Phó Phái Bạch lời vừa nói ra, nam tử kia giật mình, thân thể mềm nhũn, phủ phục trên mặt đất, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Phó Phái Bạch hít sâu một hơi, ánh mắt âm trầm nhìn nam tử, "Bất quá, ngươi không xứng chết dưới kiếm tiểu thư nhà ta, người như ngươi, ngay cả máu đều dơ bẩn."
Nhìn bề ngoài, Phó Phái Bạch đã tha mạng cho người này, nhưng trong lòng chỉ có nàng biết chính mình thật sự nổi lên sát tâm với đối phương, dám làm bẩn phong chủ, chỉ bằng mấy câu nói kia, người này chết một vạn lần cũng không đủ.
Nam tử được đại xá, phủ phục trên mặt đất dập đầu nói cảm tạ, máu cùng nước mắt trên mặt loạn thành một đoàn.
Phó Phái Bạch đi đến trước người hắn, nói: "Nhưng ngươi cũng phải trả đại giới vì lời nói của mình, hiện tại, ngay tại đây, tự tát mình một trăm cái, mỗi cái đều phải dùng toàn lực, nếu một cái không đủ tiêu chuẩn, liền bắt đầu lại, thẳng đến khi nào đánh xong một trăm cái thì thôi."
Nam tử run run đáp ứng, ngay sau đó giơ tay cho chính mình một cái tát, một bên đánh một bên đếm số.
"Một......"
"Hai......"
"Ba......"
"Nhẹ, bắt đầu lại."
"Một, một......"
"Hai......"
"Ba......"
"Bốn......"
"Làm lại", Phó Phái Bạch thanh âm không mang theo một tia độ ấm.
Tiếp tục như vậy, sau một vài lần nam tử tự đánh mình thật mạnh mấy cái, đã bị kêu dừng lại, một lần nữa bắt đầu, đánh tới cuối cùng, hắn thần trí đều có chút không thanh tỉnh, mí mắt rũ xuống, hai má sưng húp, cánh tay run rẩy.
Phó Phái Bạch đứng dậy, đi đến bên người Lục Yến Nhiễm, ngữ khí ôn hòa, "Phong chủ, chúng ta trở về đi."
Ba người vội vàng bò sang một bên tránh đường.
Lục Yến Nhiễm trước khi đi nhìn thoáng qua lão nhân trên mặt đất, ở bên tai A Phù nói nhỏ hai câu, sau đó A Phù liền đi tới bên kia nâng lên lão nhân, từ trong lòng ngực lấy ra một túi bạc, đưa cho lão nhân.
"Lão bá, chúng ta không cố ý sinh sự, không cẩn thận làm hỏng tửu lầu, đây là tiền bồi thường cho ngài, ngài nhận lấy."
Lão nhân tiếp nhận, liên tục nói lời cảm tạ: "Đa tạ cô nương, đa tạ hai vị cô nương."
Ăn no, mấy người rời khỏi quán rượu, lúc đó trên đường đèn rực rỡ vừa mới thắp, dọc theo đường phố tất cả quầy hàng đều cao giọng hò hét buôn bán, náo nhiệt vô cùng.
Mới đi được hai bước, Phó Phái Bạch đột nhiên dừng lại, nói "Chờ một chút" sau đó xoay người chạy về quán rượu.
Khi trở lại quán rượu, nam tử kia đã ngừng động tác tự tát mặt, đột nhiên thấy Phó Phái Bạch quay về, sợ tới mức run lên, vội vàng giơ tay tiếp tục.
Phó Phái Bạch cũng không thèm nhìn hắn, lập tức chạy đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, cầm lấy chiếc mũ màu trắng có mạng che mặt mà Lục Yến Nhiễm để quên, cẩn thận phủi bụi trên đó, lúc này mới cầm mũ ra khỏi tửu quán.
Lục Yến Nhiễm thấy nàng ra tới, lại thấy chiếc mũ trên tay nàng, ngầm hiểu và vươn tay ra, nhưng Phó Phái Bạch lại không có đem mũ đưa qua, mà là cầm mũ, tiến lên hai bước, tự mình giúp Lục Yến Nhiễm đội lên, sau khi cẩn thẩn điều chỉnh lụa trắng rũ xuống như trước, nàng mới thu hồi tay, nhìn khuôn mặt Lục Yến Nhiễm hoàn toàn bị che giấu sau lớp màn mỏng, còn rất là vừa lòng gật gật đầu.
Lục Yến Nhiễm sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."
