Dạo này công việc bù đầu, nên mk up trễ mong các đọc giả tha lỗi ạ ^0^ ... hôm nay chap mk đăng hơi dài mong chuộc lại lỗi lầm vì up trễ nải Ạ ...
Chúc mọi người đọc truyện zui zẻ... có gì cmt cho mk bít để mk cải thiện Ạ ^9^
>>>
Cũng không được tính là lâu lắm cũng được coi như chuyện chỉ vừa mới đây thôi.
Chuyện này xảy ra ở gần cuối năm hai đại học S.
Tôi còn nhớ lúc đó, cả hai người Linh và Đan đều đã có người yêu trước cả tôi lẫn Dật Vũ , nếu theo như tin tức mà mọi người biết thì cả hai người bọn họ đều đã có bạn trai cùng một lúc.
Cũng coi như là có gệ khi mới học năm nhất đại học .
Nhưng sự thật là mãi đến cuối năm hai tôi mới biết rõ là Linh có người yêu trước Đan.
Bởi vì, tại sao tôi lại biết thì cũng phải nói từ chuyện này đây.
Vào một hôm nào đó, tôi cũng chả nhớ ngày nào và tháng nào nữa chỉ nhớ mang máng là chuyện này xảy ra vào gần cuối năm hai đại học thôi.
Tối hôm đó, Dật Vũ có nói với cả ba người trong chúng tôi là tối ngày mai phòng ký túc 12448 bọn tôi hãy tổ chức đi ăn lẩu cay Tứ Xuyên đi.
Riêng tôi đứa ̀ không có bạn trai thì đương nhiên là mang một chữ "ế" trên lưng rồi, chỉ trừ việc bận rộn học hành làm thêm giờ thì không còn việc gì bận nữa nên đề nghị này của Dật Vũ được tôi duyệt qua nhanh chóng.
Tôi thì không có vấn đề gì rồi. Nếu nói người có vấn đề hơn tôi thì phải nói đến bà Tố Linh phòng này rồi.
Hôm đó, bà Linh có hứa là sẽ cùng đi ấy thế mà gần đến giờ hẹn bả lại nói như vầy.
" Thôi ba người đi ăn đi, mình thật xin lỗi vì chuyện này ban nãy bạn trai mình có gọi điện hẹn mình nên mình đồng ý đi rồi nên .... c...c...c... cuộc hẹn này...."
Không đợi bả nói hết câu tôi lên tiếng tiếp lời.
" Thôi bà có hẹn thì mau mau đi đi. Đừng để trễ hẹn."
Tôi cũng thật thông cảm cho bả, ai biểu có người yêu làm chi cho khổ thế không biết.
Haizzzz....
Tôi chỉ dám thở dài và tự nhủ trong lòng thôi chứ mà lỡ buộc miệng mà nói ra có khi chết vì ngạt nước bọt của chị em phụ nữ cũng không chừng chứ chẳng chơi.
Còn về phía Dật Vũ tôi nhìn qua chỉ thấy bả không thèm nói câu nào mà quay mặt đi với cái vị thất hứa kia cả.
Ắt hẳn là bả giận Linh lắm.
Nhưng tôi dùng đầu ngón chân cũng đoán được tiếp sau chưa đầy vài ba câu dụ dỗ của Linh thì người bạn cùng phòng nào đó sẽ lại tươi cười như cũ liền.
Tôi thầm đếm đến năm. Thật là không ngoài sự dự đoán vừa đếm đến bốn thôi , thì Linh đã lên tiếng và còn kèm theo biểu cảm như sắp khóc hướng về phía Vũ và diễn .
" Vũ Vũ à... Vũ Vũ ơi.... cậu tha lỗi cho tớ lần này nha... nha...nha...̀"
Vừa năn nỉ vừa quan sát xem Vũ có biểu hiện gì chưa.
Tôi thấy không ai cáo như bà Linh này cả. Nghe giọng năn nỉ này khiến tôi muốn nổi cả da gà da vịt cả lên.
" Vũ cậu cho mình xin lỗi đi. Ngày mai mình chuộc lỗi với cậu một thùng bánh bim bim cậu thấy sao."
