Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 165: Con đường đầy chông gai của sói hoang




Ông Chu cùng bà Chu khi nghe lời con gái mình nói, nó có bạn trai, còn tìm hiểu nhau đã hai năm, hơn nữa người đàn ông kia còn là đại thiếu gia của Tiền gia. Ngoài ra chuyện quan trọng chính là… tuần sau gia đình bên kia muốn gặp mặt.

Hai ông bà thiếu chút nữa đã bị tin tức này dọa cho nhập viện. Nếu như gia đình khác khi nghe thấy con gái mình có thể gả vào nhà cao cửa rộng, tiền đồ rộng mở, nhất định sẽ cao hứng đến cười không ngậm miệng lại được. Nhưng ông bà Chu lại nhịn không được có chút lo lắng. Tiền gia là nơi nào nha? Đó là một nơi nhà cao cửa rộng, người bình thường cũng không thể gặp được.Trung tướng Tiền tuy rằng không bằng khí thể của Phong Khải năm đó, nhưng cái danh vẫn ở nơi rất rất rất cao. Một danh gia vọng tộc như vậy, vị trí thiếu phu nhân đương nhiên được chọn lựa rất nghiêm chỉnh.

Chu gia nhà họ có thể lọt vào mắt người ta sao? Cứ cho là lọt vào đi, vậy sau này nếu Chu Hiểu Đồng được gả đi, có thể bị ghét bỏ hay không? Có thể bị khi dễ hay không?

Bà Chu ngồi một chỗ, có chút u sầu, nói: “Hiểu Đồng nhà ta sao lại âm thầm tìm được một người bạn trai như vậy chứ? Nó sẽ phải che giấu tính cách thật của mình sao? Nó có thể bị gia đình bên đó xem thường không? Chưa hết, bàn về công việc thì Hiểu Đồng cũng không giỏi lắm, cũng không biết nấu cơm, bằng cấp lại càng không có. Nhà cao cửa rộng bên kia có biết bao nhiêu phép tắc, nó gả vào đó có thể bị ghét bỏ hay không?”

Ông Chu không nói chuyện, chỉ ngồi một bên hút thuốc. Mặc dù không nói nhưng trên mặt lại tràn đầy lo lắng. Một lúc lâu sau mới buông một câu: “Kệ nó đi, nó lớn rồi, quyết định của nó thì do nó định, hai ông bà già chúng ta cũng không xen vào được”

Bà Chu gật gật đầu. Quên đi, bọn họ đành vác hai khuôn mặt già nua này đi gặp nhà bên kia một lần. Hai ông bà già này tuy già nhưng vẫn có thể giúp con gái chống đỡ một chút áp lực, cho dù như thế nào thì cũng là con gái của họ, người khác không cần nó thì Chu gia này luôn rộng cửa đón chào nó trở về.

_______________

Chu Hiểu Đồng cảm thấy thật đau đầu, đã vài đêm cô ngủ không ngon giấc, mụn trên mặt càng thừa cơ tốc chiến tốc thắng. Tiền Phong hỏi cô sao vậy, Chu Hiểu Đồng chỉ lắc đầu. Thế nhưng lúc làm việc, lại có đôi khi ngây người. Cô biết mẹ Tiền Phong có thành kiến rất lớn với mình, cuộc điện thoại lần trước không phải đã nói lên tất cả sao? Mẹ Tiền Phong thẳng thắng bảo cô đừng vọng tưởng, càng đừng hi vọng trèo cao, sớm rời xa con trai bà thì tốt hơn. Bây giờ lại gặp mặt trực tiếp, đến lúc đó bà sẽ dùng thái độ gì đối với gia đình cô đây? Sẽ vì thể diện của Tiền Phong mà miễn cưỡng chấp nhận cô sao? Hay lại trước mặt ba mẹ cô bảo cô cút đi, nhục nhã ba mẹ cô?

Chu Hiểu Đồng thật lo lắng. Hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của riêng hai người. Anh yêu tôi, tôi yêu anh, hai người có thể ở bên cạnh nhau cả đời, đó chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích, hoặc là tiểu thuyết ngôn tình. Thực tại luôn có đôi khi tàn nhẫn khiến lòng người tổn thương. Cô thật hâm mộ Mộc Vũ, có thể được một người như Phong Kính yêu, vì cô ấy hắn có thể làm mọi thứ. Nhưng còn cô thì sao? Cô có thể may mắn một lần hay không?



Càng đến gần ngày gặp mặt, Chu Hiểu Đồng càng căng thẳng. Buổi sáng hôm đó khi mở mắt ra, điều đầu tiên cô làm chính là soi gương, nhìn thấy mụn liền vội tìm những thứ phấn son trang điểm dậm lên, nhưng có làm thế nào cũng không thể hoàn toàn che hết.

Cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Tiền Phong từ phía sau ôm eo cô, nhẹ hôn một cái, cố ý nháy mắt mấy cái, nói: “Bà xã, đến mụn trên mặt em cũng đáng yêu cực kỳ!”. Chu Hiểu Đồng bật cười. Cô biết, Tiền Phong cố ý khiến cô giảm bớt căng thẳng, quả thật có chút hiệu quả.


