Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 26: Nháo Quán Rượu




Hôm sau, xe ngựa Thiên Cực Tông đã tập hợp, chỉnh đốn đầy đủ chờ bên ngoài thôn trang, Hạ Dương Diệu thập phần không tha lôi kéo Lục Văn Thành, muốn hắn ở lại thêm mấy ngày, Lục Văn Thành lấy lí do bận rộn công việc trong tông nên từ chối.

Hạ Tông ở một bên cũng lưu luyến không rời nhìn nữ tử hắn ái mộ, nhẹ giọng từ biệt: "Lục cô nương, núi cao sông dài, lộ trình xa xôi, ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể."

"Hạ công tử, ngươi cũng bảo trọng", dứt lời, Lục Yến Nhiễm không chút quyến luyến xoay người, được A Phù đỡ lên xe ngựa, để lại Hạ Tông còn đang âm thầm thương tâm Hạ Tông đứng tại chỗ.

Phó Phái Bạch ngồi bên cạnh Hình Quảng, nàng nhìn Hạ Tông nở nụ cười, nửa là khiêu khích nửa là bỡn cợt, thiếu chút nữa khiến Hạ Tông tức giận đến rút kiếm xông lên.

Đoàn xe dài mênh mông hướng về con đường mà họ đi đến, thong thả đi một ngày, đến được Vi Châu thành, ở lại khách điếm cũ, đoàn xe lại bị phân thành hai đội nhân mã thêm một lần nữa, Lục Văn Thành dẫn đầu đoàn người trở về Thiên Cực Tông, Lục Yến Nhiễm dẫn những người còn lại đi về phía Tây Bắc.

Dù sao Tây Bắc cũng là nơi hẻo lánh, một đường này đoàn xe đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, phải mất nửa tháng mới đến được Lãng Trung thành, tòa thành này nối liền hai khu vực Trung Nguyên và Tây Bắc, cũng là một chỗ phồn hoa.

Đoàn xe đến nơi đã là lúc chạng vạng, là thời điểm chật kín người trên đường cái, bọn họ muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi Hưng Dương.

Có lẽ là vì muốn trải nghiệm phong tục địa phương, Lục Yến Nhiễm không để tiểu nhị đưa đồ ăn đến trong phòng, mà là mang theo A Phù, Phó Phái Bạch cùng Hình Quảng đi một quán rượu nổi danh trong thành.

Quán rượu sớm đã đầy người, không còn chỗ trống, bốn người bọn họ đợi một lúc mới đợi được một chiếc bàn trống cạnh cửa sổ, Lục Yến Nhiễm một mình ngồi một phía, A Phù cùng Phó Phái Bạch ngồi cùng nhau, Hình Quảng ngồi một phía khác.

Sau khi điểm món xong, ánh mắt của mấy người đồng thời hướng về phía đài cao trong đại sảnh, trên đài kia là một lão giả râu tóc bạc trắng, an tọa trước bàn gỗ, hắn một tay cầm thước gõ, một tay vuốt chòm râu, miệng không ngừng giảng giải những câu chuyện phong vân trong giang hồ rộng lớn, nói đến lúc sôi động, thước gõ sẽ nặng nề rơi xuống, kèm theo âm điệu cao độ, dưới đài khán giả vỗ tay khen ngợi, trầm trồ.

Bên kia thật sự quá ồn ào, Phó Phái Bạch nghĩ đến Lục Yến Nhiễm thích yên tĩnh, vì thế nói: "Phong chủ, nơi này ầm ĩ quá, nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi?"

"Không ngại."

Đài cao bên kia vẫn náo nhiệt như cũ, Phó Phái Bạch nghe không rõ trên đài rốt cuộc là đang kể chuyện gì, lẩm bẩm lầu bầu nói: "Cuối cùng là hắn đang kể chuyện gì? Những người này nghe xong lại kích động như vậy."

