bóng đêm. Một nhân vật có thể đạt tới trình độ đó khi còn trẻ tuổi như vậy. Việc một người có trình độ như vậy lại cố tình che giấu thân phận và hành xử như một kẻ l·ừa đ·ảo chắc chắn là có lý do khó nói.

Alex ngay lập tức thay đổi chủ đề khi bầu không khí ngày càng trở nên kỳ quái.

"Thủ lĩnh này, người phụ nữ ngăn chúng ta lúc đó là ai thế?"

Hành động đổi chủ đề trắng trợn, nhưng mọi người đều không để ý mà tò mò hơn về người mà Alex hỏi. Điều gây tò mò nhất với họ lúc này là cô gái pháp sư tóc xanh ở đó.

Một pháp sư Thuỷ nguyên tố.

Ngay cả Alex, người có ít kiến ​​thức về ma pháp cũng chắc chắn cô ta không phải là pháp sư bình thường.

"Tôi cũng rất tò mò."

Pantos thường không nói nhiều, cũng rất tò mò về người đó. Pantos chỉ quan tâm đến kẻ mạnh nên Casey Selmore cũng được xếp vào danh sách đối thủ của anh ta.

Mối quan hệ giữa Casey Selmore và Rudger là một chủ đề gây chú ý đối với mọi người.

Khi ánh mắt của mọi người đều tập trung lại phía mình, Rudger lắc đầu.

"Chỉ là một kẻ phiền phức trong quá khứ thôi."

"Cô ta gặp anh lúc anh còn là James Moriarty à?"

"Phải."

Rudger mở miệng kể lại, dù sao thì cũng không có gì phải che giấu.

"Tên cô ta là Casey Selmore. Mọi người nghĩ đúng rồi đấy, là gia tộc Selmore đó."

"Selmore? Đợi chút. Ý anh nói là gia tộc Selmore nổi tiếng trong giới ma pháp đó sao?"

"Theo tôi nhớ thì chỉ có một cái tên Selmore thôi, nên gia tộc mà anh đang nói đến chính là họ."

Hans linh thông tin tức, biết rất rõ sức nặng của cái tên này.

"Gia tộc Selmore từ lâu đã nổi tiếng là nơi sản sinh ra những pháp sư vĩ đại. Gần đây, nghe nói trong gia tộc của họ lại có thêm hai người đạt được danh hiệu Danh Sắc."

Một trong hai vị pháp sư đó là Casey Selmore.

Pháp sư, đồng thời cũng là thám tử. Cô ta được mọi người biết đến nhiều hơn với danh hiệu thám tử thiên tài.

"Lần đầu tôi gặp Casey Selmore là tại Vương quốc Delica."

"Tình cờ sao?"



"Không. Là người đấy chủ động tìm gặp tôi."

Rudger khẽ cau mày, vẫn còn thấy đau đầu khi nghĩ về khoảng thời gian đó.

* * *

"Vào thời điểm đó, tôi đang đi du lịch ở Vương quốc Delica."

"Du lịch?"

Casey Selmore đang giải thích câu chuyện về việc cô ấy đã gặp Betty như thế nào. Và nó bắt đầu bằng một chuyến du lịch.

Erendir không thể che giấu sự kinh ngạc của mình.

"Hừm, nói là du lịch thì cũng không hẳn. Tôi đến đấy có mục đích riêng."

"?!"

"Tôi nghe nói có một vị giáo sư rất giỏi ở đó. Người đấy đã tạo ra rất nhiều công thức toán học, đặc biệt là về phương diện hình học."

"Giáo sư? Chắc không phải là... ... ."

"Phải. Là James Moriarty."

"Cái gì? Hắn ta không phải là t·ội p·hạm sao?"

"Sau này tôi mới biết điều đấy. Còn ban đầu, người đàn ông đó nổi tiếng là một nhà toán học lỗi lạc. Không phải vô cớ mà chức danh giáo sư được thêm vào sau tên của tên đó đâu."

Tất nhiên, tên gọi giáo sư sau này đã chuyển sang một nghĩa hoàn toàn khác là chuyên gia cố vấn t·ội p·hạm.

"Tôi đã đến đấy để gặp mặt hắn ta."

Nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người, Casey trông có vẻ khó chịu. Tuy nhiên, cô cũng không có ý chê bai thành tích của người này. Dù ai nói gì đi nữa thì công thức hình học do tên kia tạo ra tuyệt vời đến mức đã gây ra chấn động lớn trong thế giới toán học.

"Hắn ta là người như thế nào?"

"Một tên khốn."

"Hả?"

Erendir vô cùng sửng sốt, cô không ngờ rằng Casey lại thốt ra lời đánh giá như vậy.

