Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không?




Edit: Phi Phi

Beta: Dực

Giải thoát rồi…

Mình được giải thoát rồi…

Một giây, nụ cười trên mặt cô giống như thiên sứ.

Trong tích tắc cô nhảy xuống đó.

Nháy mắt xuất hiện một cánh tay kéo ngược trở lại, gương mặt lo lắng xen lẫn phẫn nộ xuất hiện “Tô Mộc Vũ, em đang làm cái gì đó?”

Phong Kính gắt gao ôm chặt cô vào ngực, quát lớn: “Em muốn làm cái gì? Em rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Khi hắn gấp gáp trở về, lại nhìn thấy bác sĩ bị đánh nằm ngất trên đất, trên giường không có một bóng người. Lúc đó, hắn dường như phát điên, mang người tìm kiếm khắp nơi, đến đây lại nhìn thấy một cảnh tượng như thế này. Hắn không thể tưởng tượng, nếu mình chậm một bước, lúc này đã nhìn thấy một Tô Mộc Vũ như thế nào nữa.

Phong Kính gắt gao ôm lấy cô, siết chặt giống như trừng phạt. Hắn mắng, mắng không chút nào lưu tình: “Ngu ngốc, em thật ngu ngốc!”

Hắn cảm thấy, rốt cục cũng cảm thấy được. Hắn cho là mình mười một năm qua, trái tim sẽ không bao giờ cảm giác được nỗi đau nữa. Thế nhưng lúc này nó lại đau, thật đau, đau như mỗi một tế bào đều tan vỡ, thông qua thần kinh, ngàn vạn lần khuếch tán đến tứ chi.

Chết tiệt! Người phụ nữ đáng chết này!

Tô Mộc Vũ bị kéo xuống, ngã vào lồng ngực ấm áp, nước mắt trào ra, chỉ biết chảy ra ngoài, cái gì cũng đều nói không nên lời, chỉ biết khóc, nỗi đau phảng phất liên tục hóa thành nước mắt, tràn ra ngoài.

Cô lúng ta lúng túng mở miệng: “Tôi muốn… giải thoát… Tại sao không cho tôi được giải thoát?”



Đúng vậy, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho chính mình.

Chỉ có vĩnh viễn ngủ say mới không đau lòng, chỉ có giải thoát mới không phải tuyệt vọng, chỉ có sau khi rời đi mới có thể cảm nhận bộ dạng vui vẻ thật sự.

Chỉ có như vậy, cô sẽ không một lần lại một lần muốn yêu cái gì hay hận cái gì. Mệt mỏi quá! Thật sự mệt mỏi quá! Vì sao lại mệt mỏi như vậy? Giống như vươn tay, thứ bắt được cũng chỉ là bóng đêm.

Ánh sáng của cô, ở nơi nào? Cô hỏi, mà ai có thể trả lời cô đây?


Đồng tử Phong Kính mạnh mẽ co rút.

Hắn kéo mạnh cô đến vực núi, chỉ vào vực sâu cả trăm mét kia, hung hăng chỉ vào, hô lớn: “Em nhảy đi, đến đây mà nhảy đi. Em xem nó sâu như thế, em nhảy xuống đi, chết là chắc chắn rồi. Em muốn giải thoát có phải hay không? Tôi giải thoát cho em!”

“Phong Kính, cậu muốn làm gì?” Tiền Phong ở phía sau hô to, cả người phát run.

Đều điên hết rồi sao? Tất cả đều điên hết rồi sao? Một đám điên loạn biến thái!

Phong Kính thật sự không quan tâm, hắn giữ chặt Tô Mộc Vũ, hai người cứ như vậy đứng ở vách vực, giống như chỉ cần một cơn gió nhỏ, hai người liền cùng nhau ngã xuống, tan xương nát thịt.

Thật sâu, thật sự rất sâu, người đứng ở nơi đó, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới.

Phong Kính không chút lưu tình nắm chặt cổ tay cô, cười lạnh, chất vấn: “Em nhìn xem, em nếu nhảy xuống, ngày mai tôi sẽ tìm một người phụ nữ tốt hơn cả vạn lần, trên đời này phụ nữ tốt hơn em rất nhiều. Tôi sẽ cho cô ấy mọi thứ, toàn bộ đều sẽ mang đến cho cô ấy, nâng cô ấy lên tới tận trời. Không phải em muốn học nghệ thuật sao? Không phải em muốn trở thành nghệ nhân sao? Em nhảy đi, chỉ cần nhảy, giấc mộng của em đều tan biến! Em nhảy đi! Không phải lúc ấy em đã thề với tôi, em muốn dùng hai tay của chính mình đi báo thù sao? A! Đây là Tô Mộc Vũ sao, một Tô Mộc Vũ yếu đuối chỉ biết mạnh miệng, thật là khiến cho tôi mở mang kiến thức! Em không phải đã nói, đứa bé này mặc kệ như thế nào cũng là con của em sao? Bản thân tôi lại muốn nhìn em làm mẹ ra sao. Con của mình cả mắt cũng chưa kịp nhìn thấy thế giới này, đã vội bóp chết, em thật có mẫu tính!”

