Vì năm thứ hai, là cuộc chiến tập quân sự không có gì khác biệt lắm so với các anh chị khoá trên, nên tôi không kể cụ thể ra.
.......... Ta là giải phân cách Vô Tâm.....
.......... ****^0^****............
Năm thứ ba đại học Y.......
Sau khi, nhớ về hồi ức lúc ban đầu.
Cũng đã được ba năm chung sống với bà người bạn cùng phòng 12448 rồi, càng ngày chúng tôi càng thân thiết với nhau hơn so với trước.
Tình bạn cũng vì thế mà được thắt chặt hơn theo thời gian ba năm này....
Tôi mới sực nhớ ra,.... Sắp trễ giờ rồi... Má ơi.... Chết tôi rồi.
Tôi đã học năm thứ ba Đại học ở trường này rồi a. Sao lại cứ dăm ba bữa lại ngủ quên mất vậy chứ, thật hết nói nổi luôn.
Haizzzz........
Tuy lúc đầu, mới bước vào trường còn hơi bỡ ngỡ đôi chút, nhưng bây giờ thì tôi đã khá quen thuộc rồi.
Trường đại học S rất rộng, ký túc xá của sinh viên được chia làm hai loại : ký túc xá nam, ký túc xá nữ. Và còn cả nhà ở cho giảng viên nữa.
Trường này, ở khắp các nơi đều là lầu nào lầu nấy cao vời vợi a, cứ mỗi lần ngước lên nhìn, làm cho con người ta cứ có một loại cảm giác áp lực sao ấy .
Nên vì thế , mỗi một dãy nhà ở đây đều được trang bị thang máy để tránh leo thang bộ mất mạng a; vì mỗi một dãy nhà nó có từ bốn đến năm lầu lận , nhưng không riêng gì ở đại học S là có thang máy, bởi vì ở một số trường đại học khác cũng đều có cả.
Ký túc xá dành cho sinh viên nội trú, ai có nhu cầu khác thì có thể thuê phòng trọ ở gần trường cùng với bạn trai của người đó .
Điều này, trước khi tôi về nhà lần thứ ba khi còn học năm thứ hai đại học, đã được ba với mẹ tôi đã thuyết giảng một ngày trời trước khi tôi nhập học lại về chuyện này.
Họ nói một khi tôi chưa học xong thì không có được yêu đương gì cả, họ sợ tôi sẽ bị sa đọa vào trong đó.
Bởi vì học Y mất sáu năm vì học Đại học mất bốn năm , còn thêm hai năm thực tập nếu may thì được ra nước ngoài học tập thêm , họ bảo sau khi học ra đi làm thì sau hai năm nữa kiếm người kết hôn cũng không muộn.
Tôi cũng đã đảm bảo với ba mẹ là, khi nào chưa học xong thì không quen bạn trai, cũng không có nghĩ đến chuyện kết hôn gì đó cả.
Họ mới yên tâm, vì ở nhà hàng xóm bên cạnh có một người con gái của bác Lưu mang bầu khi học năm thứ hai của đại học nên phải nghĩ để sinh. Nên ba mẹ tôi phải làm biện pháp tiêm vắc xin cho tôi trước khi mọi việc xảy ra.
Tôi thật là hết nói nổi hai người nhà tôi luôn. Mỗi lần nghĩ đến chuyện mình là FA thì lại nhớ đến chuyện này, nên không khỏi phải bật cười.
Hahahaha..... Haha...
.....
.........
Tôi vội vàng chạy tới cầu thang để kịp chạy tới giảng đường nằm ở phòng thứ ba lầu một của dãy nhà A.
Ai dè, do chạy gấp quá nên tôi đã va trúng một người đang đi tới đối diện với tôi.
Và.... Toàn bộ sách trên tay người nam phía trước tôi đều đã không hẹn mà rớt xuống đất hết cả lên.
Tôi thầm nói trong lòng, sao mà sáng nay xui xẻo đủ các thứ hết chứ.
Chắc Khi nãy vội vội vàng vàng nên quên xem hoàng lịch rồi. *** p/s: có xem đâu ~. ~
Người con trai kia chẳng buồn liếc mắt đến tôi lấy một cái.
