Giáng Lâm

Chương 4: Giáng lâm - HAI (2)




Muốn hỏi cô cảm nghĩ đi làm ra sao ư?

Thật ra thì đi làm đương nhiên vui hơn lúc lên đồng nhiều chứ. Bị nhập vào người đâu có dễ chịu gì, cứ như là toàn bộ tâm trí hoàn toàn bị rút ra khỏi cơ thể, biết mình đang nói gì, làm gì, nhưng tất thảy đều mơ hồ như trong giấc mộng. Đến lúc tỉnh táo lại thì thấy trước mặt là một đám người quỳ lạy sùng bái miệng hô Tiên cô, trong ánh mắt họ nhìn cô tuy có kính trọng nhưng càng nhiều hơn là nỗi sợ hãi.

Nhưng đi làm thì không phải thế. Chỉ cần làm việc chăm chỉ chu đáo, mọi người sẽ coi cô như người bình thường. Rồi cuối mỗi tháng lại được nhận một phong bì tiền lương, trên đó còn có chữ viết ngay ngắn rõ nét đầy chín chắn của bác sĩ, quả thật khiến người vô cùng vui vẻ.

Nếu tương lai cha cô không lo chuyện miếu thờ nữa, cái công việc đơn giản này hẳn cũng sẽ vẫn giúp cô tự nuôi sống bản thân đúng không! Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với chuyện kết hôn rồi.

Cũng bởi vì làm việc khiến cô vui vẻ, nên lâu lâu ba tiểu thơ nhà trưởng thôn chạy tới phá đám cô cũng không quá để bụng, chỉ coi là chút phiền toái nho nhỏ mà thôi.

Chỉ có điều ba cô nàng lắm chiêu này không hiểu sao hôm nào cũng tới, cũng mang theo một mớ thức ăn dầu mỡ siêu ngậy đến phòng khám rồi mở miệng chê bai phê bình các món ăn đầy đủ dinh dưỡng lẫn sắc hương vị của cô là "nghèo nàn, cám heo, không đủ dinh dưỡng"... Ngày nào cũng ăn móng giò thì là đủ dinh dưỡng chắc? Mấy tiểu thư này sinh ra ở thời nào rồi mà quan niệm dinh dưỡng vẫn còn ở thời cổ xưa thế không biết.

Bác sĩ cũng chỉ cười cười nhận lấy rồi mang chia hết cho hàng xóm ăn chứ mình không ăn. Các cô nàng thi thoảng chạy tới này kia hỏi thăm, anh cũng bình tĩnh chào hỏi.

Thật tình hiếm thấy người đàn ông nào tốt tính lịch sự như vậy á.

Cơ mà hôm đó, lần đầu tiên bác sĩ nổi cáu.

"Mấy người còn chưa đủ hả?"

Ba nàng tiểu thơ đang cười nhạo chê bai Đàn Nhân ăn mặc quê mùa giật mình sửng sốt. Ngay cả Đàn Nhân cũng ngẩn ra, thậm chí, ngay cả bác sĩ cũng ngẩn ra, vì mất một lúc lâu anh không biết nói gì tiếp.

Cô chị cả nhà trưởng thôn gào khóc trước. "Bác sĩ! Quả nhiên anh thích con đồng cô này hả, nó thì có gì hay ho? Giả thần giả quỷ lừa gạt mọi người gọi mình là tiên cô. Em kém cạnh gì nó kia chứ sao anh yêu nó mà không chịu yêu em? Ba em cầu hôn với anh anh cũng không chịu..."

"Nó méo có gì tốt cả!" Cô thứ hai cũng khóc theo. "Nó là đứa bị thần kinh trong thôn ai chẳng biết, anh đừng để nó lừa...!"

"Nó chỉ muốn rù quến để làm vợ bác sĩ thôi, vì trước nay đi xem mắt đều thất bại nên mới đu bám bác sĩ không tha, em xinh hơn nó mà huhuhu..." Cô út nhà trưởng thôn cũng ngoạc miệng ra khóc.

Bá An đầu tiên ngây ra một lúc rồi mới bình tĩnh quay đầu nhìn Đàn Nhân. Anh phát hiện khuôn mặt bầu bĩnh của cô giờ đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng lệ, không hiểu vì sao khiến anh xót xa hơn ba cô con gái ăn mặc tân thời hợp mốt đang gào khóc kia rất nhiều.

Đây... chẳng lẽ là thích?

"Các cô về đi!" Bá An ra lệnh đuổi khách. "Nơi này là phòng khám, ai không phận sự miễn vào."

Rồi anh quen tay vỗ nhẹ lên vai Đàn Nhân, nhưng trong lòng lại rối bời không biết nghĩ sao.