Cô không ngừng lắc đầu, lắc đầu, giống như đang đấu tranh. Cô dùng một bàn tay bịt lỗ tai của mình lại.

Cô chỉ là muốn giải thoát, tại sao yêu cầu nho nhỏ đó cũng không cho cô? Tại sao?


Hắn một câu lại một câu dùng sức đánh vào cô. Hắn lại gầm nhẹ: “Nói chuyện! Em không phải là muốn được giải thoát sao? Bây giờ tôi sẽ cho em giải thoát! Phong Kính này không cần một người phụ nữ yếu đuối!”

Phong Kính gào thét lên, ánh mắt của hắn đỏ bừng, hai tay hung hăng lắc bả vai cô, giống như là muốn lay tỉnh cô.

Đôi mắt Tô Mộc Vũ tràn đầy nước mắt, phản xạ lại khuôn mặt của hắn, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, trong tròng mắt luôn luôn đen láy lại long lanh như chứa lệ.

“Muốn chết, tôi cho em một cơ hội. Tôi đếm đến ba, sau đó, cho dù là em sống hay chết, tôi và em không một chút liên quan!”

Hắn hô to: “Một!”

Nước mắt cô trượt xuống.

“Hai!”

Cô nhắm hai mắt lại!


“Ba…” Con ngươi Phong Kính chợt lóe, tay hắn chậm rãi buông ra, xoay người.

Trong nháy mắt hắn buông ra, bàn tay lạnh như băng của cô lại đột nhiên nắm chặt hắn, gắt gao bắt lấy, giống như chấp niệm nặng nhất trên cõi đời này. Cô thua, thua trong tay người đàn ông này, thua bới vì chấp niệm tình yêu mà cô dành cho hắn.

Cô khóc, hung hăng khóc, nhào vào bờ ngực ấm áp nhất.

Bác sĩ và y tá ôm lấy hòm thuốc chạy vội tới, vội vàng băng bó vết thương trên người Tô Mộc Vũ, nhưng lại bị Phong Kính đẩy ra. Hắn bình tĩnh ôm cô đi xuống núi, ai cũng không thèm để ý.

Bác sĩ kinh ngạc quay lại nhìn Tiền Phong.


Tiền Phong nhìn một màn này, đã muốn kiệt sức, phất phất tay nói: “Trở về chờ xem” Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức ôm lấy đầu, vò rối mái tóc của mình.

Phong Kính ôm Tô Mộc Vũ về nhà, dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ trị an đặt cô lên xe, trên đường không nói một câu cho đến khi ra tận ngoại thành, xe dừng lại.

Phong Kính không chút thương tiếc nào kéo Tô Mộc Vũ xuống, băng qua một con đường mòn, đặt cô đứng trước một bia mộ.

Nơi này, Tô Mộc Vũ đã từng đến. Trên đỉnh đầu, giàn hoa tím cành lá xanh um tươi tốt đang duỗi thân, nhẹ nhàng bao lấy ngôi mộ, trên mặt đất, những ngọn cỏ mềm mại mang theo hương thơm ngát.

Đó là ngôi mộ của mẹ Phong Kính. Hắn lôi kéo cô đứng trước mặt mẹ hắn, giống như đưa ra một thứ bằng chứng.

Phong Kính buông tay ra, lùi về đứng phía sau, mặc kệ cô tự sinh tự diệt.

“Tôi đã nói, anh có thể nâng em lên tận trời, cho em mọi thứ” Hắn lui một bước, bước gần đến bên cạnh ngôi mộ của mẹ hắn.

Hắn quay lưng lại: “Bây giờ, Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không? Mà em cũng không cần phải chọn nữa, bây giờ đi tự tử đi! Đi đi! Bây giờ tôi không còn muốn lo lắng cho em nữa, không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Trong tích tắc đấy, thời gian giống như ngưng lại, lá cây không hề xào xạt, chim chóc cũng ngừng vỗ cánh, nước sông không còn chảy xuôi, côn trùng không còn kêu, nước mắt trong khóe mắt cô cũng đọng lại.

Toàn bộ thế giới, khắp đất trời, chỉ còn tiếng trái tim bật nhảy.

Nhanh như vậy, lại khó nghe như vậy.