A Phù lúc này đang dùng nước trà rửa sạch chén đũa, nàng từng theo phong chủ xuống núi rất nhiều lần, đã sớm nghe chán những truyền thuyết hư hư thực thực này, nàng đều không nâng mí mắt chút nào, nói: "Chẳng qua là những chuyện tầm thường về Đăng Lăng Lâu mà thôi, đã lưu truyền gần trăm năm nay rồi, những người này sao còn chưa nghe chán."

Phó Phái Bạch nổi hứng thú, hỏi: "Đăng Lăng Lâu, đó là cái gì?"

"Truyền thuyết kể có một tòa lâu đài vô cùng thần bí, gọi là Đăng Lăng, ngay trước khi tiền triều sụp đổ hoàng đế đã sai người xây dựng nó, bên dưới lầu các chôn giấu một núi vàng bạc châu báu, tương truyền rằng nếu có thể khai quật được khối bảo tàng này, thì sẽ có được tài lực lay rung động thiên hạ, bất quá nói như thế thôi, trong một trăm năm qua, đã có rất nhiều người tìm kiếm Đăng Lăng Lâu, nhưng không có người thành công."

"Vậy tin tức này làm sao lại truyền ra ngoài, chẳng lẽ có người nhàm chán đến nỗi bịa ra câu chuyện xưa này sao?"

A Phù rửa sạch chén đũa cho Lục Yến Nhiễm xong, sau đó lại lấy bát đũa của Hình Quảng, dùng trà nóng tẩy sạch, "Hẳn cũng không phải là giả, ta từng nghe lão nhân đời trước nói qua, vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều trước khi bị quân nổi loạn giết đã tự sát trên ngai vàng, sau khi dọn dẹp lại cung điện, người ta tìm thấy một chiếc hộp dưới ghế rồng, trong hộp chứa một phong huyết thư cùng một chiếc khăn vàng, mặt trên huyết thư viết rằng con cháu hoàng thất nhất định phải đi tìm nơi này, dùng tiền chiêu binh mãi mã, sớm ngày đông sơn tái khởi*, mà chiếc khăn kia hình như là một tấm bản đồ chỉ vị trí cụ thể của Đăng Lăng Lâu, lúc ấy một vài vị phiên vương chính mắt chứng kiến một màn này, vì muốn tranh đoạt bảo đồ mà quay lưng với nhau, mỗi người đoạt lấy một phần tư tấm lụa bố, chia thành bốn phần thiên hạ, tự mình xưng vương."

*Đông sơn tái khởi: xây dựng lại lực lượng



"Sau đó thiên hạ loạn lạc hơn mười năm, thoát khỏi hỗn loạn thì khai mở một triều đại mới, nhất thống thiên hạ, thế nhân đều nói bí bảo Đăng Lăng nhất định là rơi vào trong tay tân đế, nhưng kể từ khi lập triều đến nay, triều cục không yên, quốc khố thiếu hụt, ngay cả vương thất hoàng gia cũng phải nhịn ăn nhịn mặc, nên người ta mới truyền ra bảo tàng này vẫn còn đang ngủ yên dưới lòng đất."

"Nói cách khác, bốn mảnh bản đồ Đăng Lăng hiện tại không biết tung tích?"

"Đúng vậy, thiên hạ này, giang hồ này, trăm năm qua có không ít người vì mảnh Đăng Lăng này mà vung tay đánh nhau, phàm là nghe thấy một chút tin tức gì thì lập tức đổ xô tới, cuối cùng phát hiện đồn đãi đều là giả, một hồi truyền rằng bí bảo này ở vùng ngoại bang, một hồi truyền rằng bí bảo kỳ thật vẫn luôn ở trong hoàng thành, càng kỳ quái hơn là còn có người nói bảo tàng thật ra nằm bên trong Lạc Ảnh Giáo, nếu Lạc Ảnh Giáo thực sự có nhiều tài lực như vậy, hà tất vẫn luôn co đầu rút cổ trốn phía tây, nên sớm dùng vàng mở rộng địa bàn, thu mua nhân lực, sau đó thâu tóm thiên hạ mới đúng."