Phó Phái Bạch trên mặt một lần nữa lộ ra tươi cười, "Đây có là gì, chuyện nhỏ không tốn sức, phong chủ không cần cảm tạ ta."
Lục Yến Nhiễm cách màn lụa mông lung nhìn người trước mắt, đối phương cười ra một hàm răng trắng, trông có chút trẻ con, nàng không nói gì nữa, xoay người về hướng khách điếm.
Chờ bốn người trở lại khách điếm, từng người trở về phòng của mình, lúc ở Vi Châu thành đoàn xe được phân thành hai nhóm, đoàn xe của Phó Phái Bạch chỉ còn lại mười hai người, số người giảm xuống rất nhiều, mỗi người đều khai phòng đơn, nàng đối chuyện này vô cùng cao hứng, không cần ngủ dưới đất, không cần lo lắng bị người phát hiện thân phận, nhẹ nhàng thoải mái.
Vừa vào phòng, nàng liền chạy thẳng đến trên giường nằm, cơm tối ăn quá no, lúc sau lại chạy một hồi, bụng có chút khó chịu.
Vốn định hảo hảo nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng mới nằm được một lúc thì cửa đã bị gõ vang.
"Tiểu Bạch, ta có thể tiến vào không?"
Là thanh âm A Phù, Phó Phái Bạch tỉnh táo lại, từ trên giường bò dậy, đi mở cửa.
"Làm sao vậy, A Phù tỷ."
"Ngươi không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì a."
"Vậy tốt rồi, phong chủ muốn tắm gội, ngươi cùng ta đi bưng nước ấm."
"Hình đại ca đâu, mấy ngày hôm trước không phải đều là hắn đi sao?"
"Đừng nói đến hắn, vừa trở về liền không thấy bóng người, cũng không biết đã chạy đi đâu."
"Được rồi."
Vì thế hai người cùng nhau đến phòng đun nước sôi, Phó Phái Bạch đã quen với việc gánh, mỗi tay xách một thùng nước nóng bốc khói liền chạy lên lầu.
Đi vào phòng Lục Yến Nhiễm, nàng theo bản năng liếc nhìn trên giường một cái, không nhìn thấy người, nàng cũng không tiện hỏi xem phong chủ đi đâu, liền thành thật đem hai thùng nước nóng đổ vào bồn, rồi đi xuống lầu, chờ lần thứ hai nàng bưng theo nước nóng vào phòng, Lục Yến Nhiễm đã ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm.
Đối phương chỉ mặc một thân trung y khinh bạc, không mang trâm cài, tóc đen như thác nước xõa xuống, so với bộ dáng ban ngày khi đeo ngọc bội càng thêm tao nhã uyển chuyển.
"Tiểu Bạch, thất thần cái gì, đợi lát nữa nước liền lạnh."
Phó Phái Bạch đột nhiên phục hồi tinh thần, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, đổ nước ấm vào bồn rồi ra khỏi phòng.
Trở lại phòng của chính mình, nhịp tim nàng còn có chút không đồng đều, vẫn không giải thích được tại sao, qua loa rửa mặt liền nằm xuống giường.
Đêm này, nàng lại bị cơn ác mộng tra tấn trước khi tỉnh dậy luyện công, nhưng cảnh trong mơ so với dĩ vãng có chút khác biệt.
Trong mộng sương mù dày đặc, nhìn không thấy năm ngón tay, từ sâu thẳm trong màn sương trắng truyền đến tiếng đàn trống cùng hòa tấu, một lát sau lại vang lên tiếng tiêu, cuối cùng là mấy chục loại nhạc khi cùng vang lên, trộn lẫn vào nhau, ầm ĩ lại ồn ào, cuối cùng những thanh âm này biến mất, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kèn thê lương, tiếp theo sương trắng tản đi, trước mắt nàng xuất hiện một con đường nhỏ, một nhóm người đầu trâu mặt ngựa khiêng ba chiếc quan tài, từ từ đi ngang qua nàng, một tiếng lại một tiếng kèn bén nhọn kích thích lỗ tai, nhưng nàng không thể cử động.
Nàng cổ họng âm thầm lăn lộn, lại không phát ra thanh âm nào, nàng muốn gọi to ngăn những người đó lại, mặc dù nàng không nhìn rõ ba người năm trong quan tài là ai, nhưng trong tiềm thức nàng biết đó là cha mẹ cùng đệ đệ mình.
Ở trong mộng, nàng đã đánh mất bọn họ vô số lần như thế này.
Sương trắng dần dần tụ lại, cuối cùng che khuất tầm mắt nàng, nàng cảm giác dưới chân có thể cử động, vì thế duỗi chân ra, lang thang không có mục tiêu, một bước lại một bước, mùi hương quen thuộc bay tới chóp mũi nàng.
