Giao Dịch

Chương 100: Thức ăn của chồng cô làm rất ngon...




Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ, Lưu Tĩnh bị giật mình, cô nhanh chóng thoát khỏi những dòng suy nghĩ, vừa định lên tiếng thì đã nghe giọng nói của chị Tiêu vọng vào.

"Lưu Tĩnh." Chị Tiêu kiên nhẫn vừa gõ cửa vừa gọi.

"Cửa không khóa." Lưu Tĩnh đáp vọng ra. Bây giờ đã tối rồi, chị Tiêu lên phòng cô để làm gì?

Cánh cửa bật mở, chị Tiêu bước vào, trên tay còn cầm theo một khay thức ăn.

Lưu Tĩnh ngó sang nhìn, đó chẳng phải...

Chị Tiêu đặt khay thức ăn xuống bàn cạnh đầu giường cho Lưu Tĩnh, bình thản cất giọng : "Lúc nãy tôi thấy cô ăn cơm ít nên mang lên đây cho cô. Còn kia là món cá chiên mà Triệu tổng đã làm cho cô. Tôi cũng được xem là một người nấu ăn chuyên nghiệp nên khi quan sát con cá này thì nhận ra nó không phải tệ như lời cô nói. Lưu Tĩnh, tôi biết cô đang giận Triệu tổng, cô muốn dùng lời nói gây tổn thương ngài ấy chứ thật ra cô ăn được món cá này."

Lưu Tĩnh ngẩng đầu nhìn chị Tiêu, những gì giấu trong lòng cô, hình như chị đã biết hết tất cả rồi?

Nghỉ một lúc, chị Tiêu nói tiếp : "Cô biết không, để làm nên món cá này, Triệu tổng đã mất tận gần ba giờ đồng hồ. Con cá được sạch sẽ thế này là nhờ ngài ấy tận tình làm ra. Mùi tanh của cá Triệu tổng không ngửi được, nhưng vì cô, ngài ấy đã không quản khó nhọc. Tấm chân tình của ngài ấy đều đặt hết ở trong con cá này. Nếu bỏ đi sẽ rất tiếc. Lưu Tĩnh, cô đói rồi đúng không, ăn cơm đi."

Chị Tiêu nói xong thì liền xoay người bỏ đi. Là một người ngoài cuộc nhưng chị có thể hiểu được sự tình bên trong chuyện tình cảm của Triệu Thiên Đình và Lưu Tĩnh. Tuy Triệu Thiên Đình có lỗi nhưng anh đã thật sự nhận sai và cầu mong sự tha thứ. Còn Lưu Tĩnh, cô có quyền tha thứ cũng có quyền không tha bởi anh đã từng gây ra một tổn thương rất lớn đối với cô.

Chị Tiêu chỉ biết nói thêm vài câu tốt đẹp cho Triệu Thiên Đình, còn về việc có tha thứ cho anh hay không, tất cả đều xem vào thái độ của Lưu Tĩnh.

Ánh mắt Lưu Tĩnh tập trung trên khay thức ăn, đặt biệt là món cá chiên của Triệu Thiên Đình.

Món đầu tay của người cô yêu làm ra, nếu không ăn thì phí quá. Cô... phải ăn hết.

Lưu Tĩnh cầm khay thức ăn trên bàn đặt trên đùi, sau đó gắp một miếng cá chiên chấm nước mắm rồi bỏ vào miệng.

Cá được chị Tiêu hâm nóng, vẫn rất ngon. Nước nắm rất vừa.

Ngon quá, thức ăn của chồng cô nấu thật sự rất ngon...

Vừa ăn nước mắt vừa tuôn rơi. Cô, nên làm thế nào đây?

...

Sáng hôm sau, Lưu Tĩnh vừa bước xuống lầu thì thấy chị Tiêu đang quét dọn, cô nhìn xung quanh rồi hỏi chị : "Triệu Thiên Đình đâu rồi?"

"Triệu tổng đến Triệu thị từ sớm rồi." Chị Tiêu vui vẻ đáp trả.

Tối qua, chị thấy được khay thức ăn của Lưu Tĩnh đã trống trơn, cá cũng chỉ còn lại xương. Xem ra lời chị nói đã tác động không ít đến Lưu Tĩnh, vì thế chị rất vui mừng.

Vậy mà sáng nay câu đầu tiên Lưu Tĩnh hỏi chị đã là hỏi về Triệu tổng, vậy làm sao mà chị không hào hứng?

Có điều chị Tiêu không biết, Lưu Tĩnh hỏi đến Triệu Thiên Đình là vì muốn xác nhận câu trả lời của anh.

Cô vẫn không thay đổi quyết định, muốn cùng anh ra tòa.

Có lẽ hôm qua anh đã bỏ lỡ dự án quan trọng vì thế hôm nay đến Triệu thị giải quyết gấp, vậy nên Lưu Tĩnh có thể thông cảm cho anh.

Nếu hôm nay không li hôn được thì ngày mai.

Ngày hôm sau vẫn như vậy, Triệu Thiên Đình đã đến Triệu thị từ sáng sớm và đến tận tối mới về đến. Không sao, Lưu Tĩnh sẽ đợi đến hôm sau nữa.

Sau đó, đừng nói là ngày thứ ba hay thứ tư, đến cả ngày thứ chín Triệu Thiên Đình vẫn như vậy. Sáng đi sớm tối về khuya, vì vậy không thể cùng cô ra tòa li hôn.

Tối ngày thứ chín, Triệu Thiên Đình về Dư Viên, Lưu Tĩnh đã không chờ đợi được nữa, cô muốn mọi chuyện phải nhanh chóng chấm dứt.

Triệu Thiên Đình vừa về đến là vào phòng đóng cửa lại, cũng không ăn uống gì.

Những ngày qua anh luôn tránh né Lưu Tĩnh là vì không muốn đối mặc với cô, anh sợ cô ép anh li hôn với cô.

Tuy không phải là cách hay nhưng Triệu Thiên Đình không biết nên làm gì khác.

Triệu Thiên Đình tựa đầu vào thành giường, hai mắt nhắm chặt lại.

Cũng đã lâu rồi Lưu Tĩnh không vào phòng ngủ của anh và cô. Hương thơm của cô cũng vì thế mà dần biến mất. Triệu Thiên Đình cảm thấy nuối tiếc vô cùng.

Hiện tại, anh rất nhớ cô, rất muốn ôm cô vào lòng...

"Cạch" một tiếng cánh cửa phòng nhanh chóng được mở ra. Triệu Thiên Đình mở mắt nhìn sang thì thấy Lưu Tĩnh đang đứng im tại chỗ, ánh mắt sâu hun hít lặng lẽ nhìn anh.

"Tĩnh Tĩnh..." Triệu Thiên Đình khẽ gọi, ánh mắt tràn ngập chân tình.

"Triệu Thiên Đình, anh cứ tiếp tục đến bao giờ đây?" Lưu Tĩnh nhìn người đàn ông ngồi trên giường lạnh lùng hỏi.

Cô đã không chịu đựng được nữa, cô muốn giải thoát khỏi Triệu Thiên Đình, muốn đi khỏi cái nơi đau lòng này.

Thân thể Triệu Thiên Đình cứng đờ, mọi chuyện anh không mong đến nhất thì cuối cùng nó vẫn xảy ra.

Triệu Thiên Đình vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt dán chặt lên người Lưu Tĩnh không rời, anh hít sâu một hơi, "Cả đời."