Giao Duyên Kỳ Ngộ

Chương 2: Thực (2), Mơ (2)




Hạ Duyên có một căn nhà riêng, ở gần trường đại học, cũng ở gần công ty thực tập. Nói chính xác thì nhà này cũng không hẳn là của cô, mà là của vợ chồng bác tư. Nếu không phải vì bà nội lớn tuổi, bác tư nghĩ nên ở gần để chăm sóc bà, nên mới tặng lại cho cháu gái yêu quý, thì bây giờ hẳn cô đã không ở đây.

Vợ chồng bác tư thật tốt bụng. Đối với con cháu dường như không một chút tính toán. Trong dòng họ bên nội, Hạ Duyên kính nể nhất chính là cặp đôi này.

Nhà ngoại cô thì ở khá xa. Đi xe hơi phải mất năm tiếng, nhỡ có kẹt xe thì sẽ lâu hơn. Ba mẹ cô đi xe máy, tuy không nhanh như xe bốn bánh, lại còn không có điều hoà, nhưng lại dễ dàng luồn lách. Hai người cũng khá thích cảm giác đèo nhau trên cùng chiếc xe, ngắm cảnh về quê.

Nhớ lại khi còn bé, được ba mẹ kẹp ở giữa như nhân bánh mì, cả nhà về quê thật vui biết bao nhiêu. Thoáng chốc đã năm năm rồi. Thật nhớ!

Không biết út Lai thế nào rồi. Cũng không biết bé Nu Na ra sao.

Việc hồi tưởng lại những ngày tháng ở ngoại làm lòng Hạ Duyên tràn dâng ước muốn về quê. Cô hạ quyết tâm tăng năng suất làm việc, ngủ ít lại một chút. Nhất định sau hai tuần phải dành ra được vài ngày nghỉ để về thăm quê!

Đang tràn trề nhiệt huyết thì bị ai đó gõ đầu. Hạ Duyên ai oán nhìn sang, Khánh Ngân trả cho cô một ánh mắt khó hiểu.

"Gì vậy Duyên? Bộ bà đi làm quên uống thuốc hả?"

"Bà mới có bệnh á!" Hạ Duyên đáp lại một câu rồi không thèm so đo nữa. Những cuộc hội thoại vô nghĩa này rất phí thời gian. Thay vì dành thời gian quý báu để nói tầm phào, chi bằng cô bắt tay vào làm việc.

Nghĩ là làm. Hạ Duyên mở laptop bắt đầu lập trình. Khánh Ngân còn đang nói đôi ba câu, thấy cô bạn mình không thèm đoái hoài gì thì mất hứng, cũng dâng lên một niềm say mê với công việc.

Công ty bắt đầu làm việc lúc chín giờ. Hiện tại còn chưa tới tám giờ đã có hai thực tập sinh chăm chỉ vùi đầu bắt tay vào việc. Như một bản nhạc khơi dậy cảm hứng, cả phòng bắt đầu bị cuốn theo tiết tấu, tiếng gõ phím tràn ngập khắp nơi.

Mọi thứ đều theo kế hoạch cho tới ngày thứ bảy. Sau một tuần năng suất, chạy nhiều deadline trước thời hạn, Hạ Duyên gần như bị vắt sạch sẽ sức lực. Cô ăn uống no nê, kiểm tra cửa nẻo rồi trở về phòng. Tắt nguồn điện thoại, tắt báo thức, quyết định thưởng cho mình một giấc ngủ ngon thiệt là ngon. Sau đó tỉnh giấc muốn làm gì cũng chưa muộn.

Không nghĩ tới lại nằm mộng.

Tối quá. Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nhớ rồi, cách đây khoảng một tuần cô cũng ở trong một không gian tối tăm. Giống hệt đang trôi dạt ngoài vũ trụ bao la, chỉ khác ở đây không được ánh sáng của các vì sao rọi tới.

Hạ Duyên thử mò mẫm trong bóng tối, nếu cô nhớ không lầm, sẽ có một luồng ánh sáng trắng xuất hiện chiếm lấy toàn bộ sự chú ý.

Bàn tay cô sờ soạng chung quanh, đợi một lúc lâu vẫn không thấy dù chỉ là một sợi ánh sáng. Hạ Duyên hoảng loạn, bàn tay sợ hãi tiếp tục tìm kiếm chung quanh. Bất chợt chạm phải một vật mềm mịn, cô lập tức nắm chặt lấy.

Hạ Duyên mở to đôi mắt, nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh mình, rồi lại hướng mắt xuống, nhìn bàn tay mình bấu chặt bàn tay người kia mới vội vàng buông ra.

Lần này cô nhận ra người con gái đang ngồi bên cạnh. Em ấy là Diệu Giao. Ánh mắt Diệu Giao không có sự tức giận, dường như còn mang chút lo lắng. Hạ Duyên nhìn bàn tay phải của em ấy đang che chắn cho bàn tay trái, như chợt nhớ ra điều gì, lại lần nữa cầm bàn tay bị che lên.

Quả nhiên.

Bị cô bấu thành mấy vết muỗi cắn rồi.