"Dù sao thì tên đó cũng là một người rất phiền phức. Mỗi một từ phát ra từ miệng kẻ này đều thật khó chịu."

"Vậy làm thế nào cô phát hiện ra rằng một người như vậy lại là một t·ội p·hạm?"

"Không lâu sau khi tôi đến Vương quốc Delica, hàng loạt những vụ m·ất t·ích đã xảy ra. Rất nhiều người đã m·ất t·ích không để lại dấu vết nào, trong đó có cả trẻ nhỏ."

"Mất tích?"

"Tôi đã lần theo mọi dấu vết, sau đó đã tìm ra một manh mối quan trọng. Đó là một khu mỏ bỏ hoang, nơi người bình thường không hay đặt chân đến, có nhiều kẻ khả nghi ở đó."

Khi đó, Casey đã tiến sâu vào bên trong khu mỏ và nhìn thấy một điều khiến cô vô cùng kinh ngạc. Đó không phải là một khu mỏ bỏ hoang thông thường mà là một phòng thí nghiệm đang bí mật hoạt động.

Không gian tràn ngập các loại máy móc.

Và đoán xem, cô đã nhìn thấy ai?

"James Moriarty cũng ở đó."

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Casey siết chặt tay thành nắm đấm.

Lúc đầu, cô chỉ đơn giản là có hiểu lầm nhưng tình huống không phải như vậy. Thi thể của các cảnh sát nằm rải rác xung quanh giáo sư Moriarty. Thứ khiến Casey phẫn nộ là xác của một đứa trẻ m·ất t·ích ngày hôm đó đang nằm trước mặt giáo sư James Moriarty. Và thứ vấy bẩn trên đôi găng tay trắng của giáo sư Moriarty chính là dòng máu đỏ tươi chảy ra từ đứa trẻ.

Casey gần như theo bản năng giơ đũa phép lên và bắn một câu thần chú vào kẻ đó. James Moriarty cũng tự nhiên chặn được phép thuật của cô.

Đó là cuộc đụng độ đầu tiên giữa thám tử thiên tài và bộ óc t·ội p·hạm của thế kỷ.

"Mọi người hẳn đã biết chuyện gì xảy ra sau đó. James Moriarty bỏ chạy và tôi đuổi theo để bắt hắn."

Trong khi lần theo dấu vết của James Moriarty, Casey đã vô tình khám phá ra những vụ án bí ẩn ở Vương quốc Delica và giải quyết chúng.

Sự biến mất của một số người đã dẫn đến một kế hoạch động trời chạm đến sự tồn vong của quốc gia. Sự độc quyền của ngành công nghiệp quân sự tiến hành c·hiến t·ranh, phát triển v·ũ k·hí mới, kế hoạch á·m s·át những nhân vật chủ chốt từ các vương quốc khác và thậm chí là một phòng thí nghiệm bí mật sử dụng con người làm vật thí nghiệm.

Casey phá giải từng vụ án. Tất cả những người liên quan đã b·ị b·ắt, kế hoạch của bọn họ đều được tiết lộ chi tiết. Các tờ báo của Vương quốc Delica gần như đưa tin về các sự kiện mới mỗi ngày.

Và ba ngày trước trận chiến cuối cùng.

Casey đã gặp James Moriarty tại một nhà máy.

"Đó là một cơ sở bí mật sản xuất người máy tự động. Hắn ta bí mật chuẩn bị thứ này lúc nào vậy?"

Với Casey, người đã lặn lội đến đó, Moriarty đã khoe khoang về kế hoạch của mình mà không hề nghĩ đến việc che giấu nó.

Ngay cả việc hắn ta đưa ra yêu cầu với những nhân vật chủ chốt của đất nước để bắt đầu một cuộc chiến và quét sạch những khối tài sản khổng lồ.

Và ngay trước khi kết quả thực hiện kế hoạch được hoàn thành. Một v·ụ n·ổ lớn xảy ra khiến nhà máy chìm trong biển lửa.

"Một v·ụ n·ổ? Là cô làm sao?"

Casey liếc nhìn Erendir.



"Này Công chúa. Tôi là một pháp sư hệ Thuỷ, không phải một kẻ chuyên đ·ánh b·om."

Vào thời điểm đó, cô ấy vẫn chưa trưởng thành và thậm chí không có danh hiệu như bây giờ. Tất cả những gì cô ấy có thể làm là điều khiển Thuỷ nguyên tố trong một phạm vi hạn chế.

"... ...Tất nhiên cũng có thể do nhà máy đã không vận hành đúng cách. Nhưng điều đó không đủ để gây ra một v·ụ n·ổ như vậy."

Lý do cho sự phản bác rụt rè của Casey là cô ấy không chắc điều gì đã gây ra v·ụ n·ổ. Có lẽ thực sự là do cô ấy đã làm hỏng thứ gì đó trong nhà máy.

