Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 36: ◙ VIỆC HÔN NHÂN




Hôm sau, Lam Tiểu Sí vừa rời giường đã thấy Ôn Mê đứng ở cửa, nói “hôm nay là ngươi sinh nhật mười sáu tuổi”



Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “trước kia sinh nhật của ta không phải ngày này”



Ôn Mê “ngày sinh nhật thực sự là hôm nay, nương ngươi đã đến, đi thôi, cha đưa ngươi đi gặp nàng”



Lam Tiểu Sí à một tiếng, nghĩ lại cũng bình thường thôi. Lam Phỉ thu dưỡng nàng lại không muốn người ta biết đương nhiên sẽ lấy ngày sinh nhật của nữ nhi Ôn Mê làm ngày sinh của nàng.



Lam Tiểu Sí theo Ôn Mê đến chính sảnh, thấy có rất nhiều người mang hộp lớn hộp nhỏ đi vào. Nàng vô cùng hiếu kỳ, nhịn không được lập tức mở hộp ra, bên trong đều là quần áo, trang sức. Nàng tiện tay cầm một cái vòng ngọc bích đeo vào tay, ngắm nghía



Ôn Mê nhìn thấy mà hổ thẹn, từ khi nàng trở về bên cạnh hắn, hắn chưa mua cho nàng cái gì. Xiêm y là đồng phục của đệ tử Tiên Tâm các, trang sức cũng là nàng có được từ trước hoặc tự nàng làm lấy, tỷ như lông chim của Lam Phỉ. Hắn xấu hở nói “ta thật không xứng là phụ thân”



Lam Tiểu Sí gật đầu phụ họa “đúng”



Đi vào đại sảnh, Thanh Tỏa nhìn thấy vòng tay ngọc bích trên tay nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu “bảo bối, lại đây”



Mộ Lưu Tô ngồi bên cạnh nàng, hắn tuy không có võ công nhưng là trọng thần triều đình, phong thái vẫn uy nghi bác nhã



Lam Tiểu Sí chạy đến ngồi xuống bên cạnh Thanh Tỏa



Thanh Tỏa cười nói “hôm nay là sinh nhật Tiểu Sí nha, mười sáu tuổi, đã là đại cô nương”



Lam Tiểu Sí lắc đầu làm nũng “ai nói chứ, ta vẫn còn nhỏ nha”



Thanh Tỏa cười cười, quay đầu nói với Ôn Mê “Kỳ tộc phái người đến, đề cập tới việc hôn nhân của Tiểu Sí”



Ôn Mê ngây người



Mộ Lưu Tô lên tiếng “mười sáu tuổi, cũng nên thành thân”



Thanh Tỏa sờ sở đầu Lam Tiểu Sí “nữ nhi bảo bối đã có ý trung nhân chưa?”



Lam Tiểu Sí vẻ mặt cảnh giác “Kỳ tộc nói gì?”



Thanh Tỏa “Kỳ tộc…muốn thay Thái tử Kim Chẩm Lưu cầu hôn ngươi”



Ôn Mê thở dài, nghĩ muốn giữ nữ nhi ở bên cạnh lâu một chút là không dễ gì, chỉ nói “các ngươi đường xa mà đến, một đường vất vả, đi nghỉ trước đi, việc này có thể bàn sau”





Thanh Tỏa gật đầu “ta cũng muốn hỏi ý kiến của Tiểu Sí”



Mộ Lưu Tô nói chuyện với Ôn Mê, Thanh Tỏa theo Lam Tiểu Sí đến phòng của nàng, bên trong đã đặt tám cái rương lớn



Thanh Tỏa mở một cái rương, nói “mấy cái rương này đều là nương và tú nương gấp gáp chế tạo, ngươi xem có hợp ý hay không?” Vừa nói vừa cầm một cái váy dài màu xanh, kiểu dáng hoa mỹ. Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua, che miệng cười trộm. Thanh Tỏa tức giận liếc nàng “cười cái gì?”



“Nương, ngài có phải cảm thấy ta theo cha ta lớn lên, sở thích cũng sẽ giống hắn?”



Thanh Tỏa cũng cười nói “đều nói nữ nhi giống mẫu thân nhưng nữ nhi của ta rời khỏi ta lâu như vậy, ta quả thật không biết ngươi thích cái gì, cho nên mỗi kiểu đều làm một ít, nếu không thích thì xem cái này đi” Nàng lại lấy ra mấy bộ xiêm y khác, phong cách bất đồng, có cái phiền phức hoa mỹ, có cái uyển chuyển hàm xúc…



Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng có chút cảm động, Thanh Tỏa trở về tướng phủ không lâu lại làm nhiều quần áo như thế, nàng cầm lấy một bộ, nói “ta thử xem”



Thanh Tỏa mỉm cười gật đầu, nhìn nữ nhi của mình thấy thế nào cũng xinh đẹp, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời đến cho nàng



Lam Tiểu Sí mặc quần áo vào, Thanh Tỏa giúp nàng sửa lại nếp nhăn, cài thắt lưng.



