Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 37: ◙ ÁM TỘC GIÀ ÂN




Mộ Lưu Tô nhíu mày, các tiểu thư quan gia mà hắn biết, không ai dám nói những lời như vậy



Lam Tiểu Sí tươi cười đi qua lấy lòng hắn “Mộ cha”



Mộ Lưu Tô thở dài, nói “nữ nhi ngoan, mặc kệ ngươi dùng cách gì, lần này cha sẽ không lấy ra mười vạn lượng hoàng kim nữa. Dù sao cha là một quan tốt, thanh chính liêm minh nha”



Thanh Tỏa che miệng cười trộm



Lam Tiểu Sí vẻ mặt ủy khuất “Mộ cha, sao ngươi có thể đối với ta như vậy chứ? Hơn nữa vàng lần trước ngươi đưa tới, ta không đụng được một phân một hào nào nha”



“Thật không? Vậy trong lòng cha dễ chịu hơn rồi”



Mọi người cười rộ lên, Lam Tiểu Sí lại mặc kệ “ngươi sao có thể như vậy chứ? Có ai làm cha như ngươi không?”



‘Dù sao chỉ mới làm cha ngươi có vài ngày, vi phụ còn đang học tập”



Lam Tiểu Sí chớp mắt, đột nhiên hỏi “các ngươi đến đây khi nào?”



Mộ Lưu Tô sửng sốt “biết sắp tới sinh nhật ngươi, nương ngươi vừa trở về đã bắt đầu chuẩn bị. Chúng ta đến từ rất sớm”



Trong đầu Lam Tiểu Sí đột nhiên lóe lên ý tưởng, nếu mấy ngày trước đã tới, vậy thì vừa kịp để hạ độc Kỳ tộc hoàng tử Kim Sấu Thạch?



Thanh Tỏa thấy ánh mắt nàng khác thường, vội hỏi “sao vậy?”



“Không có gì” Lại quay sang nói với Vi Sinh Từ “Tiểu Từ, sao ngươi không gắp thức ăn” Vừa nói vừa gắp thịt dê nương



Vi Sinh gia lúc ăn cơm đều không nói chuyện, cho nên Vi Sinh Kỳ đã trừng nàng mấy lần rồi. Nhà quan gia đãi tiệc, nữ quyến phải ngồi riêng một chỗ, giang hồ thì cũng thôi đi, không nhiều quy củ như vậy nhưng ngươi ở trên bàn cơm không thể yên tĩnh một lát được sao?



Lam Tiểu Sí nhìn hắn, thở dài “Vi Sinh thúc thúc, ngươi trừng ta con mắt muốn lồi ra rồi kìa. Đến, ăn xong miếng thịt nướng này rồi trở về tìm cho Tiểu Từ một thê tử tam tòng tứ đức nha” Vừa nói vừa gắp cho hắn một miếng thịt



Vi Sinh Kỳ trợn mắt “nếu ngươi không câu dẫn nhi tử ta, ta thèm nói với ngươi?”



Lời này không chút thỏa đáng, Mộ Lưu Tô lập tức lên tiếng “Vi Sinh gia chủ, hiếm khi gặp được, ta kính ngươi một ly” Hắn biết người Vi Sinh gia thẳng tính cho nên không tức giận, tuy nhiên dùng từ câu dẫn với một cô nương vẫn không hay lắm, tốt nhất không nên để hắn nói tiếp



Lam Tiểu Sí phản bác “ngươi nói vậy là không đúng rồi. Tiểu Từ là chó sao?Ta cho một miếng thịt liền chạy theo ta?” Thấy Vi Sinh Kỳ tức giận, nàng lại cười hì hì nói tiếp “hơn nữa Vi Sinh thúc thúc cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, cũng có thể tìm một thê tử để nối dõi tông đường nha. Đúng rồi, ta thấy Tiết Khả Tâm kia không tệ, lại có ý với Vi Sinh thúc thúc, có cần để Ôn các chủ tìm người làm mai không?”



Vi Sinh Kỳ yên lặng cầm lấy lu rượu, trừng mắt với Mộ Lưu Tô: thất thần làm gì, không phải ngươi muốn cùng ta uống rượu sao?