"Tôi không... tôi không phải..." Đàn Nhân yếu đuối phản bác, giờ nước mắt mới tuôn ào ạt.

"Tôi biết." Bá An xoa đầu cô an ủi, giờ mới phát hiện cô nhỏ bé là thế, khiến người ta đau lòng là thế. "Tôi cần suy nghĩ một chút."

Nghĩ gì cơ? Đàn Nhân quệt nước mắt nhìn anh nghi ngại.

Na Tra lười biếng gặm kẹo ô mai cạnh đó thấy vậy chỉ biết đảo mắt bất lực. Hai đứa này đúng là ngây thơ hết biết. Có điều, vị thày thuốc này có dáng vẻ vô cùng chính khí nghiêm cẩn, nhưng lại không tỏ ra đáng ghét chút nào.

Có lẽ, mình nên chạy tới chỗ Nguyệt lão xem thử.

***

Cái thôn xóm ngày thường yên ả tới mức khiến người buồn ngủ gà gật, nhưng từ khi diễn ra màn tranh giành tình ái cực kỳ oanh liệt của ba mỹ nhơn nhà trưởng thôn ở phòng khám, khiến cho cả thôn bừng lên nhiệt tình hóng hớt.

Chưa tới năm phút, cơ hồ toàn bộ thôn đều biết chuyện, hơn nữa là phiên bản cải thiện tăng cường với các biện pháp tu từ nói quá nói vống lên N lần, thậm chí bao gồm phiên bản mang theo kịch tính không thua gì phim võ hiệp cổ đại Đài Loan đặc sắc "Bác sĩ vung tay ra một đòn Bài Vân chưởng, gạt ba mỹ nhân ra rồi quay người bảo vệ Tiên cô đang đau khổ rơi lệ."

Đàn Nhân khóc xong ngủ một giấc dậy, phát hiện cả thế giới dường như đã thay đổi bộ mặt hoàn toàn, khiến cô không nhịn được kinh hãi.

"Cháu thật sự không có đang yêu đương gì với bác sĩ đâu mà!" Cô gào lên.

Đáng tiếc, người nhà quê nhiệt tình chất phác hoàn toàn không có ai tin lời cô nói, thậm chí ba cô cũng không tin.

"Dù sao cô cũng không chán ghét anh ta đúng không." Na Tra rảnh rỗi chạy tới gặm bánh gạo của cô. Cậu đã hỏi xong Nguyệt lão mọi chuyện, giờ chỉ việc hớn hở xem trò vui.

"Đây không phải vấn đề chán ghét hay không nha!" Cô sắp nổi điên tới nơi. "Bị đồn đãi lung tung thế này sao tôi dám đi làm nữa chứ? Đám quỷ chán ghét! Ta biết là mấy người không buông tha cho tôi sống yên lành mà!" Đàn Nhân lần này không chịu nổi nữa. "Tôi muốn bỏ nhà trốn đi! Tôi muốn rời khỏi cái nơi chết tiệt này!"

Ừ không biết là ai đó gào lần thứ mấy đòi bỏ nhà trốn đi, xong chưa tới bến xe khách thì đã khóc lóc sụt sịt quay về. Na Tra híp mắt nhìn cô. "Ba cô cũng đáng thương ghê á, vợ chết, ngay cả con gái duy nhất cũng đòi bỏ nhà đi trốn..."

Đàn Nhân sững sờ hồi lâu rồi lăn ra giường gào khóc ầm ĩ. "Ta không đi làm nữa đâu! Xấu hổ chết quách cho rồi... Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!!"

"Ai da ta không thể tiết lộ thiên cơ." Na Tra gãi đầu. "Nhưng dù sao cô cứ tin bổn thân đi, vài hôm nữa sẽ có chuyển cơ."

Đáp lại cậu là một cái gối do Đàn Nhân ném piu một phát trúng giữa mặt Na Tra.

Con gái quả là thứ sinh vật cực kỳ khó hiểu.

***

Bảo không đi làm nữa, Đàn Nhân quả nhiên trốn ở nhà nguyên một tuần lễ.

Tuy cô thừa nhận cô cũng có tí xíu cảm giác với bác sĩ, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi! Chứ giờ bảo cô chạy ra gào lên tỏ tình ầm ĩ như ba cục vàng nhà trưởng thôn kia... thôi bỏ đi, cô chịu thua.

Thật đáng ghét nha!

Nhưng cô không đi làm, bác sĩ lại tới nhà cô.