Lam Tiểu Sí nói “nương tay nghề tốt như vậy, cha lúc trước sao lại cướp ta đi chứ? Hắn sẽ không vì thích ngươi cho nên tìm chỗ trút hận chứ?”



Thanh Tỏa dở khóc dở cười, vỗ lên đầu nàng một cái “nói mê sảng gì đó”



Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “không phải sao?”



“Tiểu Sí, Lam Phỉ ai cũng không yêu. Chỉ là hắn hồi nhỏ không được Lam lão gia và Lam phu nhân yêu thích, Lam phu nhân đối với mẫu tử bọn họ rất không tốt. Lúc đó nương thân là dưỡng nữ, có rất nhiều việc cũng không thể nói rõ”



Lam Tiểu Sí hiểu ra “có phải nương là người duy nhất trong Lam gia không khi dễ mẫu tử bọn họ?”



“Người Lam gia quả thật có lỗi với hắn. Ngươi biết thân thế của hắn sao?”



“Biết. Ta hỏi cha, cha liền nói hắn là do gia gia và nô tỳ sinh ra”



Thanh Tỏa cười khổ “hắn đối với ngươi lại rất thành thật nha”



“Đúng vậy, lúc đó ta còn hỏi hắn ta có phải cũng do hắn và nô tỳ sinh ra”



Lúc đó trước bia mộ của Lam lão gia, hài đồng nho nhỏ đã hỏi thế, Lam Phỉ tươi cười đáp “cha sẽ không cùng nô tỳ sinh ra đứa nhỏ”



Lúc đó nàng đã hỏi “nhưng mười năm trước, Vũ nhân đều là nô lệ, gia gia vì sao lại cảm thấy cha là đứa nhỏ do nô tỳ sinh ra chứ?”



Lam Phỉ bật cười, ôm lấy nàng “thật cao hứng khi ngươi nghĩ như vậy, bảo bối nhi”



Lam Tiểu Sí nhớ lại chuyện xưa, khóe môi không tự giác mà cong lên



Thanh Tỏa nói “ta thật may mắn, mấy năm qua hắn đối với ngươi thật tốt. Nếu hắn đối với ngươi như dưỡng phụ dưỡng mẫu nương đã đối với hắn, ta chắc chắn sẽ chém hắn ngàn đao”



“Lúc trước gia gia, nãi nãi đối với hắn rất tệ sao?”



Thanh Tỏa sửng sốt “gia gia, nãi nãi?”




Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, không phải sao?



Thanh Tỏa lại hỏi “hắn bảo ngươi gọi như vậy?”



Lam Tiểu Sí gật đầu “đúng vậy”



Thanh Tỏa bật cười “hắn đây là muốn tức chết người Lam gia ah. Lúc trước Vũ tộc có mười ba gia tộc, Lam gia lớn nhất, có thể nói là quý tộc còn sót lại của Vũ tộc. Lam phu nhân đối với việc Lam lão gia sinh con cùng nô tỳ vô cùng phẫn nộ, cho nên thường xuyên ngược đãi mẫu tử bọn họ, mà mẫu thân của Lam Phỉ thực ra cũng không muốn, là do Lam lão gia bị sắc đẹp che tâm, ép buộc nàng, sau khi đạt được lại không quan tâm đến bọn họ”



Lam Tiểu Sí nhận xét “gia gia vậy là không đúng rồi”



Thanh Tỏa trầm mặc nhưng không phản bác, thấy Lam Tiểu Sí có hứng thú với chuyện trước kia, nàng liền nói nhiều một chút mà nàng cũng muốn nói chuyện cùng nữ nhi, vì thế nói tiếp “nương nhớ có một năm trời đổ tuyết lớn, rất lạnh, Lam Phỉ bị phạt quỳ sau hậu viện, trên người chỉ mặt một kiện áo đơn, khi đó hắn lớn hơn nương một chút nhưng rất gầy yếu. Nương bảo nha hoàn mang cơm canh cho hắn nhưng không dám công khai, chỉ có thể để dưới mái hiên, thế nhưng lại không ai động tới”



Lam Tiểu Sí gật đầu “đúng tính cách của hắn”



Thanh Toản cảm thán “hắn khi đó và hắn sau này rất khác nhau”



Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “ngài hình như không hận hắn?”