Tôi cũng không có để ý đến gương mặt hay vóc dáng của anh ta là như thế nào, tôi chỉ chú ý nhặt sách đem trả lại, rồi mau chóng đi vào lớp học thôi, chứ không vào trễ qua lúc điểm dành tôi chỉ có nước chết không kịp ngáp quá.
Anh ta không suy nghĩ gì về người đã đụng anh ta mà lo cúi xuống nhặt những cuốn sách đang nằm rải rác trên đất lên.
Tôi vội vã cũng cuối xuống nhặt sách, tôi thấy trên tiêu đề khoảng hai đến ba cuốn sách tôi đang cầm trên tay toàn bộ đều nói về giải phẫu học cả.
Có vài cuốn sách, tôi đã xem qua nó và cũng mượn một vài cuốn ở thư viện trường về đọc rồi.
Sách rơi bao gồm bảy cuốn, tôi nhặt được ba cuốn, vừa nhặt vừa nói xin lỗi với người con trai đối diện, anh ta cũng đang nhặt 1 cuốn sách cuối cùng cách tôi ba bước chân.
Nhặt cuốn cuối cùng lên, xong anh ta quay lại nhìn về phía tôi.
Bây giờ, tôi mới để ý đến người mà tôi đụng trúng nha , sao mà lại có một người có một vẻ đẹp yêu nghiệt như vậy chớ. Khi bạn nghe được từ trong miệng tôi từ "Yêu Nghiệt" thì phải nói là một vẻ đẹp không tả được nổi đi; từ đôi mắt đen láy khiến cho người khác giới nhìn vào như muốn bị hãm vào trong con ngươi đen và đẹp kia, lông mi sao mà nó lại dài hơn cả của tôi vậy chớ thật là hâm mộ mà ; lông mày sao mà nó lại đến quán vậy, đôi môi mỏng nhưng nếu được hôn phải không biết có cảm giác thế nào đây nữa, còn sóng mũi tuy không cao mà vừa vừa rất phù hợp với gương mặt với những đường nét góc cạnh của anh ta nhìn từ khoảng cách tuy xa nhưng sao vẫn thấy rất lôi cuốn thế nhỉ nếu như được nhìn gần một chút và còn được sờ nữa không biết sẽ có cảm giác gì ta, tuy là suy nghĩ tôi hơi có chút xíu thái hoá một chút nhưng tôi nghĩ tất cả giống cái khác sẽ không ai không có cái suy nghĩ này đâu à mà có khi còn hơn như vậy cơ; phải là tất cả các con gái mê trai đẹp trên thế giới này nếu thấy có loại cực phẩm này chắc hẳn không kìm được mà nhào luôn lại ấy chứ.
Đẹp trai thật, khiến cho tôi khi nhìn thấy anh ta quay lại, làm cho trái tim của tôi lỡ mất một nhịp khi đang gia tốc độ đập của trái tim, khi tôi đã thấy được các góc cạnh trên gương mặt anh ta rồi mà sao con tim này lại vẫn đập nhanh hơn trước như thế không biết nữa . Chắc tôi bị rối loạn loạn nhịp tim mất rồi cũng nên ấy chứ.
Anh ta, nhặt xong hết sách rồi lại đi về phía tôi, khi đã gần đến trước mặt tôi, còn khoảng chừng giữa tôi và anh ta hai bước chân, thì đột nhiên anh ta giơ một cánh tay trái hướng về phía tôi.
Ý bảo là hãy đem ba cuốn sách trên tay trả lại cho anh ta.
Tôi bỗng nghĩ, sao anh ta lại không nói ra luôn chứ, mà cứ làm hành động không, tôi có một ý nghĩ tuy hơi sâu xa một chút: không lẽ anh ta không nói được ta; mà cũng không đúng nếu như không nói được vậy sao lại học Y, không lẽ lại đi thư viện trường mượn sách giùm ai, không lẽ là muợn sách dùm bạn cùng phòng hoặc là mượn cho bạn gái của anh ta.
Mà thôi kệ nó đi, mượn dùm ai hay là của chính anh ta cũng được hết, nếu người ta đã đòi lại sách, thì tôi há có thể cứ giữ khư khư hoài, như vậy thì coi sao được chứ, theo như tôi thầm nghĩ trong bụng là vậy.