"Em... có sao không?"

Diêu Giao rụt tay lại, theo thói quen nói, "Ai cần chị quan tâm."

Hạ Duyên:???

Cô hoài nghi trí nhớ mình có vấn đề. Diệu Giao này so với Diệu Giao xuất hiện trong ký ức dường như có sự khác biệt.

Hạ Duyên thử xác định xem sự khác biệt đó là ở đâu, thì thấy Diệu Giao chìa tay trái ra.

Diệu Giao khó khăn nói: "Em có."

Hạ Duyên:?

"Có cái gì?"

Diệu Giao lại rụt tay lại, xách theo thau nước bên cạnh rời khỏi phòng. Trên đường đi bao nhiêu bước thì mắng Hạ Duyên bấy nhiêu câu.

Có đương nhiên là có sao rồi! Có rất rất rất nhiều sao là đằng khác! Bấu người ta đau muốn chết, còn hỏi có sao không!

Hạ Duyên chống cằm suy tư. Cảm thấy tính nết của con gái thật khó hiểu. Cô ngồi dậy, tấm chăn theo động tác tụt xuống. Cạnh giường có một đôi dép bông, chắc là Diệu Giao chuẩn bị cho. Hạ Duyên vui vẻ xỏ chân vào. Đi theo hướng Diệu Giao vừa rời khỏi.

Hành lang dài hẹp mà ngoằn nghèo, khiến Hạ Duyên sinh ra ảo giác đang ở trong nhà ma. Cô rải bước chậm lại, cất tiếng gọi: "Diệu Giao?"

Đáp trả lại cô là tiếng vọng của bản thân. Không khí chợt trở lạnh, đại não cô tự hiện lên những hình ảnh trong các bộ phim kinh dị.

Chợt có cái gì đó lạnh lẽo, ươn ướt chạm vào vai cô. Cùng là lạnh lẽo, ươn ướt, nhưng thứ này không giống với những giọt mưa hôm trước. Thứ này mềm mại hơn, nhưng lại mang đến cảm giác rùng rợn hơn.

Trái tim Hạ Duyên đập kịch liệt, hô hấp nhanh dần.

"Sao chị lại ở đây?" Âm thanh nhu mì quen thuộc khiến cả người cô dịu lại.

Chủ nhân của bàn tay kia là Diệu Giao.

Hạ Duyên xoay người, tức giận áp hai bàn tay vào đôi má phúng phính của Diệu Giao. Xúc cảm mềm mại thực thoải mái. Trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ.

Diệu Giao bị bắt lấy má thì hoảng hồn, đôi má ửng một tầng hồng nhạt. Phát hiện nhiệt độ tay của Hạ Duyên trở nên thực lạnh lẽo. Cô nàng lập tức vùng mình, thoát ra khỏi hai bàn tay kia.

"Chị làm gì vậy!"

"Cái đó chị hỏi em mới đúng." Hạ Duyên giật mình, giọng nói hơi không vui, "Cũng may chị không mắc bệnh tim, chứ không em nói xem, chị có bị em hù đến ngất không?"

Diệu Giao quan sát từ đầu đến chân Hạ Duyên, nghi hoặc hỏi ngược lại: "Em hù chị lúc nào?"

"Vừa mới. Tự dưng không một tiếng động chạm vào vai chị. Sao em hành động giống ma quỷ thế?" Hạ Duyên bất chợt yên lặng. "Chờ chút, sao tay em lại lạnh lẽo như thế? Lại còn ươn ướt." Khiến cô suýt chút tưởng bàn tay chạm vào mình là tay tội phạm, vừa mới giết người không lâu.

Hạ Duyên cầm tay Diệu Giao quan sát, những giọt trong suốt bám trên tay chưa khô hẳn, cô sờ thử vào, chà chà, nhận ra chỉ đơn thuần là nước mới biết mình suy nghĩ phức tạp cỡ nào.

"Em vừa rửa tay." Diệu Giao đơn giản trình bày. Không có ý định giải thích hành động xuất hiện đột ngột của mình. Như thể đó là một hành động bình thường, diễn ra theo quy luật tự nhiên, chẳng có gì là lạ cả.

Hạ Duyên cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô bỗng cảm thấy mình vừa cư xử không tốt lắm. Có gì đó lạ lắm. Trong trí nhớ của cô có hình bóng của một chàng trai. Cô không rõ gương mặt của người đó, nhưng hình như khi anh ta phá giấc ngủ của cô, rõ ràng cô rất tức giận nhưng lại kiềm chế được. Rồi hình ảnh một cô gái mơ hồ lướt qua đầu. Người đó gõ lên đầu cô, nhưng cô không thèm đánh trả.

Tất cả đều có điểm chung là khiến cô giật mình, nhưng riêng lần này cô lại tranh luận với đối phương. Còn có ý định véo đôi má em ấy để trả đũa.

Sao mình xấu xa vậy cà?

Diệu Giao không biết cô đang suy nghĩ gì. Cô nàng lên tiếng cắt ngang, bảo cô đi theo mình.