Mộ Lưu Tô sửng sốt, vội cầm ly rượu, cạn chén cùng hắn



Lam Tiểu Sí ôm bụng cười, đừng nhìn Vi Sinh Kỳ bình thường ra vẻ đại thần tuyệt thế, nhắc tới nữ nhân liền kinh hãi như thế



Thanh Tỏa bật cười, nhẹ giọng nói “Tiểu Sí, không được nghịch ngợm”



Ôn Mê đi đến, nói “cùng cha đi qua kính rượu các thúc thúc, bá bá đi. Bọn họ từ xa đến đây, ngươi thân là vãn bối, không thể chậm trễ”



Lam Tiểu Sí thở dài một hơi, cầm chén rượu đi qua. Lần này Ôn Mê chỉ phát thiệp mời những chỗ gần nhưng dù sao cũng là yến hội, vẫn có mấy trăm người đến dự, đều là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ



Mộ Lưu Tô cũng giậ mình, thế lực của Tiên Tâm các cùng ảnh hưởng của Ôn Mê thật không thể xem thường



Lam Tiểu Sí tự rót rượu cho mình, Ôn Mê liền nói “trà” Đứa nhỏ vô liêm sỉ, bao nhiêu người như vậy, ngươi uống một vòng không say chết sao?



Lam Tiểu Sí không để ý tới hắn, đi đến trước mặt chưởng môn Thục Vũ Thanh Phong môn Hóa Thành Vũ, ngọt ngào cười nói “Hóa bá bá, chất nữ kính ngài một ly”



Hóa Thành Vũ vội đứng dậy, nói “hiền chất nữ không cần đa lễ. Thật vất vả mới trở lại bên cạnh cha ngươi, phải nghe lời hắn ah”



“Đương nhiên. Chất nữ không hiểu chuyện, ngày sau còn cần Hóa bá bá chỉ điểm nhiều hơn”



Sau đó nàng còn chào hỏi mấy người khác, cả bàn có mười sáu người, nàng đều có thể gọi đúng tên và thân phận của đối phương, không sai một chút nào



Ôn Mê và Liễu Băng Nham, Đinh Tuyệt Âm, Đàm Truy, Cổ Hạc Anh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt không giấu được kinh ngạc



Đinh Tuyệt Âm nói “không hổ là nữ nhi của Các chủ nha” Ôn Mê trí nhớ rất tốt, có thể gặp qua là không quên



Ôn Mê cười cười, nói “có chút bướng bỉnh” Ngữ khí có chút kiêu ngạo



Mộ Lưu Tô cũng cảm thán “trí nhớ của nàng thật tốt”



Vi Sinh Kỳ tức giận hừ một tiếng, trí nhớ không tốt sao có thể trong một khắc đã ghi nhớ cả cuốn Kỳ kinh phổ hoàn chỉnh chứ? Bực mình chua ngoa một câu “nữ tử không tài mới là đức”



Thanh Tỏa liếc hắn một cái, lão cổ hủ



Mộ Lưu Tô cười khẽ “Vi Sinh gia chủ, nói bậy nữ nhi trước mặt mẫu thân nàng, sẽ bị ghét bỏ nha”



Vi Sinh Kỳ lúc này mới nhớ ra trong bàn còn có mẫu thân thân sinh của Lam Tiểu Sí, vội hỏi “hôn sự của Lam Tiểu Sí, rốt cuộc là ngươi hay Ôn Mê làm chủ?”



Thanh Tỏa cười khổ, cũng biết tính hắn ngay thẳng, nàng cũng nói thẳng “chuyện này phải xem tâm ý đứa nhỏ”



Vi Sinh Kỳ không vui “xưa nay hôn sự đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nào có hôn sự nào còn phải tùy thuộc vào ý nguyện của đứa nhỏ?”



Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa đều nhìn hắn. Ngươi không muốn để ý tới tâm ý của đứa nhỏ, vậy sao hai cha con ngươi lại đến Tiên Tâm các, còn như cao da chó xé hoài không rách? Tuy nhiên sợ hắn thẹn quá hóa giận nên không dám nói ra



Lam Tiểu Sí đi đến bàn của Già Ân, thấy chỉ có một mình hắn, dường như không ai muốn dây dưa cùng Ám tộc. Nàng ngồi xuống, hỏi “sao không ai muốn ngồi cùng ngươi?” Già Ân còn chưa trả lời, nàng đã nháy mắt nói tiếp “nhất định là vì ngươi rất anh tuấn rồi, dù sao thì người so với người đều tức chết nha”



“Ha ha” Già Ân cười thành tiếng “Ta kính Ôn tiểu thư một ly”




Lam Tiểu Sí khoát tay “Lam”



Già Ân bừng tỉnh đại ngộ “xem ra Tiểu Sí cô nương thích thân phận đại tiểu thư của Vũ tộc hơn”



“Dù sao cha ta rất keo kiệt”



Già Ân rót một ly trà, nói “tiểu thư thông thấu, mời”



Ánh mắt Vi Sinh Kỳ vẫn luôn không rời khỏi Lam Tiểu Sí, tức giận mắng Vi Sinh Từ “vô liêm sỉ, ngươi còn ngồi đây làm gì?”