Đàn Nhân đang gặm bánh gạo thì sững người, nhìn Bá An đang tươi cười đứng trước mặt cô. Ba, sao ba lại mượn cớ đi sang hàng xóm chơi cờ bỏ con gái độc nhất của mình ở nhà một mình tiếp đón khách đàn ông kia chứ?!?

Cô đương nhiên hoàn toàn tin tưởng bác sĩ, nhưng mà hoàn toàn không dám đặt lòng tin vào lời đồn nhảm ngoài kia nha!

"Sao em không đi làm nữa?" Bá An dịu dàng hỏi cô. Hai viền mắt anh hơi thâm lại như thể mấy đêm liền mất ngủ.

"Tôi tôi tôi..." Đàn Nhân nhảy dựng lên rồi vội vàng kéo rèm cửa sổ kín mít, đóng luôn cả cửa chính lại. "Bác sĩ sao anh lại chạy tới nhà tôi làm gì? Coi chừng sẽ bị người ta đồn đại khó nghe hơn nữa đó! Anh mau về đi..."

"Tôi không ngại điều đó, em... ngại ư?" Bá An vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên nhàn nhã đó, anh ngắm nghía xung quanh. "Thì ra ban thờ miếu thần linh như thế này..."

"Tôi... đương nhiên là tôi ngại chứ!" Đàn Nhân đỏ bừng mặt. "Vốn chẳng có gì cả mà sao lại bị lan tin đồn vớ vẩn thế chứ? Tôi... tôi không có ý đồ xấu xa nào cả... không phải như các bà ấy nói..."

Trong lòng cô thoáng nhoi nhói. Chính là vốn chẳng có gì cả, nên mới càng phải biết tự ái tự tôn. Cho dù đời này cô không có ai thèm cưới nhưng cũng không cần sự bố thí của người khác, đem mình ra rao bán mời gọi ép uổng như thế. Việc này khiến lòng tự ái của cô bị tổn thương rất nặng nề.

"Nhưng mà... tôi có!" Bá An im lặng một chốc rồi nói. "Mặc dù tôi cũng phải mất mấy ngày mới suy nghĩ cho rõ ràng. Em không ở cạnh tôi, khiến tôi cảm thấy rất rất không quen."

Gì cơ? Đàn Nhân ngẩn người mở to mắt, như thể trên đầu bác sĩ bỗng mọc ra ba cái sừng to. (Lạy chị!)

"Đàn Nhân, hay là... em có muốn thử xem... thử quen tôi... với mục tiêu hôn nhân không?" Bá An khẽ đẩy gọng kính tơ vàng trên mắt, tuy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ung dung, nhưng nhìn kỹ có thể thấy gương mặt tuấn tú này đang hơi hơi ửng đỏ.

Miệng của cô giờ đã hoàn toàn thành hình chữ O như miệng con cá, cô thoáng chuyển tâm niệm truyền âm. "Nói đi tên nhóc con kia, có phải cậu ếm bùa hạ cổ cho bác sĩ không thế hả?" Trong lòng cô bắt đầu mắng Na Tra liên hồi.

"Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ta nha!" Na Tra ngậm bánh gạo nhồm nhoàm nói. "Nhưng mà chuyện tiếp theo đó thì có liên quan tới ta!"

Đàn Nhân chỉ thấy bỗng dưng đầu gối mềm nhũn, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đã ngã nhào xuống sàn nhà. Bá An vội đưa tay định đỡ cô thì lại bị Đàn Nhân nhào lên đè ngã, hai người có màn ảnh kinh điển cực kỳ cliché môi chạm môi dưới đất.

Cô hoảng hốt chống tay nâng người lên, ngơ ngẩn nhìn Bá An đang bị cô đè dưới thân. "Đấy là nụ hôn đầu của tôi đó trời ạ!"

"Tôi thật vinh hạnh... á nhầm nhầm, ý tôi là, tôi thật xin lỗi." Lại còn là lần đầu tiên bị con gái đè ra đất thế này, hình như có hơi ngược vai... "Tôi sẽ chịu trách nhiệm... lại nhầm nữa, ý tôi là, em... em có nguyện ý cân nhắc thử xem sao không?"

Cô vẫn còn đang sững người ngơ ngác, Na Tra không nhịn được nhảy lên nhập vào người cô rồi nói với giọng non choẹt. "Bổn thần... khụ khụ... ý em là, quá được!"

Chờ Đàn Nhân tỉnh táo lại hoàn toàn, mọi chuyện đã đâu vào đó.

Trời ạ, cô còn phải chịu đám thần linh quỷ quái kia can thiệp vào cuộc sống riêng tư đến bao giờ kia chứ? Cô không muốn nữa đâu ~~

***

Chương 1 gặp nhau chương 2 đã hôn rồi, còn chương 3 sẽ làm gì =))