Bóng đen ấy cũng lập tức biến mất, để lại Tổn Hách và Giản Khuyết đứng đó ngơ ra.
- Tô..Tôn Hách.., cái này? Hắn ta sao có thể? - Lý Giản Khuyết như quá bất ngờ mà nói lắp.
...
Hách không nói gì. Tay nắm chặt hình nắm đấm, ánh mắt như thể giết được vạn người.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, ở biên cương kia, Y Sát đã lâu chưa náo nhiệt như bây giờ, nhiều ngươi quay quần tại khu nhà chính, ở Sát Đài, ngóng chờ màn tỉ thí sắp diễn ra.
Tiếng xì xào liên hồi không dứt.
Bỗng, mọi người im phăng phắc.
- Hồng Y, Ly Nương đến!
Thì ra là Hồng Y cô nương đây đến rồi, cô vẫn mặc xiêm y màu đỏ kinh diễm động lòng người.
Ly Hà Y đi đến chiếc ghế duy nhất được đặt trong mái hiên tránh nắng, chễm chệ ngồi lên.
- Hàm Nhi, bây giờ là giờ Mão khắc mấy rồi? - Cô hỏi.
- Hình như là khắc bốn rồi, sắp đến giờ Thìn rồi Ly Nương.
- Ừm.
Lúc ấy, bất ngờ ồn ào tiếng bước chân đi lại phía Ly Nương.
- Tứ Tử Sắc đến!
À, ra là Tử Sắc đến, quả nhiên cuồng vọng. Bọn họ mỗi người đều tự dẫn theo bốn, năm người hầu có võ. Bước chân cũng thấy rõ sự ngông nghênh.
- Chào Ly Nương.
- Chào.
...
Họ qua loa trước mặt, chẳng thèm để ý, cô liếc mắt đi nhìn nơi khác cho lòng hạ hoả.
- Tới rồi thì ngồi đi, lượn lờ ở đó làm gì. - Ly Hà Y nói.
- Nhưng Ly Nương à, cô quả thật không chu đáo chút nào cả, mọi người thấy đúng không? - Một ả phụ nữ trong Tứ Tử Sắc lên tiếng như chế giễu.
- Đúng rồi Ly Nương, ngươi làm vậy là không tôn trọng bọn ta. - Một người đàn ông, có lẽ là tầm độ tứ tuần.
- Đúng đấy.
- Đúng rồi.
Hai người nam còn lại trong Tứ Tử cũng hùa theo.
Hàm Nhi nhìn không nổi mấy người bọn họ la lối, ồn ào.
- Mấy người nói gì đấy, không tôn trọng chỗ nào cơ chứ? Có bệnh à? - Cô như chửi thẳng mặt họ.
- Ấy, Lam chỉ huy à, ta chỉ là thấy Ly Nương đây không chuẩn bị ghế cho bọn ta nên mới nói là cô ấy không chu đáo mà thôi, có gì mà ngươi phải sồn sồn lên thế. - Giọng điệu thước tha nhưng khiến người ta phải nổi da gà vì câu từ quá thảo mai.
- Ngươi..!
Hàm Nhi định nói thì bị Ly Nương ngăn lại. Y đứng lên, gương mặt như cố nén cơn giận, bình tĩnh hết mức.
- Cố Phụng à, im miệng. - Lời nói nhẹ nhàng như tơ hồng rơi sát thương lại lớn vô cùng.
...
- T..ta chỉ là... - Ả Tứ Sắc kia lắp bắp không nói rõ.
- Chỉ là? Ta kêu ngươi im miệng ngươi điếc rồi à? - Y nhíu mày, nhìn thẳng mặt Cố Phụng nói.
Ả ta cũng im, chẳng dám nói gì.
Nhưng có vẻ ba người còn lại không phục.
- Ly Nương à, ngươi dù gì cũng phải lấy ghế cho bọn ta chứ nhỉ? Bọn ta cũng đâu thể nào cứ đứng mãi thế này được đúng không? - Một tên nữa lên tiếng, là lão già ban nãy bênh Cố Phụng, còn quay sang nhìn đồng bọn ra hiệu cùng hùa theo.
- Đúng đấy Ly Nương.
- Cô như vậy là không muốn bọn ta ở đây rồi.
Ly Nương nhắm mắt một hồi, cố nén ngọn lửa phừng phực trong lòng.
- Cố Quy, ngươi què à? Đứng không được thì kêu người của ngươi tự đi mà lấy ghế cho ngươi. Già rồi, nên ít nói lại, kẻo lại chưa kịp thấy mặt con cháu đã đi rồi. - Ánh mắt này sắc hơn cả đao kiếm.
- Ngươi! - Ông ta tức giận.
- Ngươi cái gì mà ngươi. Và ta nói thêm, Cố Lân và Cố Long hai ngươi. - Ly Hà Y chỉ thẳng mặt hai người bọn họ. - Nếu rảnh quá thì tự mà đi kiếm ghế cho mình ngồi đi ha, nếu không thì hoặc là đứng hoặc là cút, chứ đừng có làm nền cho người ta. Chẳng vui đâu.
...
Hai người kia chẳng nói gì.
Ly Nương thở dài một cái, ngồi xuống, cô như dập được ngọn lửa ấy.
Mấy người Tử Sắc cũng kêu người của họ lấy ghế rồi ngồi. Có vậy cũng náo thành cái điệu bộ như kia.
Đúng lúc ấy, Hồ Điệp vừa đến. Cô đi thẳng đến chỗ trước mặt Ly Nương, hành lễ.
- Ly Nương, ta đến rồi.
- À, ta biết mà. - Vừa thấy Điệp điềm tĩnh bước đến Ly Nương đã thấy quên bớt đi cơn giận ban nãy. - Được rồi, bắt đầu đi Hàm Nhi
- Vâng.
Hàm Nhi tiến lên vài bước.
- Cuộc luận võ xếp bậc hôm nay chính thức bắt đầu. - Giọng cô lớn và vang vọng.