Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 166: Cha mẹ chồng không dễ chọc




Chu Hiểu Đồng hít sâu một hơi, nói: “Nếu bác gái đã nghĩ như vậy thì cứ nói với con trai bác là được rồi, tại sao lại cứ gây khó xử ột đứa con gái bình thường như cháu?” Bàn tay cô nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng bệch.

Bà Tiền lập tức tức giận, ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu xem thường “Chỉ mới lúc này mà cô đã tỏ ra không chút giáo dục như vậy, sau này nếu gả vào Tiền gia chúng tôi thì còn ra thể thống gì nữa?”

Tiền trung tướng dường như nhìn không nổi vợ mình tiếp tục hùng hổ doạ người, liền vỗ nhẹ bàn tay bà ta.

Bà Tiền hơi căm giận, nhưng vẫn vì thể diện của chồng nên tạm thời không nói nữa.

Tiền trung tướng cười một chút làm dịu đi không khí rồi nói: “Cô Chu, thật ra tôi còn rất thích cô nữa là đằng khác. Dù sao Tiểu Phong cũng là con trai tôi, nếu cứ như vậy, mọi người khẳng định sẽ bảo mắt con trai tôi quá kém, đúng không?”

Tiền trung tướng tuy rằng có vẻ uy nghiêm từ bẩm sinh nhưng lời nói lại khiến người ta không cảm thấy áp lực như đã nghĩ. Chu Hiểu Đồng hơi thả lỏng một chút, lời chuẩn bị nói ra lại bị ông ta cắt lời: “Nhưng có mấy lời tôi muốn nói trước…”

Tinh thần hơi thả lỏng của cô lại nhanh chóng căng thẳng.

“Cô Chu hẳn là hiểu được, Tiền gia chúng tôi dù sao cũng không phải là gia đình bình thường. Nếu cô cứ như vậy gả vào nhà chúng tôi, cô sẽ không tránh khỏi một số nguyên tắc phải có. Tôi muốn nói trước để cô chuẩn bị cho tốt, một khi gả vào Tiền gia, cô phải từ bỏ công việc mình đang làm, cô phải chấp nhận rời xa ba mẹ mình, ở nhà chăm sóc chồng cũng giống như vợ tôi đang làm, sau khi kết hôn phải nhanh chóng sinh hạ người kế nghiệp Tiền gia. Cô Chu, nếu cô chấp nhận những chuyện đó, tôi cũng không ngăn cản chuyện này làm gì”

Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tiền trung tướng, lại nhìn Tiền phu nhân bên cạnh, trong mắt bà ta hiện lên sự khinh thường không chút nào che dấu.

Còn hơn những câu gai góc của vợ mình, Tiền trung tướng chỉ dùng vài câu đã nêu rõ vấn đề bên trong. Ông ta không châm chọc hay uy hiếp, chỉ dùng sự thật liền khiến Chu Hiểu Đồng dao động.

Với quyền thế của Tiền gia, làm sao chấp nhận được một vị thiếu phu nhân làm một công nhân viên chức nho nhỏ bên ngoài? Nếu thế chẳng khác nào làm bọn họ mất mặt. Gả vào Tiền gia nghĩa là cô phải tuân theo rất nhiều nguyên tắc, hơn nữa còn gần như cắt đứt quan hệ với gia đình chính mình, cô làm được sao?

Tiền trung tướng đứng dậy, nhận lấy áo khoác vệ sĩ đưa đến, sau đó nói: “Nếu lời nói của tôi không quá êm tai, xin cô đừng chấp nhặt. Dù sao sau này chúng ta cũng có thể sẽ trở thành người một nhà”



Chu Hiểu Đồng cũng không biết rõ bọn họ rời khỏi lúc nào, bên trong phòng mất dần hơn ấm, lạnh đến nỗi cô phải rùng mình một cái.

Cô đi ra ngoài, lúc đến cửa, vấp phải chiếc ghế, đầu gối khụy xuống đất, may mắn cô nắm được tay nắm cửa nếu không chắc sẽ té rất chật vật.

Nhân viên phục vụ đi tới, hỏi: “Cô có sao không? Có cần tôi giúp gì không?”

Chu Hiểu Đồng phất tay bảo không sao. Cả người cô tựa vào cánh cửa một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại, sau đó đi ra ngoài.


Bên ngoài, ông bà Chu vẫn còn đứng đó nhưng Tiền Phong đã không thấy bóng dáng.

Bà Chu tiến đến, hỏi: “Hiểu Đồng, lấy có một cái túi thôi sao mà lâu vậy con?”

“Con vào nhà vệ sinh một chút nên hơi lâu” Chu Hiểu Đồng giấu giếm “Tiền Phong đâu rồi ba mẹ?”

Bà Chu nói: “Lúc nãy có điện thoại, hình như có chuyện gấp cần giải quyết nên đã xin phép đi trước”

Chu Hiểu Đồng gật gật đầu.

