Chương 101: Con đường vắng hoa nở (1)
Nơi tiếp theo mà Violetta đưa Rudger đến là khu đất trống rộng lớn, địa bàn của đoàn xiếc Kirkus. Nơi đây đã từng là một tòa nhà lớn, nhưng vì lý do nào đó đã bị dừng phát triển, hiện giờ chỉ còn là một bãi đất trống bỏ hoang.
Có lẽ lý do khiến việc phát triển bị dừng là do xung quanh chỉ có những khu ổ chuột và điều kiện để chuyển đến không được tốt lắm. Kết quả là đoàn xiếc Kirkus đã thế chỗ và sử dụng nó.
Đứng sừng sững giữa bãi đất trống là một căn lều tồi tàn nhưng rộng lớn. Có giọng hát vang lên từ bên trong.
"Bọn họ vẫn đang trong quá trình thử một vở nhạc kịch. Nó vẫn còn ở giai đoạn đầu nhưng phản ứng rất tốt. Sớm muộn gì nó cũng sẽ thu hút được một lượng khách lớn."
Khi Rudger bước vào lều, tiếng hát vui vẻ trở nên rõ ràng hơn. Các thành viên đoàn xiếc đều ở trên sân khấu trung tâm. Họ vứt bỏ những bộ trang phục kỳ dị hay mặc trước đó và ăn mặc gọn gàng nhất có thể.
Quan khách không thể rời mắt khỏi màn ca hát, nhảy múa theo điệu nhạc lộng lẫy. Mặc dù chỉ là một buổi diễn tập, nhưng hầu hết phản ứng đều rất tích cực.
"Pinion rất nhiệt tình với kế hoạch mới. Ông ấy hạnh phúc đến mức đã quyết định cai thuốc."
Pinion, người đứng đầu đoàn xiếc, đang hát hết mình trên bục. Ông ấy có kỹ năng ca hát tuyệt vời đáng ngạc nhiên.
"Pinion là một người mạnh mẽ phi thường."
"Có lẽ sau buổi diễn tập này, chúng ta sẽ bắt đầu bán vé chính thức."
"Cô đã quyết định nơi biểu diễn chưa?"
"Có một nơi xây khá lâu rồi, nhưng nó bị đóng cửa vì không ai đến. Hoàn cảnh trông cũng không tệ. Ta đã trả rất nhiều tiền và sửa chữa mọi thứ. Mọi người đều hào hứng với những kế hoạch sắp tới."
"Tôi hiểu."
Rudger có thể hiểu tại sao những gì đang diễn ra trong khu ổ chuột lại lọt vào tai của tầng lớp thượng lưu. Nếu mọi thứ đi xa đến mức này, rất khó có thể thoát khỏi sự chú ý của người khác.
"Cô nghĩ rằng bao nhiêu người sẽ tham gia kế hoạch?"
"Ít nhất thì những phản ứng xung quanh khá tích cực, nhưng đúng là có nhiều người vẫn chưa biết đến. Có lẽ vì vậy mà chúng ta mới cần đến Old Kids. Đi thôi."
Violetta bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi lều, cả hai dừng lại trước một tòa nhà khi họ đi dọc theo vỉa hè đã được dọn dẹp sạch sẽ.
"Đây là một nhà xuất bản do Old Kids quản lý."
Tòa nhà trước đây được sử dụng làm sòng bạc b·ất h·ợp p·háp của Xích Hội nay đã bị phá bỏ hoàn toàn và biến thành một văn phòng giấy báo.
"Ngài đến rồi."
Ở lối vào, Mastella đón chào Rudger với một nụ cười tươi. Deon, vẫn như mọi khi, đứng cạnh cô như một bức tượng.
Violetta khoanh tay và nhìn chằm chằm vào hai người một cách không tán thành.
"Gì thế, Mastella? Cô không đi làm à?"
"Ông chủ nói sẽ đích thân đến, sao chúng tôi có thể rời đi? Chúng tôi giới thiệu ở đây không phải là phù hợp nhất sao?"
Ánh mắt của họ chạm nhau trong không trung.
Violetta nhún vai.
"Tuỳ cô."
Dù sao thì vai trò của Violetta chỉ là dẫn Rudger tới nơi này. Mastella mới là người hoàn hảo để giải thích chính xác những gì họ đang làm bên trong.
Mastella mỉm cười mời Rudger vào trong.
"Mời đi theo tôi, thưa quý ngài."
"Rất hân hạnh."
