Giáng Lâm

Chương 3: Giáng lâm - HAI (1)




Hôm nay người trong thôn cứ là lạ sao đó.

Bởi vì thôn Trúc Lộ thực sự rất nhỏ, đi một vòng toàn gặp người quen biết, mỗi chào hỏi cười nói đôi câu với nhau cũng đủ mỏi miệng rồi. Nhưng mà hôm nay, cảm giác vẫn có cái gì đó khác lạ.

Các chú các bác các dì các thím các bà các cô ngoài chào hỏi còn vô cùng nhiệt tình nhét một đống đồ ăn rau quả vào tay cô, ai nấy đều chúc cô thành công cổ vũ cố lên... Ủa ủa cô chỉ đi làm giúp việc cơm nước thôi, cố gắng lên làm cái gì nha?

"Họ làm gì kỳ cục vậy?" Đàn Nhân ngờ vực quay lại nhìn Na Tra.

"Không nói cho cô!" Na Tra hả hê trả lời.

Đàn Nhân híp mắt, cực kỳ tiện tay tặng cho cậu nhóc một cú búng đầu "ngón tay chỉ trời", búng liên tục khiến cậu ta nhảy dựng lên. "Grrrrr~~ Rốt cuộc cô có tôn trọng bổn thần là thần linh không thế hả?"

"Không!" Đàn Nhân đáp lại cực kỳ phũ phàng. "Không chịu được chứ gì? Không chịu được thì về Thiên đình tìm con khỉ họ Tôn kia mà chơi, cứ quấy rầy ta dưới này làm gì!"

"Còn lâu, ai mà thèm chứ!" Na Tra nhào lên ôm cánh tay cô dụi dụi. "Người ta thích Đàn Nhân cơ ~~ người ta không muốn rời xa Đàn Nhân nha ~~"

Ai mà muốn kiểu bị thích như này chứ!

Nghe đâu chỉ cần phá thân không còn là xử nữ thì thần linh sẽ không nhập vào cô nữa, cô cũng đã từng nghĩ tới biện pháp dở ẹc này.

Nhưng mà rốt cuộc cô vẫn kiên trì nguyên tắc làm người. Cho dù đã thế kỷ hai mươi mốt, quan hệ nam nữ đã trở nên rất thoáng nhưng quan niệm của cô vẫn không khác gì các bà các cụ ngày xưa, muốn gì gì cũng phải chờ sau khi kết hôn.

Vấn đề chính là ở đây. Thân là tiên cô, đàn ông tầm thường không ai dám hẹn hò, cho dù là đi xem mắt đi nữa cũng lại bị một mớ thần linh nhảy ra phá đám... Nhìn xem đây chính là nghiệt duyên a, nghiệt duyên giữa cô và chúng thần tựa hồ kéo dài vô tận...

"Cậu nhất định phải ôm tay ta mà đi thế ư?" Đàn Nhân bất đắc dĩ hỏi. "Làm như mớ đồ ăn này còn chưa đủ nặng ấy? Hừ, lúc ăn uống cũng phải để ý một chút chứ, nhìn cậu xem, dính cả hạt cơm lên mặt thế này mà chịu được à! Tác phong thần linh của cậu đâu hết rồi, đúng là..." Miệng không ngừng oán trách, nhưng tay cô vẫn nhẹ nhàng lấy khăn tay ra lau sạch hạt cơm trên mặt cho Na Tra.

Na Tra chớp mắt, không những không buông tay mà còn ôm chặt cánh tay cô hơn nữa.

Nên nhớ, cho dù cậu có thần lực lớn mạnh tới đâu đi nữa, từ nhỏ cậu đã mất đi không khí gia đình ấm áp. Mới mấy tuổi đã phải cắt thịt trả mẹ, lóc xương trả cha. Bảo cậu ngỗ nghịch, đúng là cực kỳ ngỗ nghịch, đến cha ruột cậu còn phải dựa vào Linh Lung bảo tháp mới trấn áp được cậu.

