Nếu như tôi chú ý kỹ hơn thì sẽ bắt gặp được một người, cũng chính là cái người đang nhìn lén này.
Tôi đem theo điện thoại và dây headphone đi ra ngoài nghe nhạc cho tâm tình nó bình ổn trở lại rồi sẽ quay lại lớp sau hết giờ nghỉ giải lao.
Tôi chọn một nơi có phong cảnh thật trong lành và mát mẻ cũng may nơi này có rất̉ nhiều gốc cây to lớn có tán che rất dài đỡ bị nắng chiếu đến đơ người. Tôi phải công nhận tôi cũng có con mắt chọn phết chứ nhỉ, tôi tự khen chính mình và cười cười.
Tôi đi lại nơi có đặt vài chiếc ghế đá rồi tùy ý chọn một cái ghế bất kỳ ở trong vô số chiếc ghế đá được đặt dưới gốc cây bằng lăng rồi tiện tay phủi phủi trên mặt ghế rồi tôi mới đặt mông ngồi xuống chọn một bài nhạc phim từ trong những bộ phim mà tôi đã từng xem ra nghe tên bài hát là " Kiếm Chỉ Tâm" nghe rất hay a....Nghe được khoảng một lúc sau đó, thì có một bóng người đứng trong hành lang phía đối diện chỗ của tôi đang ngồi đánh mắt nhìn sang cũng trong lúc vô tình này tôi lại nhìn lại nơi người đó đứng .
Được nghỉ khoảng ba mươi phút giải lao hắn vốn dĩ định ngồi nghỉ ở giảng đường này luôn tí nữa sẽ dạy tiếp, nhưng ai dè càng ngày những bạn sinh viên xung quanh hắn càng ngày càng nhiều lên điều này cũng không có nói lên là hắn chán ghét chính mình bất tri bất giác lại trở thành tâm điểm chú ý của đám đông. Vì hắn từ nhỏ cho đến bây giờ luôn luôn vượt trội về mọi mặt trừ chuyện tình cảm ra thì hắn thấy mình rất là hoàn hảo rồi thế cho nên từ lúc nhỏ cho đến bây giờ hắn luôn trở thành tâm điểm cho mọi người lấy hắn ra để bàn luận. Cho nên hắn cũng đã quen với việc bị chỉ trỏ này nọ nọ kia rồi.
Nhưng có nhiều lúc, hắn cũng thấy rất phiền vì sự chỉ trỏ này của người khác hay nói đúng hơn là cái tâm điểm của mọi sự chú ý là hắn đây cũng đôi lúc không có tốt cho lắm.
Hắn nhìn đồng hồ bèn nghĩ cũng gần mười phút trôi qua rồi, thôi thì ồn ào quá đi ra ngoài hít thở cũng tốt hơn là việc ngồi ở đây làm tâm điểm cho nhiều sự bàn tán về hắn.
Nghĩ là làm thế nên hắn vội sửa sang mấy cuốn sách đang được hắn mở ra xem lở dở ở trên bàn, vội sắp xếp cho ngay ngắn đâu vào đấy rồi hắn cất bước đi ra ngoài trong sự bàn luận của mọi người trong giảng đường này.
Đi ra khỏi cửa cũng không biết là nên đi đến đâu để kiếm tìm được một không gian nó yên tĩnh nữa. Thế là hắn cứ chọn những lối hành lang vắng sinh viên mà đi tới, lúc này cũng trưa rồi nên ánh mặt trời cũng khá là gây gắt nó làm cho không khí có vẻ hơi nóng lên nên hắn sải bước đi nhanh hơn lúc đầu.
Đi tới một lối rẽ lại dẫn hắn tới một hàng dài toàn là cây xanh trước mắt hắn hiện lên một màu xanh biếc của cây và đâu đó cũng xen kẽ vài tia nắng như nàng công chúa e thẹn khi gặp chàng hoàng tử của chính mình mà e ấp sau những tán lá cây xanh màu diệp lục kia. Dưới mỗi một gốc cây đều được người khác đặt một chiếc ghế ghế đá... Cũng khiến cho không khí đang vào ban trưa dưới gốc cây được mát mẻ hơn phần nào...
Ắt hẳn đây là sân vườn trường đại học S khung cảnh hài hòa đẹp mắt.
Ai dè đâu...
Ai ngờ khi hắn lướt mắt nhìn quanh thì bắt gặp một bóng hình nhìn rất quen mắt.