“Ở Lam gia, hắn là người rất kiên nghị, nương đối với hắn chỉ có thương hại nhưng hắn lại cho đó là sỉ nhục, hắn không cần người khác thương hại. Sau đó hắn bị bán đến trại huấn điểu làm nô lệ, nương muốn đến thăm hắn nhưng trại chủ không cho ta gặp hắn. Sau nữa, Vũ tộc khởi nghĩa, nương về nhà, phát hiện hắn giết hết mọi người trong Lam gia. Ân oán giữa hắn và Lam gia, nương xem như hiểu rõ nhất, cũng vì thế mà không thể nói rõ đúng sai. Nhưng ngươi chết là lão gia, phu nhân đối với nương như cha mẹ thân sinh; là đại tẩu buổi sáng còn cùng nương thảo luận cách thêu; là nhị tẩu vừa sinh con được hai ngày. Nương không có tư cách phẫn nộ nhưng lại không thể không khiếp sợ sự hung tàn của hắn”



Lam Tiểu Sí tò mò “mẫu thân hắn đâu? Người sinh ra hắn đó”



Thanh Tỏa vuốt tóc nàng “sau khi Lam Phỉ bị bán đi, mẫu thân hắn giả vờ đối tốt với Lam lão gia, sau đó đâm hắn một kéo. Lam lão gia giận dữ, đánh nàng trọng thương, Lam lão phu nhân nhân cơ hội này mà tra tấn nàng đến chết”



Lam Tiểu Sí cảm thán “vậy thì không đáng để đồng tình”



Thanh Tỏa trầm mặc hồi lâu mới nói “ta cũng không hiểu vì sao nàng cừu hận một nữ nhân như thế”



“Bởi vì nàng phải dựa vào trượng phu để sinh sống, để hưởng vinh hoa phú quý, nàng không thể hận trượng phu của mình”





Thanh Tỏa khẽ gắt “ngươi hiểu cái gì”



“Ta đương nhiên hiểu, thị thiếp của cha ta tranh đấu rất gay gắt nhưng không ai hận hắn”



“Là nương không tốt, để ngươi lớn lên trong hoàn cảnh như vậy”



Lam Tiểu Sí lắc đầu “thật ra rất tốt. Ai, nương, ngươi kéo tóc ta đau quá”



Lam Tiểu Sí lắc đầu như trống bỏi “sao phải thành thân?”



“Nữ hài tử cần phải có chỗ dựa vào”




‘Chẳng lẽ ta không thể dựa vào bản thân, trở thành bá chủ một phương?”



Thanh Tỏa bật cười “ngươi thật là” Lại nghiêm mặt nói “hiện Kỳ tộc muốn cầu ngươi làm Thái tử phi nhưng nương nghe nói Kim Chẩm Lưu phong lưu đa tình, dù Kỳ tộc giàu có cũng không phải là lựa chọn tốt. Đại đệ tử Liễu Phong Sào của cha ngươi cũng đáng tin cậy, có quan hệ với Liễu gia, nếu ngươi thực sự theo hắn, Liễu gia sẽ không khi dễ ngươi”



Lam Tiểu Sí bĩu môi “không thèm”



“Vi Sinh thiếu gia Vi Sinh Từ đối với ngươi cũng không tệ, chỉ là Mộ cha ngươi tra được hắn có bệnh. Nương cảm thấy, nam nhân nếu thân thể không tốt, nữ nhân sẽ vất vả”



Lam Tiểu Sí gật đầu “ta rất thích hắn nhưng lại cảm thấy hắn buồn chán”



‘Người Vi Sinh thế gia ai cũng buồn chán”



Lam Tiểu Sí nhớ tới Vi Sinh Kỳ, vui vẻ tán thành “đúng nha”



“Cho nên, trong lòng ngươi đã có chủ ý chưa? Ít nhất định hôn trước, qua hai năm nữa thành thân là vừa”



“Bọn họ đều không phải người ta muốn gả”



“Vậy ngươi muốn gả cho dạng người nào?”



Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ, nhướn mi nói “người ta muốn gả, tốt nhất là tinh xảo như cha ta, từ quần áo, trang sức, móng tay…từ đầu đến chân đều hoa mỹ; lại có võ công cao cường như Tiểu Từ, tốt nhất là không đối thủ; dịu dàng nghe lời như Liễu Phong Sào đối với Ôn các chủ; có tiền như Kim Chẩm Lưu, mặc sức cho ta tiêu xài lại quyền cao chức trọng như Mộ cha…”



Thanh Tỏa ôm bụng cười ngất “ngươi thật lạ, ngươi có chọn khắp thiên hạ cũng không ra người nư thế”



Lam Tiểu Sí cũng cười nói “chỉ là không thích, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Vì sao không có ai có thể khiến ta yêu đến chết đi sống lại chứ?”