Phong chủ!
Nàng cất bước chạy về hướng phát ra hương khí, đột nhiên cảm thấy trên mặt bao phủ một mảnh lụa trắng mỏng manh mềm mại, trên mặt lụa trắng là hương vị nhạt nhẽo dễ ngửi, nàng duỗi tay muốn lấy nó xuống, trước mắt xuất hiện tấm lưng trần trụi trắng ngần của nữ tử, còn có mái tóc đen nhánh nhu thuận kia.
Nàng dừng bước, ánh mắt mơ hồ, ngập ngừng mở miệng gọi: "Phong...... Chủ?"
Nữ tử nghe tiếng quay đầu lại, quả nhiên là Lục Yến Nhiễm, nhưng trên gương mặt tươi đẹp kia treo một nụ cười thê mỹ thảm đạm, một đường máu chói mắt nổi bật trên cái cổ trắng nõn tinh tế.
Nàng mở to mắt, thân thể phát run, trơ mắt nhìn máu tươi bắt đầu rỉ ra bên ngoài, cuối cùng giống như núi lửa phun trào, máu đỏ ấm áp bắn tới trên mặt nàng, trong mộng nàng khàn cả giọng hô to "Không cần!"
......
Phó Phái Bạch đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trước mắt một mảnh tối đen, nàng nhéo đùi một cái, cảm giác đau đớn khiến nàng ý thức được hiện tại không phải nằm mơ.
Nàng từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong căn phòng yên tình, gần như có thể nghe được trái tim đang mãnh liệt nhảy loạn trong lồng ngực.
Ngồi như vậy một lúc, nội tâm nàng sinh ra một loại cảm giác, nàng biết rõ đó là cái gì, đó là sợ hãi, sợ hãi mất đi.
Nghỉ ngơi một hồi, Phó Phái Bạch lắc đầu, khiến chính mình thanh tỉnh một ít, sau đó rời giường, chuẩn bị ra ngoài luyện công, nhưng nàng vừa mới đi tới cửa, lại phát hiện bên ngoài hành lang lập loè ánh sáng, khe cửa truyền đến từng đợt khói trắng, ngoài phòng cũng có tiếng la thất thanh: "Lấy nước! Mau đi lấy nước! Mau ra đây, mọi người đều ra đi!"
Nàng không kịp khiếp sợ, một chân đá văng cửa, phát hiện ngọn lửa trong hành lang bốc lên dữ dội, một bức tường lửa hừng hực thiêu đốt, ngăn cách đường lên cầu thang, lúc này A Phù cũng từ phòng bên cạnh chạy ra, che miệng che mũi hô: "Phong chủ, phong chủ ở lầu ba, nàng còn chưa đi xuống!"
Phó Phái Bạch lập tức cởi áo ngoài, quay trở lại phòng, dùng nước trà còn thừa đổ lên quần áo, khoác áo ngoài ướt nhẹp mang theo A Phù chạy về phía cầu thang, hai người thuận lợi xuyên qua tường lửa, nàng bước chân không ngừng chạy lên lầu.
Đám cháy ở lầu ba còn tệ hơn, khói dày cuồn cuộn bốc lên, một đoạn hành lang bị thiêu rụi hoàn toàn, mà phòng của Lục Yến Nhiễm liền nằm trong cùng sau hành lang.
Phó Phái Bạch xé xuống một mảnh vạt áo, che lại miệng mũi, hô to: "Phong chủ!"
Không nhận được phản hồi, nàng một khắc cũng chờ không nổi nữa, lùi lại hai bước, dùng hết sức lao về phía trước, khó khăn lắm mới nhảy qua được đoạn hành lang bị thiêu hỏng.
Nàng phủi bỏ những tia lửa nhỏ trên người, đá văng cửa phòng, trong phòng, Lục Yến Nhiễm đang an tĩnh nằm trên giường, Phó Phái Bạch vội vàng chạy đến bên giường, nhìn khuôn mặt hôn mê bất tỉnh của đối phương, gấp giọng gọi, "Phong chủ, phong chủ, tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Người trên giường không có phản ứng, Phó Phái Bạch không còn cách nào, chỉ có thể đem Lục Yến Nhiễm cõng lên, chạy ra khỏi phòng, nhưng ngọn lửa trong hành lang bùng lên dữ dội, gỗ lim bị thiêu vang lên tiếng tí tách, tia lửa bắn khắp nơi, nàng cõng một người, căn bản không thể lại nhảy qua hành lang bị phá.