Bà Chu còn tiếp tục lảm nhảm “Quả thật là thiếu gia Tiền gia, cao ráo, đẹp trai, tính cách lại dí dỏm, không hề chê bai hai ông bà già này phiền phức, lại còn là kiểm sát trưởng thành phố…”

Chu Hiểu Đồng thấy mẹ mình rất hài lòng với Tiền Phong, cô vẫn không nói gì, chỉ biết cười, cười đến nỗi không ai biết cách đây không lâu, gương mặt này tái nhợt như thế nào.


Đưa ba mẹ lên taxi, Chu Hiểu Đồng vẫn bình tĩnh nghe mẹ mình khen Tiền Phong hết lời. Chỉ có ông Chu nhận ra con gái mình có gì đó không đúng liền cắt đứt lời nói của vợ: “Được rồi, nói một lèo bà cũng không thấy khát nước sao?”

Bà Chu than thở hai câu rồi mới im lặng.

Đưa ba mẹ về nhà, Chu Hiểu Đồng nói rằng trưa nay còn có việc nên rời khỏi. Ông Chu đuổi theo ra cửa, nói: “Hiểu Đồng, chuyện này ba mẹ không xen vào, đều do con chọn lựa. Ba mẹ chỉ hi vọng con hạnh phúc thôi”

Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, mỉm cười che giấu lệ trong mắt, xoay người rời đi.

Ra khỏi nhà, cô ngơ ngác bước đi trên đường, qua khỏi trạm xe bus cũng không hay biết gì. Có vài chiếc taxi đi ngang qua hỏi, cô cũng không đáp, cứ từng bước đi về phía trước như thế.

Gót chân có chút đau, vì muốn gây ấn tượng với cha mẹ Tiền Phong nên hôm nay cô đi giày cao gót. Đi bộ một đoạn đường dài như vậy, chân đã phồng rộp lên từ lâu.

Giữa trưa, người đến người đi trên đường đông đúc, Chu Hiểu Đồng bỗng nhiên cảm thấy mỏi chân liền ngồi xổm xuống. Cô vòng hai tay ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy, đầu cúi thấp nhìn những bàn chân chậm rãi lướt qua, cô chợt không biết mình nên đi về đâu.

Ngồi một lúc, Chu Hiểu Đồng rút điện thoại, bấm một dãy số: “Này, Tiền Phong, anh đến đón em được không? Hình như em lạc đường rồi”


Tiền Phong bị một chồng án kiện dày vò cho không thấy trời nam đất bắc, nhưng nghe thấy giọng điệu Chu Hiểu Đồng có chút kỳ lạ liền nghi ngờ hỏi: “Em sao vậy?”, không phải sáng nay vẫn rất tốt sao?

Chu Hiểu Đồng không nói chuyện.

Tiền Phong có chút buồn bực, hỏi hai lần cũng không trả lời, bên kia điện thoại chỉ truyền hết tiếng hít thở. Tiền Phong dự cảm có cái gì đó không đúng, vội hỏi: “Em đang ở đâu?”


Chu Hiểu Đồng nói ra một cái địa chỉ, Tiền Phong ngay lập tức cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Thư ký vội gọi: “Sếp, còn hồ sơ…”

Tiền Phong biến mất như một cơn gió, chỉ ném lại một câu: “Lát nữa tính sau, bà xã tôi lạc đường, nếu tôi không đến đón, cô ấy đi lạc thì anh chịu trách nhiệm sao?”

Thư ký rùng mình một cái, hắn chịu trách nhiệm? Có cho hắn cũng không dám.

Tiền Phong cả người mồ hôi nhễ nhại chạy tới, Chu Hiểu Đồng vẫn đứng im ở đó. Tiền Phong vội nắm tay cô hỏi: “Em sao vậy? Hỏi nửa ngày cũng không lên tiếng, có biết anh lo lắm không?”

Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Tiền Phong, em muốn ăn lẩu, chúng ta đi ăn lẩu đi”

Tiền Phong nhìn cô một cách quái dị “Ăn lẩu? Chu Hiểu Đồng, em có sốt không?”

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của cô, hắn cũng phải thỏa hiệp. Ai bảo Tiền Phong hắn xui xẻo, gặp phải một người phụ nữ kỳ lạ như cô.

Đến siêu thị mua một đống nguyên vật liệu về nhà, sau đó xắn tay áo trong nhà bếp. Dưới sự trợ giúp của Tô Mộc Vũ qua điện thoại, cuối cùng cũng miễn cưỡng nấu được một nồi gọi là “lẩu”. Vừa ăn, vừa uống, vừa lau mồ hôi.

Hai tiếng sau, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng uống say ngã vào lòng Tiền Phong. Tiền Phong cong chân, một tay cầm chai bia, một tay vuốt mái tóc ngắn của cô, bật cười.