Nói xong câu đó, bả liền nhìn xem thái độ của ai kia có chút biến chuyển nào hay chưa thấy cách này chưa được bả lại tăng thêm mồi câu tiếp.
" Vậy hai thùng thì sao."
Tôi biết khỏi cần năn nỉ dụ dỗ gì nữa ngay một giây sau thôi Vũ sẽ cười lên cho qua ngay.
" Thành giao. Cậu nhớ đó hai thùng không được thiếu."
Vừa nói xong lại cười cười đi chuẩn bị đồ để đi ăn.
Tôi đã bảo mà người này dễ bị dụ hoặc lắm.
Mà cũng phải thôi chẳng phải ở đời có câu nói rằng.
Mèo chết vì cá tươi còn người thì chết vì được ăn ngon đó sao.
Đúng thật là người tinh tế trên từng xen- li- mét thật biết nắm bắt tâm tình người khác mà.́
Cũng phải thôi vì ai biểu người nào đó đã xinh đẹp từ khi còn học cấp ba rồi , với có tiền đề sẵn là sắc đẹp nên khi mới bước chân vào năm nhất đại học thì bà tám Linh này đã hiển nhiên được cả khoa đặt cho danh hiệu hoa khôi khoa Anh ngữ làm chi .
Mà chuyện tình của cô nàng này cũng khiến không ít các anh chị khóa trên và còn bao gồm các đàn em mới vào trường nữa ai cũng ngưỡng mộ chuyện tình của Tố Linh cả.
Bạn trai của Linh tên là Trần Tín Phong học chuyên ngành khoa công nghệ cũng như Linh vây, mới bước vào năm nhất đại học chỉ tầm chưa đầy một tháng thì anh chàng này đã được phong tặng cho danh hiệu nam thần IT của khoa công nghệ rồi.
Còn chưa hết nha, không biết là có ai đó đã tra được từ đâu tin tức rằng anh chàng nam thần IT này nhà rất giàu có.
Không chỉ là giàu có thôi đâu, mà kèm theo với danh xưng nam thần của khoa hẳn là sẽ đẹp trai vạn người mê rồi ấy vậy mà còn rất là phong độ nữa à nha.
Tiếc thay cho trái tim của mọi người con gái lại vì chàng nam thần này mà lại tan vỡ không còn một mảnh.
Chuyện này thì phải kể lại cuộc bình chọn cặp đôi trên trang chủ của trường tôi hồi đó.
Trong khi nam nữ chính nhà chúng ta được phong danh hiệu mỹ nam mỹ nữ của khoa , thì cũng có nhiều người không ai khác chính là quần chúng đông đảo đã gán ghép hai người lại với nhau.
Cũng có một số ít người bác bỏ đi sự ghép đôi này, vì ai ai trong bọn họ đều mong mình sẽ là một nửa kia của mỹ nam lẫn mỹ nữ.
Từ lúc được bầu chọn làm mỹ nữ và nam thần IT trên website của trường đại học S, thì cũng cùng lúc đó không biết ai đó đã tạo ra trang với tiêu đề là : Cặp đôi hoàn hảo của trường đạihọc S.
Và y rằng hai cái tên nam nữ chính nhà chúng ta cũng được góp ́ mặt trong đó.
Cặp đôi thứ nhất:
_ Trần Tín Phong & Tống Tố Linh.
_$#@% ....
Tôi chỉ nhớ được có tên hai người này thôi.
Bởi vì cô nàng Tố Linh nhà ta lại giận dỗi anh chàng nam thần này chỉ vì một việc cỏn con thôi và đó là.
Vào một hôm nàng ta xem một bộ phim về chủ đề thanh xuân vườn trường, khi nam chính và nữ còn học cấp ba họ đã yêu nhau nhưng khi vào tới đại học thì nam chính lẫn nữ chính đều học khác trường do lúc điền nguyện vọng họ đã dựa theo ý cha mẹ hai bên mà chọn trường nên trường đại học cả hai ghi vào cũng đều khác nhau.
Cho nên tình yêu của hai người bởi vì khoảng cách địa lí mà bắt đầu ngày càng xa cách không như lúc trước như hình với bóng không rời nhau.