(Chắc mọi người nhớ sự tích Na Tra rồi ha, Na Tra còn nhỏ chơi ven biển, đùa giỡn vô tình rút gân róc thịt một con rồng là con cháu gì đó Long Vương. Sau đó Na Tra bị cha ruột là Lý Thiên Vương phạt nặng và tuyên bố đoạn tuyệt tình cha con. Na Tra oán hận, tự tay dùng dao cắt thịt mình trả ơn mẹ, lóc xương trả ơn cha, hồn bay về Tây phương cực lạc tố khổ với Phật Tổ. Phật tổ thương xót cho cậu nên lấy ngó sen làm xương, lấy hoa sen làm thịt, lấy lá sen làm quần áo, tạo ra một thân hình mới, vĩnh viễn là trẻ con, rồi thổi hồn cậu vào đó sống lại. Nhưng Na Tra vẫn oán hận cha ruột mình không nguôi, Phật tổ bèn dùng phép hóa ra một tòa tháp Linh Lung, trên chín tầng tháp có khắc hình Phật, rồi tặng cho Lý Thiên Vương cầm. Na Tra từ ấy bái tòa tháp đó là cha, Lý Thiên Vương chỉ cầm tòa tháp đó mới được Na Tra bái lạy.)

Nhưng cho dù là trẻ con ngỗ nghịch tới đâu đi nữa thì vẫn luôn khao khát nhận được tình thương ấm áp, chỉ có điều vẫn luôn che giấu dưới thần thông phép thuật mà không ai phát hiện. Cậu sẽ quyến luyến không nỡ rời xa thiếu nữ ở nhân gian này, cũng bởi vì cô gái này chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, tránh né cậu, mà ngược lại sẵn sàng cãi cọ ầm ĩ, sẵn sàng búng trán cậu, nhưng cũng luôn luôn quan tâm chăm sóc cho cậu.

"Lại còn lem luốc như mặt mèo thế này! Thật tình không hiểu cậu chui rúc bờ bụi nào chơi nữa..." Đàn Nhân tiện tay dùng khăn ướt lau mặt cậu sạch sẽ. "Trắng trẻo xinh xắn không tốt ư? Sao mà suốt ngày chơi bùn khiến mặt mũi lem nhem như con heo con ấy..."

"Đàn Nhân, quần áo của ta cũ rồi, cô giúp ta may quần áo đi..." Chỉ cần có cơ hội, cậu nhóc lập tức tỏ ra nhõng nhẽo.

"Rồi rồi biết rồi!" Đàn Nhân thở dài. "Cậu ngoan ngoãn tự đi có được không hả? Ôm tôi chặt cứng thế này làm sao tôi đi được?"

Có mỗi đoạn đường ngắn tẹo mà cũng mệt phờ người.

Cô lau mồ hôi trán rồi ngẩng đầu nhìn phòng khám sập sệ trước mặt. Cái phòng khám cũ rích này thật sự là xiêu vẹo sắp sập tới nơi, ngày xưa ông bác sĩ già lôi thôi lếch thếch quen rồi, vợ bác sĩ cũng tính tình sơ sài không để tâm, nên là cái căn nhà hai tầng xây kiểu Tây ngày xưa trông rất sang chảnh càng ngày càng trở nên cũ nát.

Vào phòng khám, sàn nhà lát đá granite tỏa ra cảm giác lạnh lẽo âm u, đừng nói là bệnh nhân, bác sĩ cũng chẳng thấy đâu cả.

Người nhà quê bị ốm ít khi tìm bác sĩ, mặc dù nghe đâu y thuật của ông bác sĩ già ngày xưa cũng không đáng tin cho lắm, nhưng người trong thôn có ốm đau gì, việc đầu tiên là đến miếu thờ nhà cô hỏi xem có vấn đề gì không.

