Đúng vậy, dù là có chuyện gì thì cả đời này anh cũng sẽ không buông tay Lưu Tĩnh, anh sẽ không để cô rời khỏi mình.
Dù phải suốt ngày trốn tránh thì còn hơn việc Lưu Tĩnh mãi mãi rời xa anh.
Lưu Tĩnh bước vào trong phòng, cô đi lại gần anh một chút, tức giận nói lớn : "Anh điên rồi. Triệu Thiên Đình, ly hôn đi, tôi không muốn ở đây với người mà tôi hận thấu xương tủy được nữa. Xin anh, hãy thành toàn cho tôi."
Những lời này mang sức sát thương cực lớn đối với Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh vẫn còn hận anh, cô hận anh rất nhiều.
Chẳng lẽ, cô không còn một chút tình cảm nào với anh sao?
Lưu Tĩnh có thể nhẫn tâm đến như vậy ư?
Để được ly hôn, cô sẵn sàng bước vào phòng của anh, sẵn sàng nói chuyện trước, sẵn sàng cầu xin anh. Thật sự có phải cô rất chán ghét anh không?
Nhưng dù bất cứ giá nào, Triệu Thiên Đình vẫn không li hôn. Lưu Tĩnh mãi mãi là của anh!
"Em mơ cũng đừng nghĩ đến việc ly hôn. Tĩnh Tĩnh, cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh anh!"
"Triệu Thiên Đình, anh quá đáng lắm. Tôi dù có chết cũng phải rời đi!"
"Tĩnh Tĩnh, anh dù có chết cũng phải bắt em ở lại."
Triệu Thiên Đình mặc kệ Lưu Tĩnh đã tức giận đến cùng cực, anh đứng dậy bước khỏi giường đi lại gần cô, ánh mắt trầm ổn không gợn sóng.
"Cả đời này em chỉ có thể yêu anh!"
Triệu Thiên Đình thừa nhận mình là một người bá đạo, thứ anh muốn, dù là cưỡng ép anh vẫn phải có được.
Vậy nên, mặc dù Lưu Tĩnh đã hận anh, cô không còn yêu anh nữa thì anh cũng sẽ không để cô đi.
Từ ngày Lưu Tĩnh tìm đến anh thì lúc đó số cô đã định sẵn mãi mãi sẽ không thể thoát khỏi bàn tay anh.
Triệu Thiên Đình đột nhiên ôm Lưu Tĩnh vào lòng nhưng cô lại thẳng thừng đẩy ra và tát một cái thật mạnh vào mặt anh.
Cô không thể chịu nổi cái thái độ đáng ghét này của anh, Triệu Thiên Đình không biết hối cãi sao? Anh cứ biết sai vẫn phạm?
Lưu Tĩnh không thể chấp nhận được nữa, bạt tay lúc nãy là dành cho sự ngang tàn của anh. Lúc nào Triệu Thiên Đình cũng tỏ ra mình nắm chủ mọi chuyện, cái tát đó đánh để anh tỉnh táo hơn.
Hai mắt Lưu Tĩnh trừng lớn, hiện tại cô vô cùng phẫn nộ, "Triệu Thiên Đình, đừng ép tôi phải hận anh thêm nữa."
Mặc kệ sự dãy giụa của Lưu Tĩnh, Triệu Thiên Đình vẫn ghìm chặt lấy cô trong lòng, anh thốt ra những lời bá đạo mà kiên định : "Dù em có hận anh thế nào thì mãi mãi vẫn sẽ không rời khỏi được anh."
Triệu Thiên Đình thèm cái cảm giác được ôm cô vào lòng lắm rồi, dù là ôm một chút thôi thì anh đã thõa mãn.
Nhưng Lưu Tĩnh thì lại tỏ ra rất ngoan cố, cô liên tục đánh vào người anh, lực đánh không hề nhẹ.
"Tôi hận anh, vô cùng hận anh. Hận anh vì anh không tin tưởng tôi, khiến tôi đau lòng, hận anh vì anh đã giết chết con tôi. Cảm giác mất con lúc đó như bị xé hết ruột ran, đau không chịu được. Cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, Triệu Thiên Đình!"
Những lời giấu kín trong lòng bỗng được Lưu Tĩnh nói ra hết. Cô hận anh, hận thấu xương, cô muốn rời xa anh, nhất quyết muốn rời!
Đôi mắt Lưu Tĩnh trừng lớn, những tia đỏ như máu hằn lên dữ tợn trong mắt. Hiện tại, cô rất tức giận, rất phẫn nộ về việc làm của Triệu Thiên Đình.
Dùng hết sức để đẩy anh ra, cơ thể Lưu Tĩnh bỗng mềm oặt. Anh mạnh quá, sức cô thì có giới hạn, để đẩy được anh ra Lưu Tĩnh đã nhém bị té đi.
Cô thở hổn hển, căm phẫn nhìn Triệu Thiên Đình.
Cả đời này, cô sẽ không tha thứ cho anh!
"Tĩnh Tĩnh, anh biết là anh sai... Anh có thể sửa sai, em có thể cho anh một cơ hội không?" Dù là hết hy vọng nhưng Triệu Thiên Đình vẫn không bỏ cuộc, anh yêu Lưu Tĩnh, anh thật lòng cầu xin sự tha thứ từ cô.
"Không, bao, giờ!" Lưu Tĩnh thẳng thừng đáp lại, cô gằn mạnh từng chữ, ánh mắt kiên định không gợn tí sóng.
Nén tia bi thương vào trong lòng, Triệu Thiên Đình vẫn ngoan cố hỏi thêm : "Vậy làm thế nào em mới chấp nhận tha thứ cho anh?"
Để đổi được sự tha thứ từ Lưu Tĩnh thì dù là việc gì anh vẫn sẽ làm. Bằng mọi giá!
Lưu Tĩnh ngẩng cao đầu nhìn vào đôi mắt chim ưng của anh, cắn răng nói từng chữ một : "Tôi sẽ không tha thứ cho anh trừ phi anh... chết!"
Nỗi đau lúc trước không phải là ngày một ngày hai, mà là cả đời. Nỗi đau mất con và bị người mình yêu không tin tưởng đã ghi sâu vào trong lòng Lưu Tĩnh, mãi mãi không xóa được.
Nỗi đau lúc trước không phải là ngày một ngày hai, mà là cả đời. Nỗi đau mất con và bị người mình yêu không tin tưởng đã ghi sâu vào trong lòng Lưu Tĩnh, mãi mãi không xóa được.
Muốn cô không hận anh nữa, được thôi, anh chết đi thì cô sẽ không hận anh nữa.
Cô biết Triệu Thiên Đình sẽ không đồng ý việc đó nên không e dè mà nói ra, cô muốn anh tha cho cô để cô đi.
Mỗi người một nơi bắt đầu lại cuộc sống mới không tốt sao?
Cớ gì cứ muốn giam cầm cô mãi ở cái nơi đầy đau thương này?
Đáy mắt tĩnh lặng như hồ bỗng nhiên bị giao động một chút, Triệu Thiên Đình vô cùng ngạc nhiên vì câu nói của Lưu Tĩnh. Thì ra chỉ có việc anh chết đi thì cô mới tha thứ cho anh.
Lưu Tĩnh đã hận anh nhiều như thế nào rồi, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội nữa...