Giáo Sư Biến Thái Em Yêu Anh

Chương 23: mất mát (2)




Tôi cứ đinh ninh là chúng tôi đến giờ này đã là sớm lắm rồi, ai mà tình cảnh này còn vượt hơn sức tưởng tượng ấy chứ mới chưa gần tám giờ chỉ có bảy giờ mấy phút vậy mà tình hình ở đây chen muốn không lọt luôn.

Cái này giống buổi họp fan của mấy thần tượng Idol quá nhể.

Cũng phải thôi, ở đâu có trai đẹp mà còn là hàng hiếm nữa thì khỏi phải nói....

Không còn biết nói gì hơn, ngoài việc giữ im lặng.

Còn hội chị em phụ trẻ phòng 12448 thì rất chi là tích cực trò chuyện với những thành phần hám trai xung quanh ta rồi, còn đâu mà họ quan tâm đến chị em của mình nữa . Và tất nhiên chủ đề chính ở đây là về vị nam thần họ Hứa kia rồi.

Đợi chờ hoài cũng chả ích gì thế là tôi giữa chốn mê trai rầm rộ thì cứ thản nhiên rút heaphone ra mà mở nhạc thần tượng của mình mà nghe rồi.

Cuối cùng kim giờ cũng chỉ đúng tám giờ không phút rồi.

Khi tôi cất heaphone xong trước đó, khi đồng hồ điểm tám giờ thì nhân vật nam thần trong chủ đề bàn tán cũng có mặt đúng lúc rồi.

Ấy vậy mà mới giây trước cái đám mê trai này còn ồn vãi lờ ấy thế mà giờ không khí lại im ắng đến cây kim rơi xuống cũng còn nghe tiếng thì mọi người hãy tưởng tượng ra xem không khí lúc này ra làm sao nào .

Và sau đó, nhân vật nam chính chỉ chào mọi người có đúng một từ thôi.

" Chào."

Sau đó xoay người lưu loát đi tới bục giảng luôn.

Nhưng sau cú xoay lưng thần thánh kia đổi lại là sự kích động của hội mê trai tập thể trừ mấy anh mần ri nam giới ra và trong đó bao gồm cả tôi chỉ nghĩ có hai chữ : thường thôi.

Cũng vì có cái sự kiện kia, mà tôi đã nhìn thấy được một bộ mặt khác của tên này. Và vì thế cho nên tôi không mù quáng mê trai như bọn họ.

Tuy tôi cũng có đam mê với mỹ nam đẹp trai nhưng còn về mỹ nam họ Hứa này thôi tôi xin khiếu miễn bàn tới tên này.

Tuy là ai trong bọn họ đều rất kích động, nhưng sau khi tên kia bước lên bục và giảng bài thì cả bọn không còn vẻ kích động nữa mà không biết họ còn kích động hay không hay chỉ là giả vờ thể hiện ra bên ngoài thì tôi không rõ.

Tiếng nói dõng dạc có từ tính và trầm thấp của tên kia lại vang lên lúc nhanh lúc chậm, tuy tôi không mê tên này nhưng cũng phải công nhận một điều rằng giọng nói của tên này hay khỏi phải nói.

Tôi chợt giật mình với cái suy nghĩ này của chính mình. Sao tôi lại thích cái chất giọng đó chứ tôi vốn ngay từ đầu đã mang thù với tên này rồi bây giờ lại có cái ý nghĩ này thiệt là cạn lời với chính bản thân của mình luôn.

Tôi nghĩ chắc rằng mình hẳn là đã bị lây nhiễm hội mê tên họ Hứa này với cả bọn họ rồi nên mới có cái suy nghĩ này cũng không chừng.

Ừm, chắc hẳn là vậy rồi cũng nên.


Cứ đinh ninh như thế mà có ngờ đâu..... Sự thật là có một hạt giống đang không biết do đâu mà nó đã ươm mầm trong tim mà tôi có hề hay biết .

Tuy lúc đầu không ngồi được chỗ ngồi cũ, tuy có phần mất mác và không quen nhưng cũng không có đến nỗi nào.