Phó Phái Bạch vô cùng thích thú lắng nghe, đang định hỏi lại, thì tiểu nhị đã bưng thức ăn tới.

"Khách quan, làm phiền tránh đường một chút, cẩn thận nóng."

Không có cách nào khác, nàng chỉ có thể ngậm miệng.

Trên bàn có bốn món, hai chay hai mặn cùng một món canh, Lục Yến Nhiễm và A Phù chỉ gắp mấy đũa đồ ăn chay, ăn mấy ngụm cơm liền đặt đũa xuống, nói ăn xong rồi, lúc đó Phó Phái Bạch đang còn vui vẻ nhét một miếng vịt quay vào miệng, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt thoả mãn.

"A Phù tỷ, phong chủ, các ngươi liền no rồi? Ta thấy các ngươi ăn cũng không bao nhiêu a?"

A Phù nhìn bộ dáng Phó Phái Bạch ăn ngấu nghiến, lần đầu tiên nhìn thấy còn có thể kinh ngạc một chút, hiện tại đã chẳng còn bất ngờ nữa, thật không nghĩ tới thân thể gầy yếu lại có thể nhét nhiều đồ ăn như vậy.

"Ăn không nói, ngủ không nói", Lục Yến Nhiễm nhàn nhạt nói một câu.

Phó Phái Bạch đành phải im lặng ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình, chờ đến khi Hình Quảng cũng đã buông đũa xuống, nàng vẫn còn đang ăn, một bàn đồ ăn bị dọn dẹp nhanh như gió cuốn mây trôi, nàng uống sạch một chén canh cuối cùng, đánh một tiếng ợ không lớn không nhỏ, lập tức quẫn bách bưng kín miệng, "Xin lỗi, phong chủ."

Lục Yến Nhiễm liếc bốn cái dĩa rỗng tuếch, thậm chí nước sốt cũng không còn, hỏi: "Ăn no?"

"Ăn no, ăn no", dứt lời, Phó Phái Bạch lại ợ một cái.

A Phù khẽ cười ra tiếng, "Ăn gấp như vậy làm cái gì, lại không có ai thúc giục ngươi, về sau nhớ rõ ăn từ từ."

"Mọi người đều ăn xong rồi, chỉ chờ ta một người thật sự có chút xấu hổ, chúng ta đi thôi, phong chủ."

Lục Yến Nhiễm không nhúc nhích, giơ tay gọi tiểu nhị tới, điểm một ấm trà tốt nhất, nói: "Không vội, nghỉ một lát rồi đi."

Phó Phái Bạch tự nhiên là vui vẻ, nàng vừa rồi ăn quá no, có thể ngồi một lúc tiêu thực cũng tốt.

Nước trà còn chưa kịp dọn ra, chiếc bàn trống bên cạnh bọn họ liền có tân khách đến ngồi xuống, ba gã nam tử mặc một thân hoa phục, phe phẩy quạt giấy, vẻ mặt ngang tàng hống hách, một người trong đó đá văng chiếc ghế dài, quạt giấy gõ lên mặt bàn, kêu to tiểu nhị.

Tiểu nhị khom người đi qua, trên mặt cười nịnh nọt, "Ba vị công tử, muốn ăn cái gì?"

"Đem ra loại rượu tốt nhất, loại thịt ngon nhất, nhìn đi, gia có rất nhiều bạc."

"Được được, ba vị công tử ngồi đi, món ăn rất nhanh liền lên tới."

Phó Phái Bạch nghe thấy động tĩnh, nhìn sang bên kia xem xét một chút rồi quay người lại, từ trước đến nay nàng vẫn luôn khinh thường loại người ăn chơi trác táng, tự cho mình là đúng này, giống như hai người Hạ, Mạc.

