Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 88: Thử một lần




Edit + Beta: Phi Phi

Trong nháy mắt, Tô Mộc Vũ dường như không tin được vào tai mình.

Cho tới bây giờ, người đàn ông trước mắt chỉ biết lãnh đạm, ăn trên ngồi trước, thế nhưng lại đối với mình nói ra những lời như vậy.

Tô Mộc Vũ mở to hai mắt nhìn.

Cô không tin, căn bản không thể tin chính mình đã nghe được điều đó.

Thật vậy chăng?

Phong Kính là vị thần trong lòng cô, là một bóng dáng cô khó mà với tới, khiến ngay cả một hy vọng xa vời cũng đều chưa từng dám qua, mà bây giờ… được rồi, ngay lúc này, vị thần của cô, thế nhưng lại vươn tay ra với cô.

Tô Mộc Vũ gắt gao nhìn, không dám phát ra một chút âm thanh, cô sợ mình sẽ phá tan giấc mộng này. Cô từng vỡ mộng, nhiều lần lắm, nếu như ngay cả giấc mộng cuối cùng này cũng tan biến, cô không biết mình sẽ ra sao.

Trước mắt mơ hồ, cô nhìn thân ảnh kia trầm mặc tiến xa, giống như là muốn hoàn toàn rời khỏi mình.

Tô Mộc Vũ cuống quít chạy tới, muốn phải bắt cho được hắn.

Đừng đi! Đừng đi!

Vấp ngã trên mặt đất, Tô Mộc Vũ bất chấp tất cả, liều mạng đứng dậy, dùng sức từ phía sau ôm chặt lấy hắn, ôm lấy eo hắn, giống như ôm lấy lý do cuối cùng để mình có thể sống.

Nước mắt lạch cạch, lạch cạch rơi xuống, giống như mưa trút nước.

Người đàn ông này, vì sao phải như vậy? Cô biết, bản thân mình không còn tư cách yêu hắn, cô thậm chí không hề còn tư cách đứng bên cạnh hắn. Thế nhưng lúc này hắn lại vì điều gì, lại vươn tay về phía cô?



Cô biết, nếu mình ôm lấy hắn, bản thân sẽ không còn đường lui, sẽ không thể quay trở về trước kia. Thế nhưng… cô vốn biết rõ điều đó, vẫn không chịu được, vẫn không thể khống chế được mình.

Phong Kính khi nói câu kia, giống như trong bóng tối mở ra con đường bao phủ bởi một áng mây màu hồng, nó cũng chính là dũng khí cuối cùng để cô ráng sống.

Cho dù, chỉ là một giấc mộng, cô cũng muốn lao đến ôm chặt lấy. Cho dù, chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, cô cũng muốn hèn nhát một lần. Cho dù, trước mặt là vách núi, cũng hãy để cho cô khiêu vũ một lúc rồi rơi xuống.

Cảm thấy tấm lưng mình ướp nhẹp bởi nước mắt, hắn xoay người nhìn đỉnh đầu cô, vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay cô đặt trước ngực mình.


Một cái nắm tay này lại giống như kéo lại một cái chết.

Hắn ngồi trước giường bệnh, nhìn gương mặt trầm tĩnh ngủ của Tô Mộc Vũ. Khóc đến kiệt sức, cô ngủ mê man, được hắn ôm đến bệnh viện, tẩy trùng vết thương trên tay cùng chân. Hắn cầm tay cô, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn lấy.

Trong một ngày ngắn ngủi, cô giống như đã trải qua toàn bộ đau khổ trong đời người. Cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, vóc dáng không cao, vĩnh viễn cũng không mạnh mẽ như đàn ông. Cô vốn chỉ là một người phụ nữ đáng được người khác bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay.

Ngón tay nhẹ nhàng giúp cô vén những sợi tóc rối. Hắn tại sao cũng chưa từng nhận ra, người phụ nữ luôn giữ im lặng này, lại mềm mại yếu ớt như thế.

Hắn có lẽ không hiểu yêu là gì, bởi vì hắn sẽ không yêu. Yêu trong mắt hắn, cho tới bây giờ không phải là cái gì tốt đẹp, nó không thật, nó làm ra vẻ thật giả lẫn lộn kéo giữ lấy con người, vì tiền, vì địa vị, vì rất nhiều thứ khác. Hắn không tin tưởng vào tình yêu, hắn cũng chẳng muốn đi yêu, hắn lại càng không muốn nói chuyện tình yêu. Bởi vì hắn… chưa từng có tình yêu.

Thế nhưng, lần này hãy đến hắn thử một lần, thử yêu cô một lần.

Tiền Phong đứng trước cửa, tựa hồ đang đợi Phong Kính.

Hắn đóng cửa lại, để lại không gian yên tĩnh cho cô.