Nếu chỉ là mấy thứ cảm mạo đơn giản nhẹ nhàng, quả thực chả cần thuốc men gì, nghỉ ngơi cho khỏe uống nhiều nước ấm là khỏi. Còn nếu là mấy bệnh nghiêm trọng hơn thế, chẳng thà mang người bệnh lên bệnh viện lớn trên thành phố Gia Nghĩa còn yên tâm hơn.

Thế nên nếu tính đúng ra, phòng khám này làm ăn thất bát xem ra cũng liên quan đến cô cả...

"Muốn khám gì?"

Đàn Nhân đang ngó nghiêng nhớn nhác thì giật bắn cả mình. Quay đầu lại, hóa ra Vương Bá An đã xuất hiện không phát ra tiếng động nào sau lưng cô, khiến cô sợ gần chết.

Tối qua đáng ra cô không nên đọc truyện "Ushio và Tora" (Cậu bé thần giáo). Lúc này đây trông bác sĩ Vương không khác gì tên bác sĩ kiêm ma cà rồng trong cuốn manga đó cả, quả thực hết cả hồn.

"Ha hả ~~" Đàn Nhân gượng cười. "Thím Lý bị đau ở eo lưng nên tôi đến làm thay."

"Thế à?" Bá An nhìn cô ngẫm nghĩ. "Trông cô... khá quen... Hà tiểu thư?"

"Đúng vậy, ha hả ~~" Cô lúng túng chạy như ma rượt vào phòng bếp, vội vàng mở tờ giấy thím Lý ghi chép các việc cần làm ra xem.

Điều kiện cần là cô đọc hiểu tờ giấy viết gì. Sao lại có thể viết ra một thứ danh sách công việc không khác gì thiên thư thế này kia chứ...

Cơ mà cô vẫn nhanh chóng bắt tay vào công việc. Đơn giản cũng chỉ là nấu cơm dọn dẹp thôi mà. Mẹ cô mất sớm nên việc nhà đã sớm vào tay cô cả. Hơn nữa bác sĩ Vương có thói quen sinh hoạt khá tốt, hầu như cô không cần mất công mất sức gì nhiều.

Chờ cô nấu cơm xong, bác sĩ Vương vẫn đang đọc sách.

"Ờ... bác sĩ Vương, cơm đã sẵn sàng." Cô ngó đầu vào thư phòng. "Nếu không có việc gì thì tôi về trước nhé, chờ tới bữa tối tôi lại qua!"

Bá An ngẩng đầu khỏi cuốn sách đang đọc, trong ánh mắt còn chưa hết vẻ chìm đắm. "Hả? À cám ơn cô nhé vất vả quá!"

Cô không biết là lúc đàn ông chăm chú việc gì đó lại có thể đẹp trai đến thế. Một lọn tóc của anh ta rủ xuống trán, ánh mắt dịu dàng chìm đắm, như thể toàn bộ niềm vui của mình nằm trong đó, nụ cười ấm áp làm dịu lại vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng, nên cảm giác gần gũi hơn nhiều.

Dường như anh ta rất thích đọc sách nha!

"Cô muốn ở lại ăn cùng tôi không, Hà tiểu thư?" Anh nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn thật dịu dàng, như thể đó là người đàn bà anh yêu vậy.

"Tôi sợ ba tôi sẽ chết đói mất!" Đàn Nhân nghịch ngợm cười. "Lát tối gặp, chào bác sĩ!"

Lúc cô ra khỏi cửa, vừa khéo chạm phải ba cô con gái nhà trưởng thôn. Ba cô tiểu thư đỏng đảnh ăn diện trừng mắt nhìn cô rồi bĩu môi khinh thường, ai nấy thô lỗ chen vai cô đi vào trong phòng khám, vừa vào vừa kêu to đầy khoa trương. "Ai nha bác sĩ, sao anh ăn uống đạm bạc thế này? Thứ này khác gì cám heo, vứt đi cho rồi, chúng em đã ninh giò heo cho anh đây! Nào nào chúng ta cùng ăn cơm nha ~~"

Mấy cô ả làm gì thế nhỉ? Đàn Nhân cảm thấy thật khó hiểu.