Nàng vốn định an tĩnh chờ trà nước được bưng lên, uống xong rồi rời đi, ai ngờ chỉ một lúc sau, thanh âm vụn vặt truyền đến từ phía sau.

"Đại ca, ngươi nhìn kìa, có một băng tuyết mỹ nhân ở đằng kia."

"Ở chỗ nào?"

"Bên cửa sổ, người mặc váy lụa trắng."

"Hắc, mỹ nhân này từ đâu ra, nhìn gương mặt không quen lắm."

"Hẳn là đi ngang qua."



"Chậc chậc chậc, ngươi nhìn con mắt cùng cái mũi kia đi, còn có cái miệng nhỏ kia, cực phẩm, thật sự là cực phẩm."

Phó Phái Bạch càng nghe, mày nhíu càng sâu, nàng dứt khoát đứng lên, đi đến trước người Lục Yến Nhiễm, dùng thân thể ngăn cản ánh mắt dò xét của bên kia.

Lục Yến Nhiễm hơi ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Làm gì?"

Phó Phái Bạch sắc mặt rõ ràng là có địch ý, nàng điều chỉnh ngữ khí một chút, ôn hòa nói: "Ta muốn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một lát, chỗ phong chủ bên này có thể nhìn rõ hơn một chút."

Nàng vừa dứt lời, lại nghe thấy mấy người sau lưng tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Tiểu tử thúi từ đâu ra!"

"Đại ca đừng nóng giận, ta giúp ngươi hẹn ước mỹ nhân, được không?"

"Vẫn là ngươi hiểu tâm ý của ta, đi thôi."

Chẳng mấy chốc, một nam tử bên kia đứng dậy đi về phía này, hắn đi thẳng đến chỗ Lục Yến Nhiễm, mặc kệ Phó Phái Bạch đang ở bên cạnh, thong thả ung dung hành lễ, "Vị cô nương này, tại hạ là Lạc Vân ở thành đông, nhị vị bên kia là huynh đệ kết nghĩa của ta, vị bên trái là trưởng tử của Tri phủ đại nhân, Nguyên công tử, vị bên phải là thế tử của Vệ Uyên Hầu, Vệ......", Trước khi nam tử nói xong, Phó Phái Bạch đã thẳng thừng đánh gãy, "Ngươi có việc sao?"

Nam tử sửng sốt, nhìn về phía Phó Phái Bạch, đánh giá quần áo của đối phương, hắn cả giận nói: "Ta đang cùng tiểu thư nhà ngươi nói chuyện! Ngươi một tên hạ nhân còn có thể chen vào sao?!"

Phó Phái Bạch đang chuẩn bị hắng giọng đáp lại, Lục Yến Nhiễm nhíu mày, lãnh đạm mở miệng: "Ngươi có việc sao?"

Nam tử nhìn Lục Yến Nhiễm, lại xem Phó Phái Bạch, cuối cùng phun một bãi nước bọt, trở về bên kia.

"Đại ca, con đàn bà kia không biết tốt xấu."

"Cái gì? Ngươi có nói lý lịch của chúng ta sao?"

"Có nói, nhưng nàng nghe cũng chưa nghe xong, liền đem ta đuổi đi."

Nam tử nọ nghe vậy liền nổi giận, dùng sức vỗ cái bàn, đứng dậy định xông đến đây tìm phiền toái, lại bị một vị nam tử ít lời kéo lại.

"Đại ca, đừng xúc động, Hầu gia hôm trước mới dặn dò ngươi sinh hoạt yên ổn một chút, hơn nữa có một tên nam nhân ngồi bên kia, các ngươi thấy không, sau lưng cõng một thanh trọng kiếm, kiếm kia ít nhiều cũng mấy chục cân, nhưng eo hắn cũng chưa cong xuống chút nào, mấy người này hẳn là người trong võ lâm, chúng ta tốt hơn hết đừng trêu chọc bọn họ."