Rudger không thể quen với việc Mastella cư xử quá trưởng thành. Một cô bé dễ thương như búp bê quản lý cả một công việc kinh doanh mà đáng lẽ ra phải dành cho người lớn. Cô ấy chắc hẳn đã trưởng thành sớm, nhưng nghĩ lại thì môi trường mà cô ấy lớn lên không cho cô ấy lựa chọn nào khác. Thật đáng tiếc.
Rất nhiều máy móc đang chạy bên trong tòa nhà. Vô số giấy tờ nhanh chóng chảy dọc theo đường ray.
Rudger có thể nhận ra chiếc máy đang tạo ra những tập giấy mỏng.
"Tôi đã làm theo những gì trong kế hoạch. Anh gọi đó là 'Tạp chí' phải không?"
Rudger lặng lẽ nhặt một cuốn tạp chí đã hoàn thành và mở nó ra. Những gì được viết ở bên trong là những tin đồn khác nhau được liệt kê trong các tờ báo. Một số là những câu chuyện ngắn từ những tác giả vô danh.
Rudger xem qua nội dung và gật đầu.
"Không tệ."
Mặc dù nó vẫn còn kém xa so với kết quả mà hắn muốn, nhưng vì đây là ấn phẩm đầu tiên nên nó cũng có thể trong phạm vi chấp nhận được.
Tất cả các nguồn tin tức trên thế giới này đều nằm trong tay các tờ báo. Hầu hết các thông tin chỉ có thể được lấy thông qua báo chí, và do đó, hầu như không có cách nào để tìm hiểu thông tin mà các tờ báo không cung cấp. Ngoại trừ các tổ chức mua bán thông tin bí mật, đa số các tờ báo chỉ đăng những tin có lợi cho tầng lớp thượng lưu nên tầng lớp trung lưu và lao động không muốn đọc những thứ đó.
Ngay cả trong lĩnh vực tin tức cũng có phân chia giai cấp.
Cuốn tạp chí này.
Nó là một mặt hàng kinh doanh sẽ quyết định đến việc thu hẹp khoảng cách giữa các tầng lớp trong xã hội hiện tại. Mục đích chính của nó là làm cho tin tức dễ dàng tiếp cận với đại chúng rộng rãi hơn.
Tuy nhiên, quá nhiều thông tin sẽ có thể gây ra sự nhàm chán. Vì vậy Rudger đã gợi ý thêm một vài nội dung giải trí vào mặt sau của cuốn tạp chí. Có thể là một vài mẩu chuyện ngắn thu hút sự chú ý của người đọc. Cũng có thể là tuyển tập truyện ngắn được đăng nhiều kỳ trên các tạp chí hàng tuần hoặc hàng tháng.
Không nên xem nhẹ thể loại tiểu thuyết này vì nó là cách giúp mọi người có thể thưởng thức và tiếp cận nhiều thể loại văn học nhất. Thế giới này cũng ưa chuộng các tiểu thuyết bí ẩn, phiêu lưu và kinh dị. Sách về những thể loại này không hề thiếu.
Tuy nhiên, những người thiếu thời gian rảnh rỗi và thiếu tiền mua sách lại không thích điều này chút nào. Vì vậy, thứ thay thế phù hợp nhất chính là những mẩu chuyện hoặc tiểu thuyết ngắn được xuất bản trên tạp chí.
"Có vẻ như cô đã thuê được kha khá nhà văn."
"Không ai viết lách mà không cần tiền cả."
Hầu hết các nhà văn của thời đại này, ngoại trừ một số người đã xuất bản những cuốn sách bán chạy, hầu hết đều là những người nghèo. Đối với những nhà văn nghèo như vậy, đăng truyện ngắn trên tạp chí này có thể là một cách mưu sinh.
"Đây sẽ là ấn bản đầu tiên. Nếu nó thành công, tôi cũng có kế hoạch mở rộng sang các lĩnh vực khác."
"Chắc chắn nó sẽ thành công."
Rudger tự tin nói.
"Mà dù có thất bại cũng chẳng sao. Vì vậy, đừng lo lắng về điều đó. Hãy tổng hợp càng nhiều thông tin càng tốt."
Mastella và Deon trố mắt ngạc nhiên trước việc họ sẽ không phải chịu trách nhiệm nếu tạp chí thất bại. Hầu hết mọi người có xu hướng bỏ qua những sai lầm do sự bất cẩn của bản thân và đổ lỗi cho người khác. Nhưng Rudger thì không.
"Đằng nào tôi cũng có rất nhiều tiền."
Ngay cả khi thất bại, hắn cũng có thể bù đắp vì hắn hiện có rất nhiều tài sản.
Nghe những lời đó, Mastella không nói nên lời.
"Thật sự?"
"Tất nhiên."