***

Có vẻ như đồ ăn Đàn Nhân nấu rất được lòng bác sĩ Vương, hơn nữa chẳng hiểu sao eo lưng thím Vương mãi không hết đau. Thế nên Đàn Nhân cứ thế ở lại làm việc cho bác sĩ, ngày qua ngày lại qua ngày.

Làm quản gia đã đành, bác sĩ còn cực kỳ khách sáo kính nhờ cô ra quầy tiếp khách đưa số cho bệnh nhân chờ khám. Kỳ lạ hơn nữa là cha cô không hề phản đối, ngược lại còn khuyên cô nên đi làm.

Ừ thì một năm ba trăm sáu lăm ngày không phải ngày nào cũng có thần linh nhập hồn báo tin (hoặc phá đám). Ngày thường Đàn Nhân cũng chỉ ở nhà không làm gì cả, nên cứ thế, tự nhiên cô lại có việc làm.

Đương nhiên, có công ăn việc làm cũng vui hơn chứ; giờ cô cũng tính là nhân viên làm công rồi đó! Có điều lúc điền sơ yếu lý lịch thật sự cô lại ngập ngừng. Bác sĩ thấy tên của cô còn ngạc nhiên hỏi. "Hóa ra tên cô là Đàn Nhân à, tôi tưởng tên cô chính là Hà Tiên Cô chứ! Còn đang nghĩ cái tên này quả thực là cực kỳ có bề dày văn hóa cổ điển..."

Đàn Nhân dở cười dở mếu. Từ lúc bác sĩ Vương đến đây, người bệnh tới khám cũng trở nên đông hơn, gặp người quen đương nhiên cần chào hỏi, nên ngày nào cũng có người chào cô "Chào tiên cô!"

"Ờm... chỉ là danh hiệu... đúng rồi chỉ là danh hiệu thôi!" Cô cực kỳ lo lắng, chỉ sợ bác sĩ biết sự thật thì cô lại mất việc.

Na Tra lại mò đến chơi với cô, nghe vậy đảo tròng mắt, nhưng vẫn biết điều im lặng không lật tẩy.

"Danh hiệu nghe đáng yêu nhỉ!" Bá An khẽ cười. "Xem ra quan hệ giữa cô và người trong thôn cũng tốt đó chứ. Nghe nói nhà cô có miếu thờ thần linh?"

"Đúng vậy, ha ha ~ từ nhỏ tôi hay giúp đỡ mọi người nên mọi người gọi chơi vậy thôi à." Lòng bàn tay Đàn Nhân bắt đầu thấm mồ hôi lạnh.

"Hiện tượng này rất thú vị đúng không?" Bá An nhìn cô hào hứng. "Cô không thấy hiện tượng 'lên đồng' này đặc biệt ư? Thật ra rất nhiều dân tộc cũng có truyền thuyết tương tự, lúc thì phải dùng thảo dược, có lúc lại cần uống rượu vào khiến người đó tiến vào trạng thái mơ màng, sinh ra ảo giác nghe nhìn, cho rằng đó là do thần linh giá lâm."

"À há, chắc là vậy đó!" Người thường đương nhiên là nghĩ như thế đúng không?

"Thế nên có báo cáo ngành y chỉ ra rằng những người làm nghề lên đồng, thầy cúng, người môi giới thần linh vân vân và vân vân, đều ít nhiều có vấn đề tâm thần phân liệt. Chỉ có điều khiến tôi ngạc nhiên là thôn ta nhỏ xíu mà có nhiều người lên đồng như vậy, trong sinh hoạt bình thường lại không gặp vấn đề gì cả, điều này khiến tôi cực kỳ tò mò..."