Lời này vừa nói ra, nam tử kia quả nhiên ngồi xuống, tựa hồ đã từ bỏ ý đinh sang đây, nhưng ngoài miệng hung dữ nói, "Lần sau đừng để ta gặp lại các nàng, nếu không...... Hừ."

"Đại ca đừng nóng giận, loại nữ nhân này thoạt nhìn thanh cao đoan trang, lên tới trên giường còn không phải phóng đãng không chịu nổi, chờ đến đêm, ta giúp ngươi tìm Điệp Diên cô nương, tư vị kia......", Nam tử nói, nở nụ cười đáng khinh, nhưng một lát sau, tiếng cười của hắn đột nhiên im bặt.

Một cái chén đập thẳng vào mặt hắn, chén sứ vỡ tan, mặt nam tử bị mảnh sứ cào trúng, chảy ra máu tươi.

Phó Phái Bạch đối mặt ba gã nam tử, ánh mắt âm trầm.

Kỳ thật, lúc nam tử nói ra những ngôn ngữ dơ bẩn kia, A Phù cùng Hình Quảng cũng đã sớm đứng lên, nhưng không đợi bọn họ kịp hành động, Phó Phái Bạch đột nhiên cầm lấy chiếc chén trên bàn, xoay người dùng sức ném đi.

Nam tử kia chịu một kích, còn chưa phản ứng lại, thẳng đến khi trên mặt truyền đến đau đớn, hắn giơ tay sờ một cái, thấy trên tay một mảnh đỏ thắm, kêu lớn, mà kia hai vị nam tử khác rốt cuộc cũng phản ứng lại, mắng to một tiếng rồi lao về phía Phó Phái Bạch.

A Phù đang muốn ra tay thì Lục Yến Nhiễm gọi nàng lại, A Phù khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh, mặt lộ vẻ lo lắng nhìn về phía Phó Phái Bạch.

Mà Phó Phái Bạch bên này, tuy rằng thân hình, thể trọng của nàng hoàn toàn không so được với ba gã nam tử kia, nhưng lại thắng ở sự linh hoạt, lại học được bộ quyền pháp Mông Nham đã dạy, ba đại nam nhân không biết võ công, cho dù muốn đánh nàng cũng không có một chút biện pháp nào.

Phó Phái Bạch cũng không tấn công, chỉ dựa vào thân thủ nhanh nhẹn chạy loạn xạ khắp nơi, vòng quanh bọn họ cùng mấy cái bàn trong tửu quán, ba gã nam tử tức giận đến chửi ầm lên, thỉnh thoảng giật lấy bình rượu, chén, bàn, băng ghế ném về phía Phó Phái Bạch, nhưng không có người đánh trúng nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, tửu quán liền trở nên lung tung rối loạn, chướng khí mù mịt.

Phó Phái Bạch chưa hết giận, một bên chạy, một bên nhặt lên chén rượu trên bàn, ném tới chỗ ba người kia, ném một cái trúng một cái.



"Tên nhãi ranh! Có bản lĩnh ngươi đừng chạy, chờ gia bắt được ngươi, xem ta có lột da ngươi không!"

"Vậy ngươi tới đây a!", Phó Phái Bạch khiêu khích, cúi người tránh thoát một quyền từ đối diện, thuận tiện duỗi chân khiến một tên trong đó vấp ngã trên mặt đất, sau đó chạy sang một hướng khác.

Ba người bị Phó Phái Bạch chơi đùa xoay vòng vòng, dựa vào bàn thở hổn hển, mà Phó Phái Bạch liền đứng đối diện bọn họ, hai tay ôm ngực, một bộ dáng thản nhiên tự đắc.

"Các vị, xin các vị bớt giận, xin bớt giận, đừng đánh nữa, nếu như các ngươi lại tiếp tục nháo lên, quán rượu này của ta đều phải bị phá hư mất", lúc này, một vị lão nhân tóc bạc trắng đi ra, nhìn dáng vẻ chính là tửu quán lão bản.