Vi Sinh Từ ngạc nhiên, ta không ngồi đây thì ngồi đâu? Trên đất sao?



Vi Sinh Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói “đi theo Lam Tiểu Sí”



Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa dở khóc dở cười, Vinh Sinh Từ lại rất vui, vội đứng dậy, đi đến cạnh Lam Tiểu Sí



Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “Tiểu Từ, sao ngươi lại đến đây? Đến, ngồi”



Vi Sinh Từ ngồi xuống cạnh Lam Tiểu Sí, nàng lại nhìn thoáng qua Vi Sinh Kỳ, không cần nghĩ cũng biết là hắn bảo nhi tử hắn đến đây. Vi Sinh Kỳ đương nhiên hiểu ánh mắt của nàng, hừ lạnh một tiếng



Lam Tiểu Sí lấy chén đũa cho Vi Sinh Từ, nói “ăn chút gì đi, đừng để ý tới cha ngươi”



Già Ân hứng thú nhìn Vi Sinh Từ, hỏi “người Vi Sinh thế gia?”



Lam Tiểu Sí đáp “đúng vậy. Vi Sinh thiếu chủ Vi Sinh Từ. Già Ân công tử chưa từng gặp qua sao?”



“Từng gặp mặt Vi Sinh Kính một lần, những người khác không biết. Người Vi Sinh thế gia hiếm khi rời khỏi Cửu Vi sơn”



“Đúng vậy, người này càng hiếm khi ra ngoài hơn”





“Tiểu thư và hắn quan hệ thật thân mật”



Lam Tiểu Sí rót nước trà cho Vi Sinh Từ, nói “tính cách hắn tốt hơn cha hắn”



Già Ân nhìn Vi Sinh Từ như có chút suy nghĩ



Tiệc tàn, Ôn Mê cùng Tứ đại trưởng lão tiễn khách, ai đường xa thì được an bài ở lại Thái Cực Thùy Quang. Lam Tiểu Sí mặc kệ mọi chuyện, trở về phòng của mình



Thanh Tỏa nói với Mộ Lưu Tô “đêm nay ta muốn ngủ cùng nữ nhi, e là phải chậm trễ Mộ tướng rồi”



Mộ Lưu Tô cười đáp “bổn tướng bị vắng vẻ cũng không phải một, hai lần. Tối nay phải bảo Ôn các chủ đưa mấy con cua đến phòng ta, để chấm với đĩa giấm chua trong lòng ah”




Thanh Tỏa cũng cười nói “một đống tuổi còn đùa như vậy”



“Bản tướng không nghĩ mình già nhưng thấy mấy đứa nhỏ mới nhận ra tuổi không còn trẻ nữa”, dứt lời, vẫy tay với Thanh Tỏa “ngươi đi đi”



Hạ Vũ Đài nhìn tám cái rương lớn trong phòng, sợ hãi than “Mộ phu nhân mang nhiều quần áo cho ngươi như vậy, ngươi mặt đến khi nào mới hết” Lại mở một cái rương khác, nói “trời ạ, còn nhiều trang sức như vậy” Khi cha mẹ nàng còn sống, Hạ gia không tệ nhưng cũng không chuẩn bị nhiều đồ cho nữ nhi như vậy. Nàng nhịn không được, lấy một cái vòng thử đeo vào tay mình, đúng lúc này Thanh Tỏa đi vào, nàng đỏ mặt, lắp bắp chào hỏi “Thanh, Thanh Tỏa phu nhân”



Thanh Tỏa cười, nắm tay nàng “Vũ Đài phải không? Nghe nói ngươi ở cùng Tiểu Sí, nàng luôn nghịch ngợm, mấy ngày qua cũng nhờ ngươi chiếu cố”



Hạ Vũ Đài nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp “thực ra là nàng chiếu cố ta”



Lam Tiểu Sí đang giương hình chữ đại trên giường, cười nói “xem như ngươi cũng có chút lương tâm”



Hạ Vũ Đài liếc nàng một cái



Thanh Tỏa ôn nhu nói “hảo hài tử, ta cũng làm cho người vài bộ xiêm y. Đến, thử xem có vừa người hay không” Dứt lời mở một cái rương khác, lấy ra vài bộ quần áo nhạt màu, nhìn kích cỡ thì đúng là chuẩn bị cho Hạ Vũ Đài



Hạ Vũ Đài hai mắt đỏ hồng, cúi người thử quần áo, vô cùng hâm mộ. Nếu mẫu thân nàng còn sống, biết nàng ở cùng nữ nhi của Các chủ, nhất định cũng sẽ chuẩn bị cho nàng nhiều lễ vật, để nữ nhi mình không bị ủy khuất.



