Giao Duyên Kỳ Ngộ

Chương 1: Mơ (1), Thực (1)




Quá đủ cho một ngày rồi.

Hạ Duyên ôm chặt con gấu bông anh trai tặng cho, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không gian chung quanh tối đen như mực. Cảm giác không nhìn thấy gì thật khó chịu. Hạ Duyên nhíu mày, cố gắng xác định nơi đây là đâu.

Phía xa xa chợt xuất hiện một luồng sáng trắng. Cô theo bản năng tiến lại gần đó. Hai bên vai cảm nhận được cái lạnh lẽo, ươn ướt. Tiếng nước lộp độp vọng vào màng nhĩ, hơi nước bao trùm lên cảnh vật xung quanh. Hạ Duyên ngẩng đầu, phát hiện trời mưa rồi.

Cảnh vật chung quanh xa lạ, ấy vậy mà cô không chút hoang mang. Hạ Duyên tìm đến dãy phố cũ kỹ, bước vào con hẻm nhỏ tối om.

Những hành động này dường như được cô thực hiện trong vô thức. Lúc Hạ Duyên bắt đầu nhận thức được xung quanh, cô đã ở trong một căn nhà xa lạ.

Nói xa lạ, cũng không hẳn xa lạ. Cô có cảm giác mình từng đến đây, nhưng dường như đã quên mất.

Đã quên...

Hạ Duyên cúi đầu nhìn bàn tay, nắm lại rồi mở ra, ngẩn ngơ mất mấy phút.

Cơn mưa ngoài kia vẫn ào ạt không ngớt. Tiếng gió rít đáng sợ hoà cùng âm thanh sét đánh. Hạ Duyên rùng mình, cảm nhận cái lạnh thẩm thấu vào từng tấc thịt trên cơ thể.

"Chị Duyên?" Chợt có âm thanh trong trẻo đâu đó vang lên. Hạ Duyên giật mình ngẩng đầu. Phía xa xa, trong màn mưa có bóng dáng một cô gái.

Cô nàng từng bước lại gần.

Giống như bao người khác dưới cơn mưa, người đó cũng đưa tay che chắn. Mái tóc cô nàng ướt nước bết dính vào nhau, gương mặt lấm tấm hơi nước, nhưng không làm phai đi vẻ đẹp vốn có.

Hạ Duyên nghi hoặc, cảm giác gương mặt đó thật thân thuộc. Cô muốn gọi tên người kia, nhưng chẳng hiểu sao lại không nhớ ra. Mãi đến khi người con gái ấy đặt chân vào trong nhà, một cái tên lướt nhanh qua đại não Hạ Duyên. Cô ngập ngừng, thử gọi: "Diệu Giao?"

Người được gọi sững người một chốc, sau đó lập tức cười rộ lên. Giữa sự ồn ào của cơn mưa, âm thanh ấy mới trong trẻo làm sao.

Diêu Giao cười cười hỏi, "Chị vừa mới quên tên em nữa đúng không?"

Hạ Duyên gãi đầu, cười xấu hổ.

Diệu Giao không để bụng chuyện cô quên tên mình. Dù sao đã sớm quen. Cô nàng tiến tới, thật tự nhiên ngồi lên lan can. Hai người yên lặng một lúc lâu. Hạ Duyên vẫn luôn dán chặt ánh mắt vào người trước mặt. Cô cảm thấy Diệu Giao muốn nói gì đó nhưng lại không cất lời.

Chợt cô nàng nắm lấy tay cô.

Hạ Duyên giật mình, nhưng không rụt tay lại. Có lẽ cô đang cảm thấy ăn năn vì quên đi người con gái trước mặt. Đúng vậy, không chỉ đơn thuần là quên tên. Chính xác là ngoài cái tên, cô chẳng còn nhớ gì cả.

"Hôm nay là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. Em biết chị không nhớ gì cả... Nhưng không sao, chỉ cần em nhớ thôi là đủ rồi." Giọng nói Diệu Giao càng lúc càng nhỏ lại. Ánh mắt cô nàng tràn đầy tâm sự, nhưng lại được che đậy một cách khéo léo.

Như có một thế lực thôi thúc, Hạ Duyên nắm ngược lại tay của Diệu Giao.

"Có cách nào để chị không quên đi đoạn ký ức ở cùng em không?" Ma xui quỷ khiến, cô lại hỏi điều này. Kỳ thật cô không biết tại sao mình lại quên Diệu Giao, nhưng cô chắc chắn em ấy là một người vô cùng quan trọng.

Cô có một cảm giác rất quen thuộc khi được em ấy nắm lấy bàn tay. Như thể trước đây đã từng như thế. Nhưng lạ thay, dù cho có cạy não ra, cô cũng không cách nào nhớ được.

Diệu Giao, rốt cuộc em là ai?

Không nghĩ tới Hạ Duyên lại hỏi như vậy, Diệu Giao sững người. Cô nàng nhanh chóng lấy lại biểu cảm ban đầu, rút tay ra khỏi tay Hạ Duyên, ho khan nói: "Có cách. Nhưng chị phải đánh đổi một phần ký ức."