Một lời khẳng định chắc chắn. Mastella tự hỏi làm thế nào Rudger có thể nói điều đó một cách dễ dàng như vậy.
Bọn họ là những người bị bỏ rơi trong thành phố này. Khu ổ chuột là nơi Leathervelk từ bỏ. Hầu hết sự phát triển trong thành phố là dành cho người giàu, vùng đất nơi tầng lớp thấp sinh sống hầu như bị bỏ hoang.
Không một ai chú ý đến nơi đây. Không một ai muốn sinh sống ở chỗ này.
Thi thoảng, có người đến chỗ này và cố gắng mang lại lợi ích cho họ. Tuy nhiên, khoảnh khắc những người đó nhận ra rằng sẽ chẳng đạt được gì ở đây, họ đã bỏ đi và để lộ bộ mặt xấu xa bên trong của mình.
Không ai tin vào họ. Họ đã bị bỏ rơi đến mức thậm chí không dám có kỳ vọng.
Vì vậy, khi lần đầu tiên Mastella nhìn thấy kế hoạch mà Rudger đưa cho, cô ấy vẫn còn nghi ngờ. Đổi lại cho việc đưa ra những ý tưởng kinh doanh này, tất cả những gì Rudger muốn là sự phục tùng của bọn họ.
Cuối cùng, người này cũng chỉ muốn lợi dụng họ, Mastella đã từng nghĩ như thế.
Mastella chấp nhận lời đề nghị của Rudger chỉ với hy vọng có thể thoát khỏi thực tế khủng kh·iếp hiện tại. Mastella chưa bao giờ nghĩ rằng sự lựa chọn mà cô ấy đưa ra bây giờ sẽ là điều mà cô ấy không bao giờ hối tiếc trong suốt phần đời còn lại của mình.
Rudger làm việc quyết đoán. Hắn vung một số tiền khổng lồ không biết lấy được từ đâu và phân phát khắp các khu ổ chuột.
Thị trưởng thành phố đã nói rằng ông ấy sẽ thúc đẩy bình đẳng trong thành phố và các thành viên Hạ viện cũng nói rằng họ sẽ cố gắng hết sức vì tầng lớp thấp hơn. Họ lặp đi lặp lại câu nói đó trong nhiều năm nhưng thực tế chẳng có gì khác biệt.
Còn Rudger, chỉ trong vài tuần đã tạo ra công ăn việc làm ngay cho những người ở khu ổ chuột với số tiền khổng lồ. Hắn chỉ cho những người ở đây con đường phải đi và cho họ động lực để tiến về phía trước. Bằng hành động chứ không phải lời nói.
"Ưu tiên là phổ biến bản phát hành đầu tiên đến càng nhiều người càng tốt. Nếu tạo dựng được danh tiếng, sẽ có nhiều người đến hơn."
"Tôi biết điều đó, chúng tôi đang lan truyền tin đồn thông qua lũ trẻ."
Trẻ em mang đến đủ loại tin tức và ngược lại, cũng có thể lan truyền tin tức.
"Tốt rồi, tôi nghĩ mọi người đang làm rất tốt. Cứ tiếp tục nhé. Tôi cần đi xem chỗ khác nữa."
"Tạm biệt ông chủ."
Sau khi xác nhận rằng Old Kids cũng đang hoạt động bình thường, Rudger và Violetta rời khỏi tòa nhà. Qua buổi thăm quan hôm nay, hắn xác nhận rằng ba thế lực đều đang thực hiện công việc kinh doanh đúng theo dự tính của hắn. Vẫn còn ở giai đoạn đầu nên tốn rất nhiều vốn, nhưng nếu công việc đi đúng hướng, hắn sẽ kiếm được nhiều hơn số tiền đã đầu tư.
Rudger không phải là một nhà từ thiện. Hắn đầu tư tiền của mình vào khu ổ chuột này vì tin rằng mình có thể kiếm được nhiều hơn thế. Sau khi xác nhận rằng mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, Rudger quyết định tập trung vào công việc trước mắt của mình.
"Có vẻ như tôi đã thấy những gì cần thiết rồi. Giờ thì hãy đi gặp mọi người nào."
"Ai cơ?"
"Những đồng nghiệp sẽ làm việc cùng chúng ta trong tương lai."
Ban đầu, Rudger tính sẽ đi một mình, nhưng hắn nghĩ rằng có thể giới thiệu Violetta với mấy người kia.
Nơi mà Rudger dẫn Violetta đến là Grand Chapel ở trung tâm thành phố.
"Tại sao lại là nơi này?"
"Có rất nhiều phụ nữ ở đây."
"Hả?"