Cô đi đón ba mẹ, sau đó đi đến khách sạn đã được đặt sẵn. Đứng trước tòa khách sạn cao lớn, cánh cổng trang hoàng xa sỉ, trong lòng Chu Hiểu Đồng có chút bỡ ngỡ.

Cô vội trấn án ba mẹ nên cười nói: “Ba mẹ, sẽ ổn thôi, chúng ta cùng đi vào”. Cô không thể kích động, cô mà khẩn trương thì ba mẹ sẽ làm sao bây giờ?

Ông bà Chu hôm nay mặc đồ rất để ý đến thể diện, hai người nghe thấy, cũng gật đầu, hít sâu một hơi đi vào. Một nhân viên tiếp tân mỉm cười đi tới, lên tiếng hỏi tìm ai, sau đó lập tức dẫn họ đến một căn phòng.

Bên ngoài căn phòng này còn có vệ sĩ đứng hai bên. Ông bà Chu cũng giật mình, Tiền Phong lập tức mỉm cười ra nghênh đón: “Bác trai, bác gái, hai người đã đến rồi, mau vào trong đi ạ”

Hai ông bà già nhìn cậu thanh niên trước mặt, bộ dạng đứng đắn, cư xử cũng nhã nhặn, nghĩ thầm: Nếu Hiểu Đồng có thể gả cho người này, nói không chừng sẽ hạnh phúc.

Ngồi vào vị trí, cha Tiền Phong mặc quân phục nhưng trên người vẫn có khí thế phóng khoáng, nói chuyện cùng tán gẫu với ông Chu cũng rất thân thiện. Thế nhưng mẹ Tiền Phong vẫn im hơi lặng tiếng, luôn duy trì phong phạm của một vị phu nhân khiến cho người ta kính sợ. Tuy nhiên bàn cơm vẫn không có đáng sợ như trong tưởng tượng.


Ăn cơm xong, chiều Tiền Phong còn phải đi làm cho nên đành kết thúc sớm. Hắn tự mình đưa ba mẹ Chu Hiểu Đồng ra ngoài. Ra khỏi căn phòng đó, thần kinh căng thẳng của Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Tiền Phong nhìn trán cô đầy mồ hôi lạnh, liền nói: “Đầu đất, em sao vậy? Sao lại bị dọa thành như vậy nha? Em xem, cha mẹ anh cũng không có đáng sợ như vậy”, Chu Hiểu Đồng cười cười.

Rời khỏi khách sạn, Chu Hiểu Đồng chợt nhận ra không thấy giỏ xách của mình, hẳn là để quên trong phòng. Cô vội nói: “Anh ở đây với ba mẹ em đi, em chạy vào tìm thử”

Cô nghĩ rằng cha mẹ Tiền Phong đã đi, không ngờ lúc đẩy cửa vào, hai vị kia vẫn ngồi đó mà bảo vệ đã đến đứng sau lưng bọn họ.


Tiền phu nhân thản nhiên ngước mắt lên, nói: “Cô Chu, mời ngồi”. Bà ta giơ tay lên, một người phía sau tiến lên đưa túi xách cho cô.

Chu Hiểu Đồng nhìn túi xách trước mặt, chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo. Sau đó nghe thấy thanh âm cửa đóng lại, âm thanh đó thật chói tai.

Tiền phu nhân lạnh lùng nói: “Cô Chu, cô cần tôi nhắc lại lần thứ ba sao?”

Chu Hiểu Đồng hít sâu một hơi, ngồi xuống. Cô đột nhiên cảm giác bản thân mình thật ngây thơ, điều gì nên đến sẽ phải đến, không phải sao?


Tiền phu nhân nói tiếp: “Tôi cũng không muốn vòng vo, dù sao thời gian mỗi người đều có hạn. Xin hỏi cô Chu một chút, cô thấy điều kiện gia đình mình như thế nào?”

Bà ta hỏi thật bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện phiếm. Chu Hiểu Đồng biết, cô vốn dĩ đã sớm biết. Bà ta hỏi như vậy là cố ý muốn cô tự mình nói ra sự chênh lệch giữa gia đình cô và Tiền gia.

“Tôi nghe nói mối quan hệ của cô cùng Tiểu Phong cũng không tốt lắm, cũng đã chia tay rất nhiều lần. Xin hỏi lý do vì sao cô vẫn muốn kiên trì gả vào Tiền gia chúng tôi vậy?”

Lời nói của Tiền phu nhân, mỗi một câu đều có lực sát thương rất lớn đâm vào ngực Chu Hiểu Đồng, khiến cô chết lặng vì đau. Nói trắng ra là, bà Tiền căn bản không tin tưởng cô, cô không phải coi trọng địa vị cùng tài sản của Tiền gia thì cũng là nhìn trúng công danh sự nghiệp của Tiền Phong.

“Tôi còn nhớ cách đây vài ngày, Tiểu Phong còn đáp ứng tìm hiểu con gái nhà Đông Phương gia. Cô Chu, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để khiến Tiểu Phong muốn kết hôn với cô, nhưng cô cũng nên hiểu rõ một chút, Tiểu Phong rất ham chơi, mà tính tình cũng khó định, cô thật muốn gả cho nó?”

Mỗi một câu nói của bà Tiền, sắc mặt Chu Hiểu Đồng lại trắng thêm một bậc, cho đến khi tái nhợt hoàn toàn!