Thanh Tỏa trầm mặc “ngươi thêm vài tuổi nữa sẽ thấy yêu oanh oanh liệt liệt không bằng cuộc sống an tĩnh”



“Nhưng hiện ta còn trẻ, ta muốn yêu oanh oanh liệt liệt ah”



Thanh Tỏa sờ đầu nàng “không thể tạm chấp nhận sao?”



“Có thể tạm chấp nhận sao?”



Thanh Tỏa thở dài “ở tuổi này của ngươi đúng là không thể. Hài tử ngốc”



Thanh Tỏa muốn ở lại Tiên Tâm các cùng Lam Tiểu Sí vài ngày, Mộ Lưu Tô vẫn luôn ở cạnh nàng.



Ôn Mê làm tiệc sinh thần cho Lam Tiểu Sí, hắn hi vọng nàng ở trong buổi tiệc chọn được vị hôn phu cho mình. Hắn phát thiệp mời, giang hồ đương nhiên nể mặt mà đến.



Lam Tiểu Sí lại cảm thấy rất nhàm chán nhưng Thanh Tỏa tự mình xuống bếp, làm cho nàng mấy món ăn mới mẻ hợp khẩu vị. Nàng đợi không kịp, lén ăn vụng một miếng thịt kho dứa, cách làm thật mới mẻ, chính là vét sạch thịt dứa, bên trong chứa thịt và dứa, chua ngọt vừa miệng.




Nhìn thấy Lam Tiểu Sí bưng đồ ăn chạy ra ngoài, Thanh Tỏa đuổi theo vài bước, mỉm cười ôn nhu



Mộ Lưu Tô theo sau lưng nàng, nói “chậm một chút, coi chừng vấp chân”



Thanh Tỏa quay đầu liếc hắn một cái, hai người đều nhìn thấy ôn nhu vô hạn trong mắt đối phương



Lam Tiểu Sí đang chạy, đột nhiên trước mắt tối sầm, không biết ai đụng trúng nàng, cái dứa trên tay bay ra, người trước mắt tung dù chắn lấy, thế nhưng nước canh mặt dù văng trúng chiếc ô giấy kia lại không làm nó bị ướt mà từng giọt từng giọt chảy xuống. Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, nhìn thấy dưới tán ô là một gương mặt anh tuấn phi phàm, đầu tháng chín, trời còn rất nóng vậy mà hắn lại mang bao tay. Nàng và hắn bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy kinh diễm trong mắt nhau.



Hồi lâu, Lam Tiểu Sí hỏi “trời không mưa, sao ngươi lại che dù?” Vậy mà không hỏi tên tuổi



Nam nhân kia khẽ nhếch môi đáp “ta không thể nhìn thấy ánh mặt trời, bốn mùa đều phải che dù”



Lam Tiểu Sí ô một tiếng, lại nói “ngươi có thể nâng dù cao hơn một chút không?”



“Tại sao?”



“Nó che khuất mặt ngươi”



Nam nhân kia nghe lời, nhấc dù cao hơn một chút



Lam Tiểu Sí tán thưởng “ngươi bộ dáng thật anh tuấn”






Nam nhân bật cười “được tiểu thư khen ngợi, vạn phần vinh hạnh”



Đúng lúc này có người từ xa đi đến, hô to “yêu thiếp thứ ba mươi sáu”



Lam Tiểu Sí quay đầu “Kim Chẩm Lưu, ngươi cũng tới rồi” đến lúc quay đầu lại, nam nhân kia đã không thấy bóng dáng



Kim Chẩm Lưu nói “đương nhiên, nhìn xem ta mang gì cho ngươi” Vừa nói vừa vẫy tay, có người lập tức mang một gốc hồng san hô thật lớn tiến lên



Lam Tiểu Sí oa một tiếng, nàng lần đầu tiên nhìn thấy gốc san hô lớn như vậy



Kim Chẩm Lưu đắc ý “đẹp chứ? Bản thái tử đều không nỡ tặng ai khác”



Lam Tiểu Sí vỗ vỗ vai hắn “huynh đệ tốt, đi, mời ngươi ăn cơm. Ah, người vừa rồi là ai? Đi đâu rồi?”



