An Thân vương kia nghe thấy bèn chạy lại níu tay Thích Tôn Hách.
- Ấy, Tôn Hách, huynh là vậy là không được đấy nhé, ta đến đây là để chúc mừng huynh chiến trận đại thắng, lập được chiến công hiển hách đấy.
Tây Vu tướng quân dường như đang cố kiềm bén. Hất nhẹ tay của vị vương gia kia, chàng chỉnh lại y phục.
- Được, vậy mời vương gia vào phủ của thần. - Tôn Hách đưa tay hướng vào phủ như trịnh trọng mời.
An Thân vương chỉ cười xòa rồi cũng đi vào phủ.
Hắn dường như quen thuộc nơi này như nhà của mình, chẳng cần ai dẫn đường vẫn đi thẳng vào phòng của Thích Tôn Hách.
Và vị tướng quân kia hình như cũng chẳng lấy làm lạ. Cũng cùng hắn đi vào phòng.
Két.
Tiếng cửa đóng.
Căn phòng hơi tối, Tôn Hách tự mình đi châm lửa cho nến, còn tên vương gia kia có vẻ không mảy may quan tâm mà ngồi xuống chiếc ghế, tay còn thành thạo lật cái tách trên bàn lên rồi cầm lấy bình trà lắc lắc thử xem có tà hay không.
Có lẽ trong bình có nước, hắn mở nắp ngửi ngửi thử, rồi lẳng lặng đóng lại.
- Này, Hách à, trà này...!
Đột nhiên, An Thân vương dường như phát giác điều gì. Không vội nói hết câu.
Tôn Hách đang thắp đến chiếc nến cuối cùng. Nghe thấy vậy lòng cũng không quá bận tâm, tay châm lửa nốt cái cuối. Rồi chàng quay qua, cùng ngồi xuống đối thoại.
- Sao đây? Có trà mà lại không uống.
Vừa nói tay Hách vừa lật một tách khác lên, như ngụ ý rằng hãy rót cho y một tách trà vậy. Và có lẽ An Thân vương cũng đã thấy, miệng cười cười như hiểu được ý chàng.
- Ây da, đây là địa bàn của Tây Vu vương đây ta nào dám thất lễ. - Hắn rót nước từ bình vào tách trà của Hách - Đây, mời Tôn Hách huynh uống trước.
- Không cần đa lễ.
Chàng đưa trà lên miệng, nhã nhặn dùng tay che đi.
- Ấy, đấy không phải là đa lễ mà chỉ là ta thấy Thích tướng quân đây phong độ ngời ngời, khí thế bất phàm, gương mặt lại dễ mê hoặc lòng người nên nào dám tùy ý. - Lời nói như chứa nhiều ẩn ý.
Tôn Hách đặt tách trà xuống.
- Nói quá nói quá rồi, nhưng nếu nói về gương mặt này thì ta lại rất có tự tin đấy. - Khoé miệng chàng cong lên như đắc ý.
- Vậy hôm nay đến đây được rồi, buổi tối ta còn phải cùng với đám Hậu Chính* và Trạch Tử* uống rượu nữa, bọn ta hẹn từ sớm rồi. Tạm biệt.
- Hậu Chính và Trạch Tử đều là thị vệ của người đúng không?
- À đúng rồi.
- Ồ, ra vậy. Ta hiểu rồi, tạm biệt tiểu An Thân vương. - Miệng chàng cười như sắp đến mang tai rồi.
Vương gia nghe thấy bốn chữ " tiểu An Thân vương" có vẻ vừa tức vừa giận mà bỏ đi một mạch.
Nhưng lời nói của họ ban nãy hình như mang rất nhiều hàm ý khó đoán.
Thân vương kia vừa đi chưa bao lâu thì trời cũng chập tối. Tôn Hách một mình trong căn phòng. Tách trà lúc nãy cũng bị úp lại dù trong ấy vẫn còn nước làm cho chỗ để tách, bình trà bị ước. Chàng hình như quan ngại gì lắm.
- Sao lại cảm giác có hơi choáng nhỉ? - Chàng vừa đấm đấm vào đầu vừa nói.
Tôn Hách đứng dậy, đi về phía giường, bước đi cảm giác như chao đảo sắp ngất đi.
Bịch!