"Chị chấp nhận." Hạ Duyên đồng ý không chút chần chừ. Dù sao hiện tại, trong trí nhớ của cô, ngoại trừ cái tên, chút ít kiến thức cùng nghề nghiệp, cô chẳng còn gì cả. Cô thật sự không hiểu thứ mà mình sắp đánh đổi có ý nghĩa như thế nào. Cô chỉ biết hiện tại, cô muốn nhớ ra Diệu Giao là ai, em ấy có ý nghĩa như thế nào đối với cô.

Diệu Giao mím môi, bảo Hạ Duyên nhắm mắt lại. Cô nàng đặt tay trái lên mắt Hạ Duyên, tay phải che đôi môi cô. Cách một bàn tay, Diệu Giao hôn lên đôi môi Hạ Duyên.

Hạ Duyên không biết Diệu Giao đang làm gì. Cô chỉ ngửi được hương thơm dịu ngọt từ người em ấy.

"Beng beng beng".

Tiếng va chạm của kim loại vang lên bên tai. Hạ Duyên giật mình bật người dậy. Nhận ra là âm thanh của nắp nồi đập vào nhau, cô hít một hơi sâu, gằn từng tiếng một:

"Phan, Thiện, Kỳ!"

Nghe thấy tiếng gọi, Thiện Kỳ dừng động tác, ló mặt ra, cười hì hì: "Chào buổi sáng, em gái!" Dứt lời cầm chặt cái nắp che mặt mình lại.

Hạ Duyên nghiến răng, thầm chửi vài câu rồi liếc nhìn đồng hồ.

6 giờ 30 phút.

Còn chưa tới bảy giờ!

Trời ơi là trời!!!

Nhìn sang ông anh vừa gọi mình dậy. Chỉ thấy hai cái nắp nồi che kín mít gương mặt. Thân là con trai, còn lớn hơn cô tận tám tuổi. Vậy mà chẳng có tí phong thái nào của đấng nam nhi, chẳng có khí thế nào của người trưởng thành! Nhìn cái bộ dáng gây chuyện xong trốn này... cô thật sự... không giận nổi!

Hạ Duyên bật cười khúc khích, vươn vai rồi che miệng ngáp. Tuy hơi bực bội vì bị đánh thức giữa chừng, hơn nữa còn theo cái kiểu um sùm trời đất, nhưng kẻ đầu sỏ này lại làm cô không cách nào chửi được. Hạ Duyên nằm xuống, kéo chăn lên cao, mở điện thoại kiểm tra email.

Thiện Kỳ thấy em gái mình nguôi giận, mới bỏ hai cái nắp xuống, cười hì hì: "Duyên ngủ thêm xíu nữa tí ra hết cơm chiên là anh không chịu trách nhiệm đâu nha." Nói rồi rón rén rời khỏi phòng. Hạ Duyên nhướn mày nhìn theo, thấy bộ dạng như kẻ trộm rời đi thì vô thức bật cười.

Ban nãy hình như anh hai gọi cô lúc đang mơ gì đó. Một loạt sự kiện chen ngang khiến cô quên hết thẩy.

Còn tính xem thử giấc mơ đó có cung cấp thêm ý tưởng nào mới không. Thật tiếc, chẳng nhớ được gì.

Mặc kệ vậy.

Lướt qua một lượt danh sách các email. Gửi trả lời vài cái quan trọng, Hạ Duyên mở ghi chú, take note các việc cần làm trong ngày. Rời khỏi chiếc giường êm ấm, cô đi đánh răng rửa mặt. Lúc đến nhà ăn, trên bàn có một tô cơm chiên lớn.

Hạ Duyên không xa lạ gì với điều này. Cô biết anh trai luôn luôn để cho cô một phần thức ăn.

Khẩu vị cô thiên về mặn, nhưng cả nhà cô thích ăn ngọt. Nhân số bốn người, ba trên bốn thích ăn ngọt, đương nhiên các món ăn sẽ nêm ngọt hơn bình thường. Hạ Duyên ăn mãi cũng thành quen.

"Ba mẹ đâu rồi anh?"

Thiện Kỳ dời mắt khỏi điện thoại, hồi tưởng lại rồi trả lời.

"Ba mẹ về quê ngoại từ sớm rồi."

Quê ngoại sao? Cũng năm năm rồi cô chưa về đó thì phải. Lại mở điện thoại xem lịch làm việc.

Tuy nói thực tập sinh chưa phải nhân viên chính thức, việc được giao cho hẳn phải ít hơn. Nhưng giai đoạn nào cũng có cái khó riêng. Trước nay cô đã quen với việc kiến thức dâng sẵn, còn học hay không ở mình. Bây giờ đổi sang môi trường mới, người ta không hỏi xem cô có muốn học hay không, cũng chẳng thèm cầm tay chỉ bảo. Tất cả đều phải tự tìm tòi, tự tìm hiểu, tự bơi trong bể đầy rẫy công việc.

Hạ Duyên thử tính toán. Nếu tập trung tinh thần thích nghi với công việc hiện tại thật nhanh, cô sẽ rảnh bao nhiêu ngày. Hẳn là đủ về quê thăm ngoại.

Hạ Duyên ăn xong đi rửa tô, sau đó rời nhà đi làm. Trước khi đi không quên nói anh trai hôm nay mình không trở về.