Lam Tiểu Sí không nói gì. Nếu năm đó nàng không nghịch loạn Định Phong Linh, gai độc ở Vũ tộc sẽ không bị thổi bay tứ tán, Lam Phỉ cũng sẽ không bắt nô lệ đến hặt bụi gai, như vậy Tiên Tâm các sẽ không cử cha mẹ Hạ Vũ Đài đi giải cứu nô lệ, có thể đến giờ bọn họ vẫn còn sống.



Xiêm y rất vừa người, Hạ Vũ Đài cắn môi, miễn cưỡng nở nụ cười, vành mắt đỏ hồng



Thanh Tỏa nói “rất vừa người, tuổi trẻ thật tốt, mặc cái gì cũng đẹp”



Hạ Vũ Đài miễn cưỡng cười nói “phu nhân và Tiểu Sí nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, đêm nay ta bẩm báo với Các chủ một tiếng, đến ngủ ở khách phòng” Nói xong đi ra ngoài



Thanh Tỏa quay đầu hỏi Lam Tiểu Sí “nàng rất khổ sở. Nương đã làm gì sai sao?”



“Không, nàng chỉ là ghen tỵ thôi”



“Hài tử ngốc, mau đứng lên, chúng ta thử quần áo. Nương cảm thấy ngươi mặc cái này rất định rất đẹp”



Lam Tiểu Sí ngồi dậy, Thanh Tỏa nhìn thoáng qua mặt nạ trên mặt nàng, thấy nàng vẫn luôn mang cái này, cứ tưởng nàng lớn lên bên cạnh Lam Phỉ, yêu thích mấy thứ kỳ quái cũng không có gì lạ, huống chi mặt nạ này chế tác tinh xảo, nhìn liền biết tay nghề rất cao siêu. Vì vậy chỉ nói “ở trong phòng còn mang mặt nạ làm gì, lấy xuống đi”



“Thôi, vẫn nên mang đi”



“Tiểu Sí, phụ kiện này dù xinh đẹp, ở Vũ tộc có lẽ không có gì nhưng ở trong mắt chính đạo, tự dưng mang mặt nạ sẽ có chút kỳ quái”



“Không mang còn kỳ hơn”



“Sao vậy?”




Lam Tiểu Sí nói qua loa “trên mặt ta có chút vấn đề”



Biểu tình của Thanh Tỏa ngưng trọng, vội hỏi “vấn đề gì?” Vừa nói vừa tiến lên kéo mặt nạ trên mặt Lam Tiểu Sí xuống, tức giận rống lên “đây là có chuyện gì?”



“Bị người đánh lén, trúng độc, nhất thời chưa giải được”



Thanh Tỏa quăng luôn hình tượng thục nữ “Ôn Mê, hừ, hắn chiếu cố nữ nhi như vậy sao?” Nói xong, tức giận chạy ra khỏi phòng



Ôn Mê vừa tiễn Môn chủ Quảng Vân Sơn, quay đầu nhìn thấy Thanh Tỏa, còn chưa kịp hỏi han đã bị một tát. Tứ đại trưởng lão giật mình kinh hãi



Thanh Tỏa chỉ vào mặt Ôn Mê mắng “ngươi đem nữ nhi của ta đến Tiên Tâm các, chiếu cố nàng như vậy sao?”



Ôn Mê che mặt, nhìn Tứ đại trưởng lão nói “các ngươi có thể tránh sang chỗ khác không?”



Tứ đại trưởng lão không biết nên tiến lên khuyên can hay vui mừng vì có người dám đánh Các chủ Tiên Tâm các



Liễu Băng Nham cúi đầu đáp “dạ”



Đinh Tuyệt Âm nói “Thanh Tỏa phu nhân, ngươi ở trước đại môn Tiên Tâm các mà đánh hắn cũng quá làm mất mặt Tiên Tâm các, hay là bên kia có khu rừng nhỏ…”



Cổ Hạc Anh phản đối “thôi đi, tiền Các chủ chôn ở nơi đó, đừng làm lão nhân gia tức đến mức đội mồ sống lại”






Đàm Truy nói “bênh cạnh rừng cây có một sơn động, xuyên qua đó có con đường mòn, phu nhân đánh hắn xong, hắn còn có thể lặng lẽ quay lại Tiên Tâm các, là nơi giấu người rất tốt”



Ôn Mê vẻ mặt bất đắc dĩ “cảm ơn các ngươi nhắc nhở, các ngươi có thể đi chưa?”