Suy nghĩ chưa đầy năm giây thì hắn đã nhớ ra... Thì ra, chính là cái cô tưởng nhầm hắn là sinh viên của trường đại học S này.
Lại găp nhau trong hoàn cảnh như thế này đây là định mệnh hay số phận đã an bài cho hai người họ đây.
Sự trùng hợp đến mức ngẫu nhiên này hay phải nói một cách đúng đắn hơn hết đó chính là "oan gia ngõ hẹp" chính là đây...
Ai trong cả hai người đều có chung một suy nghĩ này...
Cả hai đều nghĩ sao mình lại không ở giảng đường mà lại ra ngoài và hơn thế nữa lại chọn cùng một chỗ....
Oan gia ngõ hẹp.... Là đây này.
Tôi không biết chính xác bây giờ mình nên làm gì nữa, không lẽ phải đứng dậy chào hỏi tên biến thái mặt lạnh như tiền này cho dù chào hỏi xong rồi thì tiếp theo đó chính tôi phải làm gì đây. Còn giả dụ như không làm gì cả cứ coi như hắn ta như không khí thì không hay cho lắm, bởi vì nếu làm vậy thì luận văn năm thứ tư của tôi phải tính sao đây cho dù như thế nào cũng phải suy nghĩ thiệt hơn về tiền đồ của mình sau này a cứ làm liều mà không suy nghĩ tới hậu quả thì....
Có cho thì tôi cũng chả muốn nghĩ tiếp làm gì nữa.
Thôi thì cứ thi hành cách thức thứ nhất có lẽ sẽ hữu hiệu nhất trong hoàn cảnh lúc này a.
Tôi thuộc túy nghĩ là làm bởi vậy nó mới nóng như bánh mì mới ra lò vậy.
Tôi tháo một bên tai nghe xuống, hướng hắn ta mà thi lễ chào hắn như tôi chào các giáo sư khác.
Hắn a cũng chả biết phải làm gì trong cái tình huống này nữa. Mọi lần cứ xoay người đi hướng khác là xong ấy thế mà lần này cũng là lần đầu tiên hắn thấy chính mình tỏ ra cảm xúc hơi khác những lần trước một ít.
Hắn đâu biết rằng kể từ đây số phận hay phải nói là định mệnh đã an bài hắn và vợ hắn, vì sự gặp gỡ lần đầu và bây giờ nên sau này hắn sẽ có được một tình yêu đẹp và có hơi chút đau lòng của sau này.
Sau khi, thoát khỏi suy nghĩ miên man hắn thấy cô sinh viên này chào mình rồi thì hắn phải có chút gì đó đáp lại thì mới hợp, nên hắn hướng về phía cô sinh viên năm ba này... Gật đầu tỏ ý rằng hắn cũng chào lại, hắn nghĩ chắc hẳn cũng không có sai sót gì.
Và rồi hắn nhìn đồng hồ đeo tay thấy thời gian cũng không còn nhiều là bao tầm chắc đủ để hắn quay trở lại giảng đường. Thế nên hắn xoay người quay trở lại những con đường mình đã đi lúc đầu để đến được đây, thì bây giờ lại quay ngược để đi về.
Tới ngã rẽ của một lối đi khác trong lúc xoay người thì hắn không biết vô tình hay cố ý mà đánh ánh mắt về phía nơi mà có cô sinh viên ban nãy ngồi để xem cô gái này còn ngồi ở đó hay không... Ai dè khi hắn chuyển ánh mắt tới chỗ mà cô gái kia ngồi lúc nãy thì một bóng dáng cũng không thấy đâu nữa.
Ắt hẳn cô ấy cũng đi rồi.
Tôi thấy biểu hiện Khi nãy của mình cũng không tồi, biết cách ứng xử rồi. Nếu có Tố Linh ở đây bả sẽ nói...
" đúng là mèo khen mèo dài đuôi."
Có thể sẽ là cái cách nói này a, vừa nghĩ vừa hướng bước chân về phía giảng đường.
Sau khi, chào hỏi phó giáo sư Hứa xong cũng tới lúc chuông báo thức mà tôi cài trước đó hay nói cách khác là tôi đã mặc định sẵn. Vốn dĩ phải làm thế là vì tôi sợ đi trễ giờ như vậy sẽ khiến cho mọi người có chuyện để tám a.