Violetta nhìn chằm chằm vào Rudger trong sự hoài nghi. Cô đã nghĩ tên này sẽ không phải là loại người đó.
"Tôi biết cô đang nghĩ gì."
"Hừ! Ta không thực sự nghĩ về điều đó."
"Nhìn kìa."
Rudger giơ tay chỉ sang một bên. Một người đàn ông đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Đó là một người đàn ông kỳ lạ, mặc một bộ vest thường thấy ở những khu trung tâm, nhưng điều nổi bật là màu da kỳ lạ của anh ta. Da anh ta màu nâu, như thể anh ta đến từ phía Nam, mái tóc gợn sóng lấp lánh như những sợi chỉ vàng.
"Người đó là ai?"
"Đồng nghiệp của chúng ta."
Rudger đáp và chậm rãi bước về phía người đàn ông.
Trong khi đó, người đàn ông thì đang ngâm nga đủ thứ lời lẽ đường mật để thu hút sự chú ý của người phụ nữ.
"Quý cô xinh đẹp. Cô có thể cho tôi cơ hội ăn tối với cô hôm nay không?"
"Ôi, tôi...tôi thực sự không ... ."
Ngay cả người phụ nữ ban đầu từ chối, cũng sắp xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của người đàn ông.
Đúng lúc này, Rudger can thiệp.
"Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây thôi."
"A? Anh là ai?"
Người phụ nữ cau mày khi Rudger cắt ngang, nhưng cô ta mỉm cười ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Rudger. Người đàn ông da nâu nhìn Rudger và cười ngượng nghịu.
"Ahaha. Thủ lĩnh. Anh đang làm gì ở đây vậy? Không phải vẫn còn nhiều thời gian cho đến khi hẹn gặp nhau sao?"
"Tôi nghĩ rằng cậu sẽ đến trễ nếu cứ để cậu một mình như vậy."
"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa quý cô. Người này hiện tại cần đi với tôi, chúng tôi đã có cuộc hẹn trước đó rồi."
"À vâng."
Khi Rudger nói vậy, người phụ nữ vẫy tay và nói rằng không sao cả. Rudger ngay lập tức túm lấy người đàn ông và kéo anh ta trở lại chỗ Violetta.
"Ồ! Một quý cô xinh đẹp khác! Đúng như lời đồn, Leathervelk thực sự nhiều mỹ nữ."
Ngay khi nhìn thấy Violetta, mắt người đàn ông sáng lên, anh ta nhếch mép cười. Hàm răng gọn gàng của anh ta trắng sáng dưới ánh mặt trời.
"... ... Người này thực sự là đồng nghiệp của chúng ta à?"
"Đúng vậy. Tuy hành động của cậu ta khá là ngu ngốc nhưng cậu ta là một người có tài."
"Ây da, bỏ qua chuyện đó đi, thủ lĩnh. Anh đã gọi tôi đến thành phố này nghĩa là có một cuộc phiêu lưu hấp dẫn đang đợi chúng ta ở đây à? Những người đẹp và kho báu nào khác sẽ chào đón tôi hôm nay đây?"
"... ... Ngươi có chắc là chúng ta có thể tin tưởng tên này không đấy?"
Rudger mở miệng.
"Để tôi giới thiệu. Đây là Alex, người sẽ làm việc cùng chúng ta."
"Rất vui được gặp cô, quý cô xinh đẹp như hoa hồng. Tôi là quý tộc từ phía Nam của vương quốc Fatima. Mong rằng chúng ta sẽ làm việc suôn sẻ cùng nhau."
"Anh là quý tộc sao?"
Rudger nhẹ nhàng cảnh báo.
"Cẩn thận. Cậu ta là kẻ l·ừa đ·ảo chuyên nghiệp đấy."
Kẻ l·ừa đ·ảo?
Violetta nhìn Alex vẫn đang mỉm cười với vẻ mặt kinh ngạc.
Lừa đảo ngay trong lần gặp mặt đầu tiên?
Alex lên tiếng hỏi trong khi Violetta vẫn đang bị sốc.
"Được rồi. Thủ lĩnh, sao đột nhiên lại gọi tôi đến đây?"
"Bây giờ tôi tính ổn định cuộc sống một cách nghiêm túc."
"Ôi, cuộc đời lang thang dài dằng dặc của anh cuối cùng cũng kết thúc rồi sao? Vậy tôi sẽ làm gì ở đây?"
"Như mọi khi, làm những gì cậu giỏi nhất."
Rudger trả lời bằng một giọng đủ để những người qua đường không nghe thấy.
"Lần này chúng ta sẽ đi c·ướp Nhà đấu giá Kunst."