Tiền Phong vuốt mặt, nói: “Trước mặt bác gái, cậu nói là thật sao?” Nguyên lai, hắn một mực yên lặng theo phía sau hai người họ.


Trên mặt Phong Kính đầy vẻ mệt mỏi, hắn tựa trên vách tường: “Cậu đoán thử xem”

Tiền Phong nở nụ cười, giơ nắm tay, đấm nhẹ vào vai Phong Kính: “Anh em tốt, đừng làm mình thất vọng. Nếu không, đừng trách mình trở mặt”

Dứt lời, hắn xoay người, hai tay đan chéo chống lấy gáy, tiêu sái rời khỏi bệnh viện.

________________

Tô Mộc Vũ tỉnh lại, phát hiện mình đã về nhà. Cô vốn dĩ không cần mở mắt nhìn, chỉ cần hít lấy hương vị là nhận ra.

Thế nhưng, sao lại không thấy hắn?

Tô Mộc Vũ cuống quít ngồi dậy, đi tìm, ngay cả dép cũng không mang, mặc kệ băng gạc quấn đầy chân. Giấc mộng của cô đâu? Cô đang đi tìm giấc mộng của chính mình.

“Em đứng dậy làm gì? Mau nằm xuống!” Thanh âm quở mắng của Phong Kính vang lên.


Tô Mộc Vũ quay đầu lại, mang theo nước mắt, lại nhỉn thấy Phong Kính đang cầm một cái nồi giữ nhiệt nhỏ đi đến, bên trong tỏa ra mùi vị cháo cùng tiêu.

Nhưng tiêu điểm cũng không phải là nó, mà là trên người hắn đang mặc cái tạp dề màu hồng thêu hình con vịt kia!

Được rồi, hắn thừa nhận, cái tạp dề dễ nhìn nhất trong nhà trước kia cũng đã trở thành tấm lót ổ cho Bàn Chải. Loại chuyện cùng chia sẻ một mảnh vải với Bàn Chải, hắn làm không được, vì thế mới có hình tượng lúc này.

Mặt Phong Kính thối thối, buông chiếc nồi trong tay

, sau đó khiêng Tô Mộc Vũ không nghe lời đặt lên giường, dùng mền trắng cuốn cô lại thành một con nhộng.


Sau đó mặt lại thối thối, dùng thìa múc cháo vào chén.

Trên tay hắn có một vài dấu đỏ do phổng, thoạt nhìn nhất định là chiến đấu rất dữ dội trong nhà bếp, hơn nữa, tâm tình bây giờ của vị đầu bếp này rất không tốt.

Bàn tay múc cháo kề đến bên môi cô, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào tạp dề trên người mình, Phong Kính nghiêm mặt, xấu hổ nói: “Nhìn cái gì vậy? Mau ăn!” Mắng thật nghiêm túc, nhưng mà lại cẩn thận thổi thổi muỗng cháo để cô không bị nóng.

“Còn có một nửa…” Tô Mộc Vũ nhìn chằm chằm chiếc nồi, chỉ còn có một nửa cháo.

Phong Kính nói: “Anh sẽ hầm thịt! Há mồm!”

Cứ như vậy đút hết nồi cháo vào trong bụng Tô Mộc Vũ, sau đó Phong Kính dọn dẹp chén bát, rồi nhìn nhìn chiếc nồi, cuối cùng vẫn là cắn răng tự đi hầm thịt.

Nhìn cái phòng bếp trông như một bãi chiến trường kia, Phong Kính nhíu nhíu mày, cuối cùng gọi điện thoại, tìm nhân viện dọn vệ sinh theo giờ đến dọn dẹp. Cho dù là Phong thiếu vạn năng cũng ngu ngốc trong việc bếp núc.

Buổi tối, Tô Mộc Vũ bị Phong Kính ôm vào trong ngực. Thật ra hai người cũng biết, cả hai đều không ai ngủ được, nhưng không ai nói ra, cứ như vậy nằm bên cạnh ôm lấy nhau.

Tô Mộc Vũ cảm thấy trong lòng mình lúc này vốn trống trơn lại được lấp đầy, dường như có rất nhiều rất nhiều tạp niệm đều vào lúc này mà tan biến.

Cô không biết vì sao Phong Kính lại nói lời hứa hẹn kia, là do thương hại cô hay sao? Hay là thật lòng động tâm với cô? Cô không xác định được.

Thế nhưng, người đàn ông không ai bì nổi này, đôi bàn tay vốn nên chỉ dùng để nâng niu gốm sứ kia, lại nguyện ý vì cô đặt chân vào bếp nấu một nồi cháo. Cô không cách nào hình dung được sự cảm động trong lòng mình ngay giây phút đưa muỗng cháo có một chút mùi khét vào miệng, cả người nhứ ấm hẳn lên. Ngực đau, cũng chẳng phải đau.

Cô biết, điều cô chờ mong nhất, chính là lúc này đây.