Tứ đại trưởng lão đi rồi, Ôn Mê thực sự đi về phía rừng cây, dù sao để người ta nhìn thấy cũng không ổn. Nhìn thấy chung quanh không có ai, hắn mới nói “nếu ngươi còn chưa nguôi giận có thể đánh thêm vài cái. Nhưng mà Thanh Tỏa, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không biết sẽ như vậy”



“Nếu ngươi không chăm nàng được, ta mang nàng đi”



‘Thanh Tỏa, ta chỉ có nàng. Lần này ta đãi tiệc và mời nhiều bằng hữu cũng là hi vọng có người giỏi y thuật, cùng Thải Chân nghiên cứu, xem có tìm ra giải dược hay không”



“Ta từng tin ngươi không dưới một lần”



Chuyện cũ thoáng qua, hai người cũng rơi vào trầm mặc



Trong phòng, Mộ Lưu Tô thực sự đang luộc cua. Đột nhiên bên ngoài có tiến gõ cửa thật nhẹ, hắn nói “vào đi”



Cửa vừa đẩy ra, ánh nến trong phòng cũng bị dập tắt, Mộ Lưu Tô nói “một chút ánh sáng thôi cũng chán ghét?”



Người tới ngồi xuống bên bàn, nói “Tướng gia hẹn gặp là có việc gì?” Nghe thanh âm chính là Già Ân



Mộ Lưu Tô gõ gõ ngón tay lên bàn “Tiên Tâm các, Đan Nhai Thanh Bích uy nghiêm như công đường chốn triều đình vậy”



“Tiên Tâm các vốn là thủ lĩnh chốn giang hồ, là vua không nai, cùng lắm cũng chỉ thế thôi”



“Cho nên bệ hạ đối với việc này có chút ý kiến”



Già Ân cúi thấp người “nguyện nghe Mộ tướng sai phái”



“Trong Ám tộc, ngươi là người có hiểu biết nhất, không uổng công bổn tướng dốc lòng giúp đỡ”



“Mộ tướng thật tinh mắt”



Mộ Lưu Tô cười khẽ “Vũ tộc Lam Phỉ gần đây càng lúc càng không nghe lời”



‘Vũ tộc chỉ có một đại tiểu thư, nếu Lam Phỉ chết, sẽ loạn”



“Ai nói Vũ tộc chỉ có một đại tiểu thư?”



Già Âm không hiểu, Mộ Lưu Tô chậm rãi nói “Vũ tộc còn có một người vô cùng ưu tú, có thể làm lãnh tụ của bọn họ”



“Ai?”



Mộ Lưu Tô không trả lời, lúc này Già Ân mới nhớ ra “nghe nói Mộ tướng có một nhi tử, cũng là Vũ nhân”



Do Than Tỏa sinh ra, đương nhiên là vũ nhân.



“Hắn được triều đìn ủng hộ, Ôn Mê cũng sẽ không phản đối con trai của Thanh Tỏa, cho nên hắn không chỉ là Vũ nhân còn là người ưu tú nhất, có khả năng làm thủ lĩnh Vũ tộc nhất”



Bên ngoài gió thổi nhẹ đưa tới mùi hương dạ lai hương thoang thoảng, Già Ân đội đấu bồng màu đen giống như một đám sương đen, thủ vệ không thể phát hiện.



Hắn đi được một đoạn, đột nhiên có người gọi “Già Ân công tử?”



Già Ân sửng sốt, thu ô, ánh trăng chiếu trên người hắn như ám dạ quỷ mị



Lam Tiểu Sí tươi cười rực rỡ “đêm đã khuya, công tử lại có hứng thú dạo chơi như thế”



“Tiểu thư sao lại ở đây lúc này?”



“Lúc này ta có vinh hạnh cùng công tử đi dạo hay không?”



Già Ân vươn tay, Lam Tiểu Sí đặt tay lên, cảm thấy thân mình chợt nhẹ như sương mù, đấu bồng bao lấy nàng, trong ánh trăng, sương mù dần biến mất