Lúc này, Hình Quảng cũng chạy lên tới, hắn nhìn ngọn lửa trước mắt, lớn tiếng hôi: "Về phòng, từ cửa sổ nhảy xuống, nhanh lên!"
Phó Phái Bạch lập tức quay người trở về phòng, sau đó dùng chăn bông quấn chặt Lục Yến Nhiễm từ đầu đến chân, ôm chặt đối phương vào trong ngực, không chút do dự đưa lưng về phía cửa sổ, nhắm mắt ngã về phía sau.
Lầu ba nói cao cũng không cao, nói thấp lại không thấp, khi đáp xuống đất, Phó Phái Bạch ở bên dưới, Lục Yến Nhiễm cả người bị bọc trong chăn bông mềm mại ngã ở trên người nàng.
Phó Phái Bạch ngã đến trước mắt tối sầm, cái gáy đụng phải một viên gạch cứng rắn, trong miệng phát ra một tiếng kêu rên nghẹn ngào, nhưng nàng không rảnh bận tâm đến đau đớn, nửa ngẩng đầu, nhìn Lục Yến Nhiễm đang ghé vào trong ngực mình, xác định mấy lần đối phương không bị thương, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi thả xuống đôi tay đang bảo vệ phần đầu Lục Yến Nhiễm.
"Phong chủ, Tiểu Bạch!" A Phù cùng Hình Quảng hô to, rốt cuộc chạy lại đây.
Hình Quảng một phen bế lên Lục Yến Nhiễm, quay lưng đi về phía một khách điếm khác, A Phù ở lại giúp đỡ Phó Phái Bạch đứng dậy.
"Ngươi không sao chứ, Tiểu Bạch?"
Phó Phái Bạch đứng lên, cảm thấy bên tai có chút ù, chân phải bị thương một chút khi ngã xuống, bây giờ chân hơi chạm đất một chút liền có cảm giác đau đớn xuyên tim.
"Chúng ta trước hết đổi một khách điếm khác ổn định xuống, ngươi chậm một chút, ta đỡ ngươi."
Chờ hai người các nàng đi đến khách điếm trên một con phố khác, Hình Quảng đã dàn xếp ổn thỏa cho Lục Yến Nhiễm, lúc này đang chuẩn bị ra ngoài tìm đại phu.
"Hình đại ca, đã muộn rồi, ta và ngươi cùng đi tìm, ngươi đi thành đông, ta đi thành tây, Tiểu Bạch, ngươi trước tiên vào phòng chăm sóc phong chủ một chút", A Phù nói xong liền cùng Hình Quảng rời khỏi khách điếm.
Phó Phái Bạch chân khập khiễng, chậm rì rì lên cầu thang, mắt cá chân phải sưng tấy, vừa chạm đất liền có một trận đau đớn xông thẳng lên đại não, vì thế nàng chỉ có thể bám vào cầu thang, một chân lạch bạch nhảy lên lầu.
Trước khi vào phòng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa tới liền thấy nữ tử hôn mê trên giường, nàng không dám phát ra động tĩnh quá lớn, kéo chân bị thương chậm chạp đi đến bên giường.
Nàng vất vả vịn cột giường đứng thẳng, nữ tử trên giường khẽ nhắm mắt, dưới ánh nến mờ nhạt, ngũ quan nhu hòa mềm mại, so với ban ngày thì thiếu chút lãnh đạm, chỉ là trên mặt trắng nõn dính một ít tro tàn từ khói lửa dày đặc, nàng theo bản năng muốn duỗi tay ra lau cho đối phương, lại thấy bàn tay mình dơ bẩn, chỉ phải hậm hực rút tay về.
Nàng đứng như vậy một lúc, dưới chân có chút thoát lực, liền trượt xuống đất ngồi dựa vào cột giường, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng một màn vừa phát sinh.
Phong chủ cứ như vậy lẳng lặng nằm ở nơi đó, không chút sức sống, nàng thiếu chút nữa cho rằng đây cũng chỉ là một giấc mộng, một khắc ấy trái tim phảng phất như chìm hồ băng sâu không đáy.
Tuy rằng hiện tại đã vượt qua nguy hiểm, cái loại cảm giác này lại vẫn quanh quẩn trong lòng, nàng vươn tay, nhìn bàn tay mình, không nói gì, nắm chặt rồi lại buông ra.
Ta có thể bảo hộ ngươi sao?
Ta có năng lực bảo hộ ngươi sao?
Nàng nhìn lòng bàn tay chính mình, ánh mắt trống rỗng phảng phất như lâm vào hư vô.