Còn về làm sao mà tôi nắm rõ thời gian một cách chính xác như vậy thì tại vì lúc nảy tôi có nhìn sơ sơ qua đồng hồ đeo tay một lần rồi nên vì thế mới có thể chắc chắn rằng hắn ta đã đi được khoảng tầm năm phút rồi là vậy.
Haizzz.... Thiệt là một ngày mệt mỏi nha.
Hình như hôm nay vốn là buổi chiều có lịch dạy kèm cho một cậu bé nhưng vì ba mẹ cậu bé ấy bảo cũng sắp nghỉ đông rồi nên tôi khỏi cần phải tới dạy học nữa cũng tiện cho con họ nghỉ ngơi vui chơi luôn.
Vì thế, cho nên thường thì buổi chiều tôi sẽ bận rộn ngập đầu vì việc ôm sô dạy học nhưng sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay tôi được rảnh rỗi rồi cứ nghĩ đến việc này thì những mệt mỏi sau buổi học cũng cùng với tâm trạng vui vẻ lúc này của tôi mà biến mất rất nhanh chóng .
Thôi thì đi về ký túc ngủ cái đã rồi tính tiếp.
____ giải phân cách _____
Ở một nơi khác trong trường Đại học S, ngay lúc này tại một căn phòng tương đối rộng có một người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú gương mặt với những đường nét góc cạnh đang ngồi phía sau bàn làm việc của mình.
Đáng lý ra bây giờ là giờ nghỉ trưa nhưng mà người này lại đang làm việc miệt mài hình như anh ta không quan tâm đến giờ giấc mà chỉ lo xem công việc khi nào thì xong mà thôi.
Người này mọi người thử đoán xem là ai nha.
Chợt bên ngoài cánh cửa vang lên ba tiếng gõ cửa không nhanh không chậm rất đều đặn, sau khi bà tiếng gõ ngừng lại thì bên trong căn phòng lại có một tiếng nói vang lên ngay sau đó.
"Vào đi."
Chợt cánh cửa được một người từ bên ngoài mở ra và tiến vào căn phòng.
Người tiến vào không ai khác là giáo sư Lý bạn sáng hắn mới gặp.
" Giang Thần, cậu cùng tôi với những người khác cùng nhau đi ăn trưa đi."
" Bỏ bữa thì sẽ đau dạ dày cùng nhau đi chung đi, cậu thấy sao."
Hắn không quen với sự nhiệt tình của người khác nhất là những người hắn mới quen hay thậm chí là những người bạn hắn từng học chung ở Harvard.
Duy nhất chỉ có một người ngoại lệ người đó không ai khác chính là cậu bạn tên Kevin Trần cậu bạn kia cũng là người gốc Hoa nhưng cha cậu ta là người Mĩ nên lúc nhỏ cậu ta sống ở Mĩ mãi khi được năm tuổi cậu ta mới được ba mẹ cho quay về Trung Quốc sống một thời gian đến năm mười tuổi lại trở lại Mĩ sống tiếp cho đến khi hắn gặp được cậu ta.
Những chuyện này hắn cũng là từ cậu ta nên mới biết được. Hay phải nói là hắn bị ép buộc phải nghe.
Người bạn này nói nhiều mà cũng không có nói nhiều cho lắm chỉ khi nào vào những chủ đề có liên quan đến Trung Quốc hay chuyện gái gú, chuyện tình trường của cậu ta là y như rằng nói không ngừng nghỉ luôn nên cũng vì thế mà hắn cũng xem như được phổ cập kiến thức về những khoảng đó.
Hắn thấy sự quan tâm của Lý giáo sư cũng thật giống với người bạn này của hắn nên hắn đã hồi tưởng về quá khứ một hồi cũng may hắn thất thần không lâu nên nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy hắn như đang đắn đo suy nghĩ xem xem những món ăn mà hắn sẽ ăn thôi chứ không ai nghĩ rằng hắn sẽ thất thần suy nghĩ chuyện khác.
" Tôi còn công việc đang làm dở, thôi thầy Lý cứ đi ăn đi tôi làm xong sẽ ăn sau."
"Ờ... Vậy thì tôi đi trước đây. Cậu làm đi, nhớ đừng tham việc quá."
Sau câu nói đó, hắn thấy giáo sư Lý cười cười rồi xoay người đóng cửa đi.
Hắn nghĩ nếu để tên Kevin kia mà biết hắn nói nhiều chữ trong cùng một câu nói như vậy chắc sẽ trợn mắt mà nhìn hắn không biết chừng.
Vì khi tên Kevin mới quen biết hắn hắn rất kiệm lời với tên này, nên hắn nghĩ Kevin mà biết được không dậm chân nhảy đành đạch lên mới lạ.
Hắn thường xuyên làm việc quên ăn quên ngủ cho nên bệnh đau bao tử cũng tìm tới hắn, trừ việc không ăn uống đầy đủ ra hắn cũng phải chuẩn bị thuốc đau dạ dày cũng tương đối nhiều nên lần nào gặp mẹ hắn cũng phải tránh né mẹ hắn. Chứ mỗi lần gặp mặt điều đầu tiên là mẹ hắn sẽ làm chính là mẹ hắn sẽ thuyết giảng khi gặp hắn trước tiên sau đó mới khóc lóc một hồi lâu.
Hắn mỗi lần gặp chuyện này điều chỉ biết đứng nghe xong rồi dỗ cho mẹ không khóc nữa, nên hắn mỗi lần sắp gặp mẹ hắn đều phải chuẩn bị một đóng đồ ăn tuy là những món ăn giàu dinh dưỡng dầu mỡ tuy lúc trước hắn đều không thích ăn nhưng hắn phải bỏ ra một khoảng thời gian không ít không nhiều để ngồi xuống ăn uống để khi hai mẹ con gặp nhau hắn ít chịu trận hơn.
Mà mỗi lần mẹ hắn sắp xếp lịch làm việc để gặp hắnthif người báo tin cho hắn không ai khác đó chính là ông anh thứ hai Hứa Nguyễn Thiên. Ảnh là tay trong của hắn không phải ông anh này tốt nên giúp hắn đâu vì chuyện anh hắn muốn kiếm bạn gái nên hắn phải giúp coi như có qua có lại.
Sau một hồi, cắm đầu miệt mài làm việc cuối cùng cái đầu của hắn cũng dứt ra khỏi bàn làm việc cũng cùng lúc đó hắn mới thấy bụng mình đang đánh trống nên hắn quyết định ra ngoài ăn.