Hai trường đều nằm cùng một thành phố tuy chỉ cách nhau có nửa thành phố thôi , nhưng cũng bởi vì thế mà hai người họ đã chia tay.
Mà lý do để chia tay lại là nằm ở người con trai ấy không phải vì khoảng cách địa lý mà bởi vì hai chữ " thay lòng".
Vì ̀ anh ta không thể nào chống lại nổi sự theo đuổi của một người đàn chị khóa trên nên anh ta đã thay lòng.
Và khi cô bạn tôi coi xong cảnh này thì ngay ngày hôm sau cùng vị nam thần IT kia hẹn cùng nhau đi ăn và không biết vì lý do gì lại khiến cô bạn này khi về tới phòng vội leo lên giường trùm chăn khóc một tăng một hồi.́
Phải vất vả lắm cả bọn ba người mới hỏi ra được nguồn cơn của mọi chuyện.
Cũng có liên quan tới cái cảnh trong phim ngày hôm qua bà Linh coi, đã ám ảnh bả từ hôm qua cho đến hôm nay.
Khi hai người hẹn nhau đi ăn uống và xem phim.
Khi ăn uống thì lại gặp một vị sư tỷ khóa trên của Tín Phong và thế là cả hai người này lại hàn huyên một hồi, mà đúng lúc cô bạn Tố Linh thân ái này lại vào nhà vệ sinh mất rồi.
Mãi khi cuộc trò chuyện của cả hai vị này gần kết thúc thì không biết là ngẫu nhiên hay vô tình mà Linh từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy cảnh hai người đứng nhìn nhau tươi cười và cả hai người trao cho nhau một cái ôm thắm thiết.
À tôi xin đính chính lại là không biết rằng cái ôm kia có " thắm thiết" như lời con nhỏ mà mới khóc lóc ỷ ôi kể lại hay không thì tôi không biết rõ cho lắm.
Và rồi khi Linh thấy được cảnh này, do bả tức tối quá nên xoay người bỏ về một nước luôn.
Và thế là bỏ lại một người không hay không biết gì đứng đợi ở đó.
Bây giờ, sau khi đã khóc lóc xong nãy giờ thì chiếc điện thoại của Linh nó vẫn nhấp nháy từ lúc bả đi về cho tới nay vẫn không ngừng rung.
Tôi thấy vậy vội nói,
" Linh, không nghe máy sao ?".
" Không nghe. Cậu mặc kệ đi."
Haizzz... khổ thật nha.
Thở dài thì thở dài nhưng cũng không thể để điện thoại cứ rung hoài như vậy được.
Còn đương sự thì đã đi vào phòng vệ sinh từ bao giờ và chẳng thèm ngó ngàng gì tới ẻm điện thoại nữa.
" Hai cậu ai nghe điện thoại đây."
Tôi không chịu bỏ cuộc, quay đầu hỏi hai người kia.
" Thôi mình mắc chơi games rồi, bận lắm cậu tự xử đi Tâm."
" Còn cậu, Đan."
Tôi đánh mắt nhìn sang cô bạn cũng đã là bông hoa có chủ kia hỏi thăm ý kiến.
" Ờ thì... Cậu tự xử đi, mình phải đi nấu cháo với bạn trai rồi."
Haizzz.... cái phòng 12448 này loạn cả rồi chả ai giải quyết vấn đề cân não này sao.
Cứ để cái điện thoại này gây ồn ào nữa sao trời.
Bởi vì trong lúc tức giận ban nãy mà bà Linh tắt nhạc chuông của nó đi rồi, chỉ còn lại chế độ rung thôi mà nay nó lại được bà Linh tức quá quẳng lên cái bàn của tôi vì thế nên nó đang phát ra tiếng rung rung tôi không biết làm sao đây nữa.
Chẳng lẽ tôi dùng chày mà đập nát nó luôn, đập rồi lại phải đền cái mới cho Linh sao.
Tôi đâu có khùng dữ vậy.
Tôi vẫn còn rất minh mẫn đây, không thể vì một phút nông nổi mà mất tiền một cách điên rồ thế được.
Phải không mọi người.