Nhưng đấy không phải là vấn đề.

Bắt giữ James Moriarty, kẻ đứng sau và là trung tâm của tất cả những vụ án này là ưu tiên hàng đầu của cô ấy. Nhưng James Moriarty đã bỏ trốn.

Cuối cùng, Casey đã tìm thấy Betty khi đang lục lọi trong đ·ám c·háy để thu thập bằng chứng.

Betty được giữ như thể đang ngủ trong một căn phòng sập một nửa. Cái tên 'Beta' được viết trên cửa kính lớn mà cô ấy đang nằm.

"Betty là một người máy đặc biệt được tạo ra ở đó. Nói cách khác, sự tồn tại của Betty là bằng chứng rằng nhà máy đó đã từng tồn tại."

Casey đã đưa Betty ra khỏi nhà máy. Ngay sau khi cô ra ngoài, nhà máy đã biến thành một đống tro bụi cùng với ngọn lửa.

"Đó là những gì đã xảy ra."

Sau khi nghe hết câu chuyện của Casey, Erendir không khỏi tỏ ra khâm phục, Enya cũng vậy.

Nó vốn là một câu chuyện nổi tiếng, nhưng được nghe trực tiếp từ người có liên quan đã cho hai người một cảm giác rất khác.

Trên thực tế, có một câu chuyện mà Casey chưa kể cho Erendir và Enya.

Tất cả những gì cô ấy thấy chỉ là một căn phòng sụp đổ một nửa và Betty bị bỏ lại. Tên gọi đánh dấu của Betty là Beta. Nếu vậy, một nghi ngờ phát sinh. Có thứ gì đó đã được tạo ra trước đó.

Vậy một thứ gì đó có thể là Alpha ở đâu?

* * *

Câu chuyện của Rudger kết thúc với việc gặp Arfa.

"Mọi người hẳn đều cảm nhận được, Arfa không phải là con người. Cậu ấy là một người máy."

"Chúa ơi!"

Hans kinh ngạc thốt lên.

"Cậu ta là người máy? Có chút nào giống người máy chứ?"

"Bởi vì Arfa khá đặc biệt."

"Không, ngay cả khi anh nói là đặc biệt, điều này cũng vượt quá lẽ thường rồi. Làm sao trên thế giới có thể có những cỗ máy giống con người đến thế? Nếu anh không nói với tôi, tôi sẽ chỉ nghĩ rằng cậu ta là một người kỳ dị."

"... ... ."

Mọi người trong phòng đều nhìn Hans.

Như thể đang hỏi, 'Cậu đang nói cái gì vậy?'

Tuy nhiên, nếu là người máy, Hans cuối cùng có thể lý giải những khả năng kỳ quái mà Arfa đã thể hiện.

"Sau đó là cô gái đã v·a c·hạm với Arfa tại hiện trường."

"Cô ấy là em gái của tôi."

Ngày hôm đó, Arfa nhận ra ngay khoảnh khắc khi đối mặt với Betty. Họ đều được tạo ra với mục đích giống nhau.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy được một đứa trẻ giống mình trên thế giới này."

"Tôi cũng không ngờ là vẫn còn những người máy khác ở trong đ·ám c·háy đó."

Arfa nở một nụ cười trên môi.

"Thật vui khi biết rằng tôi không phải là người duy nhất sống sót sau dự án kia."

Violetta bỗng mở miệng.

"Vậy, Arfa là người máy duy nhất còn lại từ Vương quốc Delica?"

"Đúng thế."

"Mục đích của Vương quốc Delica khi tạo ra những người máy như vậy là gì?"

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, Arfa không phải là một người máy bình thường. Thể chất đáng sợ, trí thông minh tuyệt vời và những cảm xúc kỳ lạ nhưng rất con người.

Rudger khoanh tay và nhắm mắt lại.

"Chế tạo ra một vật có thể thay thế cho hiệp sĩ và pháp sư mà không lo lắng về việc bị tiêu hao về số lượng. Chỉ có một lý do thôi."

Vương quốc Delica, một cường quốc thép và quân sự, họ đặt ra một mục tiêu duy nhất.

Thay vì xe tăng hay súng phòng không, họ cố gắng tạo ra những người lính thép biết suy nghĩ và hành động tự chủ dưới hình dạng con người.

Họ có thể lật ngược thế cờ của bất kỳ cuộc chiến nào bằng cách cung cấp cho một quốc gia nào đó những con búp bê làm bằng thép do họ làm ra.

Và dự án quân sự đó tên là Stahlern Kapelle (Nhà nguyện thép).

"Chiến tranh."

Người máy tự động đầu tiên là một nguyên mẫu thành công.

Tên của nó là Alpha.