“Ai hả? Có điều cha ngươi phát thiệp mời, hôm nay hẳn là có rất nhiều người đến Thái Cực Thùy Quang. Chúng ta đi trước đi”



Lam Tiểu Sí cùng Kim Chẩm Lưu đi vào đại sảnh, đã thấy Kim Bái Trạch, Kim Chỉ Đinh Lan cùng rất nhiều người mà Lam Tiểu Sí không biết đều đang ở đó. Ôn Mê liền đứng ra giới thiệu với nàng, đều là tông chủ, môn chủ nào đó, còn khách khí nói lời cảm ơn một hồi



Lam Tiểu Sí ngồi xuống cạnh Thanh Tỏa, nhỏ giọng hỏi “bọn họ đều đến vì sinh nhật ta?”



“Đúng”



Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ, hỏi “vậy bọn họ có tặng lễ vật cho ta không?”



Mộ Lưu Tô nhịn không được bật cười thành tiếng, Thanh Tỏa cũng cười nói “có, cha ngươi đều nhận hết, lát nữa tìm hắn mà đòi”



Lam Tiểu Sí hài lòng gật đầu. Đúng lúc này cha con Vi Sinh Kỳ đến, Ôn Mê lập tức an bài cho bọn họ ngồi cùng bàn với đám người Mộ Lưu Tô



Tiếp theo lại có một người tiến vào, hắn vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy trước mắt tối sầm lại



Sắc mặt Mộ Lưu Tô trầm xuống “Ám tộc cũng cử người đến?”



Vi Sinh Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử cao lớn che dù giấy chậm rãi đi vào



Ôn Mê tiến lên, chắp tay thi lễ “sinh thần của tiểu nữ lại kinh động đến Ám tộc Già Ân công tử cũng có mặt, Ôn mỗ lấy làm hổ thẹn”



Già Ân đáp lễ “Ám tộc đi lại không tiện, chỉ có mình ta đến, còn thỉnh Các chủ không phiền lòng”



Ôn Mê đương nhiên khách khí nói không có rồi đưa hắn vào chỗ ngồi



Lam Tiểu Sí thấp giọng nói “Già Ân này bộ dáng thật soái ah”



Vi Sinh Kỳ lập tức trừng mắt nhìn nàng, Lam Tiểu Sí cũng không cam lòng yếu thế, trừng lại hắn. Vi Sinh Từ lại cảm thấy không có gì, ngoan ngoãn ngồi yên. Chốc lát sau Kim Chẩm Lưu cũng đến, hắn chê thức ăn của Tiên Tâm các không ra sao nên mang theo không ít món ngon, cả một bàn tràn đầy, không sợ làm mất mặt Tiên Tâm các, khiến Mộ Lưu Tô ở bên cạnh cười thầm



Lam Tiểu Sí đang vùi đầu ăn cá, chợt nghe Kỳ vương Kim Bái Trạch nói “Ôn các chủ, lệnh ái tính tình hoạt bát sang sủa, ta và Ti Vi vương hậu rất thích” Sắc mặt Ôn Mê cứng đờ, hắn lại nói tiếp “Kỳ tộc thái tử Chẩm Lưu cùng lệnh ái tuổi tác hợp nhau, Kỳ tộc muốn cầu cưới lệnh ái làm thái tử phi, không biết ý Ôn các chủ thế nào?”



Ôn Mê thở dài một hơi, cuối cùng hắn vẫn nói ra



Kim Chỉ Đinh Lan cũng cảm thấy bất đắc dĩ, Kỳ vương luôn thẳng thắn thành khẩn như thế đó



Ôn Mê biết Lam Tiểu Sí sẽ không đồng ý nhưng thẳng thừng từ chối sẽ làm Kỳ vương khó xử, đành nói “Kỳ vương, Tiểu Sí trước kia lưu lạc bên ngoài, ta vừa tìm về, còn muốn để nàng ở bên cạnh thêm một thời gian”



Kim Bái Trạch không buông “trước đính hôn, hai năm sau mới thành thân là được rồi”



Ôn Mê đang tính tìm cớ từ chối, Lam Tiểu Sí đã nói thẳng “ta không đồng ý”



Mọi người đều trố mắt nhìn nàng. Kim Bái Trạch hỏi “vì sao? Chẩm Lưu nhà ta không tốt sao?”



Lam Tiểu Sí nghiêm túc “nghe nói Kỳ vương luôn háo sắc, ta sợ lây bện”



Kim Chỉ Đinh Lan phun luôn ngụm nước trà trong miệng. Cho ngươi bình thường giả vờ nghiêm trang, ngươi xem, ngươi đã lưu lại hình tượng gì với đứa nhỏ này?