Nam tử không có chỗ trút giận, một phen đẩy lão nhân ra, quát: "Cút xa một chút, lão đông tây."

Lão nhân làm sao chịu được một cú đẩy như vậy, lập tức ngã xuống đất, hô một tiếng, hắn ôm lấy chân nam tử, khóc lóc than thở: "Công tử, cửa hàng này là gia nghiệp được truyền qua lại mấy đời rồi, cũng không thể bị hủy trên tay của lão phu, xin ngài thương xót, xin ngài thương xót, có ân oán gì, xin ngài đi đến địa phương khác giải quyết được không?"

Nam tử lại mắng mấy tiếng, muốn rút chân về lại bị lão nhân ôm thật chặt, nhất thời lửa giận công tâm, cầm lấy bình rượu trên bàn, định đập vào đầu lão nhân.

Trong nháy mắt, một chiếc đũa phá không bay tới, sau khi đâm xuyên qua bình rượu, ghim thẳng vào cột gỗ phía xa, bình rượu cũng trong khoảnh khắc nổ tung, vỡ vụn.

Hành động này khiến đám đông sợ ngây người, phần lớn người ở đây đều là bá tánh bình thường không biết võ công, chưa từng thấy qua chiêu thức lợi hại như vậy, vậy mà có thể biến chiếc đũa thành một món vũ khí, nếu là vừa rồi chiếc đũa lệch hướng một chút, bị đâm xuyên qua liền không phải bình rượu, mà là lồng ngực của nam tử.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bạch y nữ tử vừa ra chiêu, trên mặt mang theo thần sắc sợ hãi, có người nhát gan liền trực tiếp lôi kéo bạn đồng hành bỏ chạy, còn nam tử bị lão nhân ôm chân cũng bị dọa choáng váng, bây giờ hắn rốt cuộc ý thức được chính mình chọc tới người không nên chọc.

Hắn run run rút chân, nhìn hai gã nam tử khác, "Đi...... Chúng ta, chúng ta đi."

Nhưng hắn vừa mới đi được một bước, một chiếc đũa khác lại bay tới, cắm vào sàn gạch cách chân hắn không đến một tấc, lần này hắn hoàn toàn không dám động đậy, vẻ mặt kinh hãy, xoay người quỳ rạp xuống đất, "Nữ hiệp, nữ hiệp tha mạng, ta sai rồi, ta sai rồi, ta cái gì cũng chưa nói, là hắn, là hắn mở miệng vũ nhục ngươi", nam tử nói, chỉ vào nam tử vừa rồi bắt chuyện với Lục Yến Nhiễm.

Nam tử bị chỉ vào kinh hoàng thất sắc, cũng lập tức quỳ xuống, cả người run như cầy sấy, "Nữ hiệp, ta sai rồi, là ta không lựa lời, mạo phạm ngươi, ngươi tha thứ cho ta đi, ta cũng không dám nữa, thật không dám nữa."

Lục Yến Nhiễm đi đến chỗ hai gã nam tử đang quỳ, nhìn nhìn hai người, dường như đang tự hỏi nên xử trí bọn họ như thế nào.

Thật lâu sau nàng mới mở miệng: "Ngươi cảm thấy nên xử trí như thế nào?"

Câu hỏi này là đúng là hỏi Phó Phái Bạch.

Phó Phái Bạch hơi nhướng mày, có chút khó hiểu phong chủ vì sao sẽ hỏi ý kiến của nàng, nhưng nếu đã hỏi, nàng liền nói, vì vậy nàng chỉ vào tên thế tử dẫn đầu, "Người này, khiển trách một chút là được", nàng dừng một chút, ngữ khí bỗng chốc trở nên lạnh băng, chỉ về nam tử bên cạnh.

"Ngươi, chết không đáng tiếc."