Khi tôi đã đi tới tầng trệt của ký túc xá nữ, tôi liền cảm khái sao hôm nay con đường đi tới phòng ký túc xá sao mà nó mệt hơn bình thường tôi vẫn đi thế nhỉ, thiệt là đuối sức quá, khi tôi ngước nhìn lên tầng lầu ba sao mà còn phải leo một quá trình tốn hao năng lượng này nữa, chắc tại có chuyện bực mình ban sáng chưa được giải toả cùng ai nên tôi thấy cái gì cũng không vừa mắt như mọi ngày vẫn nhìn a (nhưng bực tức với cảnh vật thôi, không phải đối với người khác ).
Sau khi than ngắn thở dài, một hồi thì cũng phải cắn răng mà leo lên lầu ba thôi.
Tới khi đôi chân của tôi, đã đứng trước cửa phòng 12448 rồi thì tôi cảm thấy hình như nó không còn thuộc về một phần trên cơ thể của chính tôi nữa rồi.
Không biết là liệu tâm tình có theo cảm xúc của tôi mà hôm nay lại trở thành như vậy hay không a, mọi khi đâu có cảm thấy như rất mệt mỏi sau khi leo cầu thang đâu, mọi khi tôi còn cảm thấy leo lên leo xuống cầu thang bộ ký túc xá này có thể tập thể dục làm tiêu hao hết các chất dinh dưỡng không cần thiết (còn gọi là năng lượng thừa) trong cơ thể nếu cứ ăn không mà không lo vận động thì các năng lượng tồn đọng ấy sẽ ngưng tụ thành mỡ thừa tạo thành một ngấn mỡ bụng .
Tôi thì rất sợ mập a nên thân hình tôi ốm nhưng chỗ nào cần có thì cũng có đủ.... hì hì ,
Vì mập đồ mặc vào sẽ không vừa như vậy sẽ phải tốn tiền mua quần áo mới nữa như vậy sẽ tốn kém lắm a ; thay vì cái tiền đó để dành mua đồ nay lại được tôi dùng để mua sách "Y học" mỗi cuốn sách đâu phải là rẻ mà phải nói là quá mắc luôn nhưng với tài tiết kiệm hết mức của tôi và sự kiên trì đi làm thêm thì không tính là không mua nổi a rồi còn nhín một ít trong đó để mua "tiểu thuyết ngôn tình" nữa. Vì thế, nên tôi mua sách một khoảng còn lại thì bỏ tiền vào ngân hàng a khi nào có nhu cầu cần thiết thì tôi mới mua đồ mặc thôi, tôi nghĩ chắc không ai trông thời gian là sinh viên gian khổ này mà suy tính như tôi, bởi vì thế cho nên đến bây giờ tôi vẫn Fa là thế đấy, thôi không suy nghĩ lan man dài dòng văn tự nữa tôi phải đi tới giường nằm nghỉ một chút để lấy lại sức lực để còn đi học tiết buổi chiều nữa.
Tôi mở cửa vào phòng chỉ thấy có mỗi một người ở trong phòng à. Người đó không ai khác mà chính là người có biệt danh là " bà tám" khắp trường đi. Nói cho văn vẻ theo như cách nói của Tố Linh thì là " người nắm bắt tình báo" khắp nơi trong trường đại học này, nhưng tin về trai đẹp hay sự kiện quan trọng gì bả mới nghe ngóng nga, tuyệt nhiên bả không tìm tin lề đường đâu, tôi nhớ lúc đó tôi hỏi là,
" sao bà không nắm tin vỉa hè hay tin vịt gì đó hết luôn cho rồi."
" như vậy làm mất hình tượng hoa khôi khoa ngoại ngữ của tôi lắm a." trả lời tôi mà bả không thèm suy nghĩ gì nên đã trả lời một câu thống khoái như thế a.
Sau khi, nhớ từ trong quá khứ trở lại với hiện tại trước mắt, tôi bước lại giường nằm thẳng cẳng trên giường và chưa đợi tôi lên tiếng thì Tố Linh đã hỏi tôi trước rồi.
Tôi nghĩ sao bà này không đổi khoa báo chí đi a, hỏi nhanh lẹ ghê....
" sao về sớm vậy tâm." vừa hỏi tôi thì bả cũng không rảnh rỗi một chút nào vì còn đang bận chuốt móng tay.
" về nghỉ ngơi một chút hai giờ lại đi tiếp."