Giang Hứa

Chương 4




Chúng ta nắm được điểm yếu của Thẩm gia, sau này họ cũng không dám bạc đãi ta.

 

Nhưng ta và Thẩm Hằng đã hủy hôn, nợ nần phải thanh toán.

 

Thẩm gia hiện tại đã có thám hoa lang, cha của Thẩm Hằng như ném bỏ thứ bẩn thỉu, trả lại cửa hàng, sợ người khác biết gia đình họ từng kinh doanh.

 

Mặc dù hai cửa hàng đó đã nuôi sống cả gia đình họ.

 

Ta thấy buồn cười, ném sổ sách đã sắp xếp gọn gàng trước mặt cha Thẩm Hằng.

 

“Tốt nhất là ngài nên bù đắp khoản thiếu hụt trên sổ sách rồi hẵng thanh toán, chắc ngài cũng không muốn bị tố cáo làm giả sổ sách chứ?”

 

Lão già tức giận run rẩy, lớn tiếng mắng: “Ngươi có biết con trai ta hiện tại là thám hoa lang không? Người như ngươi, tinh thông tính toán, là độc phụ, không thể trở thành phu nhân thám hoa lang, đáng đời bị con trai ta từ hôn, trở thành kẻ bị bỏ rơi!”

 

“Chẳng mấy chốc Thẩm Hằng đã là thám hoa lang, nay đã khác xưa.” Ta liền bảo vị quản lý tài chính bên cạnh, “Mau tính cả lãi vào, chắc chắn thám hoa lang không thiếu tiền đâu.”

 

Lão già tức đến mức suýt ngất.

 

Ta đã thành công lấy lại cửa hàng, và buộc họ phải bù lỗ trong vòng ba tháng.

 

Không lâu sau khi ta trở lại kinh thành, Thẩm gia không nhịn được và bắt đầu tung tin đồn khắp nơi.

 

Họ nói rằng, mẹ ta tuy là con gái thương nhân nhưng đã gả vào Giang phủ, một gia đình thanh bạch, nhưng đứa con gái sinh ra vẫn nặng mùi tiền, không những thế còn bị cho là có tâm địa độc ác, hay ghen tuông, rằng ai cưới ta sẽ gặp xui xẻo tám đời.

 

Danh tiếng của ta càng bị hủy hoại, Thẩm Hằng càng tỏa sáng như một đóa bạch liên hoa cao quý.

 

Ta thấy buồn cười.

 

Rõ ràng việc hủy hôn là do cả ta và Thẩm Hằng đều đồng ý, chỉ vì ta là nữ tử nên phải chịu nhiều áp lực từ xã hội này sao?!

 

4

 

Thẩm Hằng nổi tiếng là người có lòng nhân từ.

 

Vì đã từng hứa hôn với ta, hắn không đành lòng thấy ta rơi vào cảnh như vậy, nên chủ động đến đề nghị nạp ta làm thiếp.

 



“Giang Hứa, hiện tại ta đã đính hôn với con gái dòng chính của Thượng thư bộ Hộ. Dù nàng cũng là tiểu thư nhà danh giá, nhưng với danh tiếng hiện tại của nàng, ta chỉ có thể nạp nàng làm thiếp.”

 

Cha ta ngồi ở vị trí chủ tọa, gật đầu nói:

 

“Hiện nay không ai trong kinh thành dám cưới con, được làm thiếp cho thám hoa lang đã là nơi tốt nhất rồi.”

 

Cha không yêu mẹ, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng yêu chiều ta, giờ lại muốn đuổi ta đi làm thiếp cho người khác.

 

Ta ngẩng lên nhìn cha, lạnh lùng hỏi:

 

“Mẹ con trước khi mất đã đưa danh sách của hồi môn cho con, và đã viết giấy cam kết rằng khi ta xuất giá, tất cả những gì bà mang vào Giang phủ, con đều có thể mang đi hết.”

 

Nghe đến của hồi môn, giống như mẹ ta là kẻ tầm thường, sắc mặt cha ta lập tức lạnh lại.

 

“Giang phủ ta luôn là gia đình thanh bạch, lẽ nào lại tham lam của hồi môn của mẹ ngươi sao?”

 

Năm đó, ông nội Giang phủ mắc bệnh đường ruột, chính mẹ ta đã mời danh y, dùng thuốc quý dưỡng bệnh hơn chục năm, ông nội mới sống thọ được.

 

Nhưng trong mắt cha ta, đó chỉ là vì hiếu thảo, phải cúi đầu vì vài đồng bạc, mới phải chịu đựng mẹ ta suốt nhiều năm.

 

Nghĩ cũng buồn cười, ông sống cuộc sống giàu sang, nhưng lại thấy tiền bạc là tầm thường.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Lưu di nương xuất thân nghèo khó, nay lại quản lý nội vụ Giang phủ, rốt cuộc không thanh bạch như cha ta.

 

Bà cười hòa giải: “Nhưng ngươi dù sao cũng gả vào phủ thám hoa lang làm thiếp, của hồi môn của thiếp thất dù sao cũng không thể nhiều hơn chính thất... Nhưng ngươi cũng đừng lo, khi ngươi xuất giá, ta và cha ngươi sẽ chuẩn bị thêm của hồi môn cho ngươi, nhất định không để ngươi chịu ấm ức.”

 

Thật là lời hay ý đẹp, lợi lộc đều để bà ta hưởng hết.

 

Ta cười lạnh: “Ai nói ta sẽ làm thiếp cho hắn?”

 

Con gái của Lưu di nương, Giang Mạn Nguyệt, khuyên: “Tỷ được vào phủ thám hoa lang làm thiếp đã là phúc lớn rồi, tỷ cần gì phải cố chấp như vậy.”

 

Ta mỉm cười chế giễu: “Vậy ta nhường phúc này cho muội được không?”

 

Giang Mạn Nguyệt lập tức không nói lời nào, sắc mặt Thẩm Hằng càng khó coi.