Cô... làm gì có bệnh tâm thần phân liệt đâu. Đàn Nhân cảm thấy hơi bực. "Bác sĩ, anh từ Đài Bắc lặn lội đến đây chẳng lẽ để nghiên cứu cái này?" Làm ơn đi, nhìn không thấy đâu có nghĩa là không tồn tại kia chứ? Những người như cô đâu phải là mấy con chuột bạch phòng thí nghiệm?

"Không phải!" Bá An ngập ngừng một chốc. "Thật ra thì tôi là một bác sĩ vô dụng." Rồi anh gượng cười. "Muốn tiếp tục con đường nghiên cứu y học, tôi không đủ luồn cúi. Muốn đi lâm sàng khám bệnh, tôi lại không đủ nhẫn tâm chọn lựa bệnh nhân. Hơn nữa ngành của tôi chủ yếu là y học gia đình, thật sự không phải nơi nào cũng làm được... Có lẽ cái thôn nho nhỏ này mới thích hợp loại người vô dụng như tôi..."

"Sao lại bảo là vô dụng kia chứ?" Đàn Nhân bực bội đứng phắt dậy. "Chính mình còn tự cảm thấy mình vô dụng thì rõ là vô dụng rồi! Chỉ cần biết được mình thích hợp làm gì, không thích hợp làm gì, rồi đi làm việc mình cần làm, như vậy đã là có ích cho đời rồi! Không lẽ anh cũng khinh thường các bác nông dân sao? Nếu không có người làm ruộng thì anh lấy đâu ra cơm mà ăn? Bất kỳ ai trên đời cũng có ích cả! Ngay cả cái thôn nho nhỏ này của chúng tôi cũng có ích, chứ không phải cái chỗ chứa mấy người vô dụng chỉ biết trốn tránh thực tế!"

Bá An ngẩn ra, anh không ngờ cô bé quản gia nhỏ nhắn này lại có ý tưởng ngộ nghĩnh như vậy, khiến cho anh có cảm giác như được rửa tai rửa mắt mà nhìn. Xem ra cô bé cũng không phải chỉ là một cô gái đơn giản chỉ biết nấu cơm hay đón khách chia số...!

"Cô nói đúng, là tôi cần phải tự xét lại." Anh cười rộ lên, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. "Cám ơn cô đã chỉ giáo!".

Đàn Nhân cũng nóng bừng cả mặt. Ai da bác sĩ đọc sách còn nhiều hơn số manga cô đọc, mắc gì cô phải dạy đời người ta kia chứ? Haizzzz, làm thần chức lâu rồi nên nhiễm luôn thói xấu lên mặt dạy đời người khác...

"Tôi... thật ra tôi..." Cô lắp ba lắp bắp. "Tôi không... ai da... không phải..."

"Không sao, cô nói rất đúng!" Bác sĩ dịu dàng xoa đầu cô. "Thật sự rất vinh hạnh được quen biết cô."

Cô không phải trẻ con, sao lại xoa đầu cô làm gì? Đàn Nhân cao-một-mét-rưỡi-lẻ-sáu-phân thoáng nổi giận.

Cơ mà, cảm giác được xoa đầu này cũng thích thật đấy.

Hai người yên lặng nhìn nhau một chốc, bỗng có bệnh nhân đến khám. Đàn Nhân nhanh chân đi lấy số thứ tự, cũng để làm dịu khuôn mặt đang nóng bừng bừng đến mức có thể chiên trứng.

Bá An tủm tỉm nhìn theo bóng lưng của cô, rồi liếc mắt nhìn tờ khai lý lịch... Cái gì? Cô ấy đã hai mốt tuổi ư?

Anh thoáng lúng túng xoa mặt. Chết thật, nhìn gương mặt tròn tròn mũm mĩm đáng yêu của cô, anh tưởng cô mới chỉ tốt nghiệp cấp ba thôi! Nhưng mà cô ấy vẫn đáng yêu quá đi mất...

***

Tada, giờ mọi người biết nam chính nam thứ là ai chưa nào =)))