Chàng ngã quỵ lên chiếc giường. Đầu óc như không còn có thể tỉnh táo nữa. Mau điều chỉnh tư thế cho chỉnh tề, Tôn Hách cứ thế mà chìm vào ngủ.
Tối đến, khắp nơi bị nhấn chìm trong màn đêm im ắng. Phẳng lặng đến lạ. Khiến người ta bất giác nổi da gà chỉ vì một làn gió lướt ngang.
Két.
Tại căn phòng ấy, cánh cửa bất ngờ mở ra, tiếng rất nhỏ, có lẽ có người lẻn vào. Nhưng lúc này Tôn Hách dường như sớm chiều vào giấc ngủ không hay biết gì.
Đi vào là một người nô bộc bịt mặt, hắn nhẹ nhàng từ tốn đi vào. Không muốn tạo ra âm thanh gì lớn. Hắn từ từ tiếp cận Thích Tôn Hách, có vẻ như sợ y chưa thật sự ngủ. Sau khi xác nhận, hắn ta đi khắp phòng như đang tìm thứ gì. Nô bộc ấy lục từng ngăn tủ, từng văn kiện đều bị hắn coi không sót chữ nào.
Đến ngăn tủ cuối, hắn phát hiện ra một chiếc rương nhỏ, bên trên khắc chữ " Tướng ".
- Là cái này. Chắc chắn là cái mà Đông chủ nói. - Hắn nói khẽ với bản thân.
Người nô bộc cầm lấy chiếc rương kia nhẹ nhàng nhấc từng bước chân đi ra ngoài. Rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Hắn ta cứ như vậy nhẹ nhàng cầm lấy thứ muốn tìm rồi đi ra ngoài?
Bỗng, cánh cửa lại mở ra.
- Xin vị gián điệp đây dừng bước.
Thích Tôn Hách thì ra chưa từng ngủ, hắn có lẽ chỉ là giả vờ.
Bây giờ, đứng trước mặt tên kia, chàng không chút sợ hãi hay bất ngờ gì về hành động ấy.
- Cái gì? Sao có thể...!
Hắn định chạy ra ngoài bằng đường ở phía sau nhà thì lại thấy An Thân vương kia đứng đấy từ bao giờ.
- Ây dô, trùng hợp rồi, vị huynh đài đây đi đâu mà vội vàng thành dáng vẻ này rồi.
Tay chàng cầm quạt thảnh thơi đi vào, chặn đường tên kia.
- Các ngươi!
- Bỏ lại đồ thì có khi ta sẽ khoan hồng độ lượng tha ngươi một mạng. - Thân vương kia gấp lại quạt, chỉa thẳng vào mặt tên gián điện, hùng hổ nói.
Tên kia bất giác lùi lại, lại không dám lùi quá nhiều, hắn quay đầu nhìn Tây Vu vương phía sau, An Thân vương phía trước. Có lẽ bất lực hắn cười cười.
- Bị bệnh thì về chữa đi, nửa đêm nửa hôm đứng ở vương phủ cười, người khùng à? - An Thân vương khó hiểu khi thấy cảnh này.
- Ha! Đáng tiếc là các ngươi quá nhỏ bé ở cái thiên hạ này rồi, chưa nếm đủ mùi vị của phong yên thế gian. - Gián điệp kia nói.
Tay hắn luôn ra sau lưng, như đang lấy thứ gì.
Tôn Hách cảm thấy bất thường. Vội tiếng lên phía tên kia, la lớn cho An Thân vương cùng biết.
- Giản Khuyết, phía sau lưng hắn có đồ, chặn hắn lại.
Nghe thấy, vương gia kia cũng vội chạy lại.
Một tiếng huýt, nghe như thanh âm của gió cuốn đi cát bụi nhân gian, sau tiếng huýt tĩnh lặng, yên ắng.
- Chết rồi..! - Lý Giản Khuyết phá vỡ không khí im lặng.
Thích Tôn Hách không suy nghĩ nhiều, rút kiếm tiếng thẳng về phía tên gián điệp. Một kiếm tiễn hắn chầu trời.
Rương kia cũng rơi xuống đất, chàng định nhặt thì bất ngờ một bóng đen có khinh công đáng nể cướp nó đi mất trước sự ngỡ ngàng của hai vị vương gia.