Tính cách của tôi từ trước cho đến bây giờ, tôi đâu có lằng nhằng như vậy với ai khác phái như với cái anh lạ mặt lâu như vầy đâu ta, cũng không lâu lắm tầm năm phút từ nãy đến giờ thôi ; mà sao tôi thấy nãy giờ nó xảy ra lâu thế nhỉ.
Hơn nữa, tôi đảm bảo là tôi học ở đây đã là năm thứ ba rồi, ai học đến năm hai thì cũng đều rành rẽ về các mặt giảng viên hết rồi,tuy nhiên không học chuyên ngành khoa đó, chắc cũng phải biết mặt sơ sơ chứ, hãy báo gồm sinh viên cũng vậy. Nhưng sao cái tên này, sao tôi cứ thấy là hình như là xuất hiện lần đầu ở trong trường đại học S này vậy kà. Kỳ quái thật, nếu như anh ta xuất hiện ở đây thì sao tôi không biết được, tuy tôi cũng thích hóng hớt nhưng khỏi cần tìm hiểu tự tôi cũng biết được, vì ai bảo tôi ở chung một phòng với mẹ buôn chuyện Tố Linh đây. Anh này đẹp trai vậy sao tôi chưa từng nghe thấy anh ta được bà tám tình báo phòng tôi nói là trong trường đại học của mình lại xuất hiện một siêu phẩm đẹp trai vậy kà....
Tôi chắc chắn, rằng anh ta mới xuất hiện trong trường này ngày hôm nay thôi. Không ngờ Khả năng suy một mà ra ba của tôi vẫn logic như xưa..... Hahaha...
Dứt từ trong mạch suy tư ra, tôi lật đật phủi bụi từ trên ba cuốn sách nhìn một lượt , vội vã đưa trả lại cho anh ta, còn tặng kèm theo một nụ cười tuy hơi cứng đờ một chút, nhưng vẫn thể hiện đầy đủ ý nghĩa hướng đến anh ta ngụ ý là Xin lỗi...
Tôi vừa cười hiền hoà vừa nói,
"xin lỗi"
" Tôi xin lỗi, anh"
Anh ta ấy thế mà chẳng thèm đáp tôi lấy một tiếng, không đáp lại cũng thôi đi, cũng chỉ giơ tay lấy sách xong đã quay người đi một nước luôn.
Làm cho nụ cười trên môi đã cứng nhắc, nay tắt ngóm luôn, thay thế nụ cười vụt tắt đó là một gương mặt tức tối, đứng dậm chân ngay tại chỗ của tôi, tôi nghĩ là thật tức tối làm sao... Hừ.. Hừ...
Ấy vậy, khi tôi vừa định quay bước đi nguợc hướng với anh ta, thì bỗng nhiên thấy một bóng người mặt áo phông trắng, quần jean xanh và mang một đôi giày màu trắng hiệu Adidas kia đang quay trở lại a. Vì do, sự việc đụng độ Khi nãy mà tôi chưa kịp nhìn xem anh ta mặc đồ gì cả. Bây giờ, nhìn lại thì quá chuẩn với cái khuôn mặt đẹp trai kia luôn rồi. Hình như anh ta quay trở lại mà hướng đi thì chính là đang hướng tới chỗ mà tôi đang đứng.
Tôi nghĩ, hôm nay thật sự quá xúi quẩy luôn rồi, không lẽ anh ta quay lại để kêu tôi đền tiền sách bị hư hỏng hay rách sao, nhưng tôi nghĩ rõ ràng lúc nảy khi nhặt sách lên để trả lại thì tôi có nhìn kỹ sách ở bên ngoài rồi, không bị bong tróc gì mà. Sao anh ta lại quay lại thế không biết .
Tôi nghĩ một ý khác, không lẽ anh ta lại quay trở lại để làm quen với tôi ; điều này thì sao mà có thể được chứ, hình như tôi đọc ngôn tình với xem phim Hàn Quốc hơi bị nhiều nên tôi đang mơ ở ban ngày sao ta.
Thật là khó hiểu mà.
Tôi nghĩ không biết anh ta quay lại làm chi không biết nữa, cứ thế đi luôn không tốt hơn sao, dù gì ấn tượng đầu tiên mà tôi gây ra cho anh ta cũng đâu có tốt đẹp gì cho cam. +_¥
Không chờ tôi kịp suy nghĩ xong, anh ta đã bước đến cách tôi khoảng độ chừng hai bước chân như lúc đứng trước đó thì anh ta dừng lại và không có bước tiếp bước nào nữa ; tôi phát hiện ra là anh ta dừng đúng ngay cái chỗ khi nãy đứng đòi lại sách luôn, cũng không khỏi quá chuẩn đi.
Khi vừa mới dừng lại xong, tôi và anh ta lại giao thiệp ánh mắt ở trong không khí tầm 3s sau, tôi chịu hết nổi nên đã nói chuyện trước với anh ta
"anh... anh... anh... quay lại làm gì nữa vậy", sao bây giờ tôi lại nói chuyện cà lâm vậy không biết nữa, thật sự là đã mất mặt rồi mà bây giờ còn mất cả lời ăn tiếng nói nữa, thật là bi ai mà. Ông trời ơi, sao ông bất công với con quái vậy, sau một hồi oán trời trách đất ở trong lòng nhưng bề ngoài tôi vẫn rất là bình tĩnh làm như không có việc gì xảy ra hết, tôi thấy cũng thật là khâm phục bản thân chính mình ghê luôn.
"Tôi.... tôi đã trả lại sách, cũng như Xin lỗi anh rồi, mà tôi nghĩ trước khi đem sách trả lại về tay anh tôi đã xác nhận sách không bị hư hỏng gì rồi, vậy sao anh còn quay lại đây nữa."
Tôi nói làm một mạch, cũng không quản anh ta có nghe kịp không nữa. Nói xong những điều nghi vấn lúc nảy ngoại trừ vấn đề tôi ảo tưởng ra thì, cũng không còn run như trước khi tôi đứng đối diện với anh ta để trả sách nữa.
Tầm 4s sau, không biết anh ta suy nghĩ gì mà lâu như vậy, khiến tôi không biết phải làm sao thì cuối cùng anh ta cũng lên tiếng nói,
"Tôi quay lại, chỉ nói sau này đi đường nhớ mở to mắt ra nhìn đường. "
Vừa nói xong câu này, anh ta chẳng quản tôi có hiểu hay không hiểu, xoay người đi khỏi.
Khiến cho tôi mất khoảng thời gian hai đến ba phút mới kịp phản ứng lại, thì người đã đi mất tiêu rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Làm tôi phải ôm một bụng tức tồi và dậm chân không biết trút vào đâu đành phải chạy một mạch về phía giảng đường.
Cũng may cho tôi, vừa kịp thời chạy đến dãy bàn thứ năm từ cửa sau của phòng giảng đường đếm lên, thì giáo sư Lưu cũng vừa vào lớp luôn, thật may quá, vận may tôi cũng không đến nỗi nào a.
Lớp trưởng của giờ Triết học, đang bắt đầu điểm danh theo yêu cầu của giáo sư Lưu.
Tôi phải tập trung học thôi, không nên vì chuyện của tên "biến thái mặt lạnh" đó mà lại không tập trung nghe giảng, để trượt môn này thì tôi công sức tôi bỏ ra a.
.....
........
........ Buổi trưa ......
Sau khoảng thời gian dài tầm bốn tiếng tiếp thu tri thức thì cuối cùng, tôi cũng thoát ra được giờ Triết học của giáo sư Lưu a, bởi vì chuông đã reo nên mọi người ngay cả tôi đang ở trong giảng đường cũng từ trong đóng bài vở xếp chồng lên nhau như một quả núi nhỏ mà ngốc đầu lên đầy vui sướng.
Tôi nhìn vào đồng hồ cũng gần 11h30p rồi, đi ra căn tin trường ăn cơm cái đã để có sức mà chiều chiến đấu tiếp.
Chiều 14h tôi có tiết học "lâm sàng học" nên phải ăn để có sức học , khi đi đến nhà ăn và khi đã ăn cơm xong tôi hướng về phía ký túc xá mà đi , lấy một ít sách cho tiết "lâm sàng học" vào buổi chiều, sáng ra vội vàng đi nên quên một hai quyển và cũng cần một số thứ khác nên phải lặn lội quay trở về để lấy, cũng như gặp bà Tố Linh giải bày nỗi tức tối ban sáng cái đã .
Cũng hỏi xem bà tám đó có biết được trong trường ta có sinh viên nam nào mới chuyển đến không.