Liễu Vy Hạnh nhìn trước nhìn sau một hồi rồi mới dám nói.
"Hách Thiên Nam á, anh ta nghỉ học từ kì hai năm ngoái. Sau trận bóng rổ thành phố đó, lớp ta vô địch nhưng trường Húc Sơ lại không cam tâm. Ai mà ngờ bọn họ đến gây sự với lớp trưởng Lục. Chẳng hiểu hai bên xô xát thế nào mà tay Lục Nhất Bạch bị thương nặng, không thể đánh đàn được nữa. Từ đó Hách Thiên Nam bị cả trường ghét luôn."
Vũ Phi Diệp nuốt nước bọt, gật gù hỏi lại.
"Lục Nhất Bạch bị chấn thương, sao lại đổ tội lên đầu Hách Thiên Nam?"
Liễu Vy Hạnh xúc cơm ăn, vừa nhai cô vừa nói.
"Truyền thông viết là do Hách Thiên Nam động thủ trước. Lục Nhất Bạch chỉ là bị vạ lây thôi."
Nhưng lại một chút, Liễu Vy Hạnh nuốt miếng cơm xuống bụng.
"Mà cậu không nên quan tâm mấy vụ này làm gì. Quá khứ cả rồi mà, có đào lên cũng chẳng được ích lợi gì cả đâu."
Vũ Phi Diệp bóp cằm chau mày trầm mặt suy nghĩ. Đang trong lúc cô rất nhập tâm thì một chiếc giày bay tới rơi thẳng vào khay cơm của cô. Vũ Phi Diệp giật mình đứng phắt dậy may mà túm kịp cốc cafe và cái ống hút. Chiếc giày ngự lại nơi cái khay, cơm rơi vung vãi ra đất, thức ăn đi du lịch khắp bàn. Vũ Phi Diệp không hề cáu giận, cô chỉ trừng mắt nhìn lên giọng gắt gao vô cùng sắc bén.
"Là ai làm?"
Phía bên ngoài căng tin, Phạm Tuấn Kiệt cùng đám bạn vui vẻ đi vào. Chán trò anh liền vung tay khoác vai Trương Lãnh Hàn, vừa kéo cố anh ta xuống Phạm Tuấn Kiệt vừa đùa giỡn.
"Uây, vừa nãy tao thấy con bé kia nó nhét cái gì vào ngăn bàn của mày đấy. Hình như là thư tỏ tình đó."
Trương Lãnh Hàn cười gượng đẩy Phạm Tuấn Kiệt ra, anh gãi đầu gãi tai ngượng ngùng chối cãi.
"Đâu có đâu mày, Yến Thư chỉ gửi trả tao vở thôi."
Phạm Tuấn Kiệt ôm bụng cười khoái chí, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vũ Phi Diệp phi đũa thẳng về phía anh. Lục Nhất Bạch bất ngờ trừng mắt hét lên.
"Cẩn thận kìa."
Phạm Tuấn Kiệt ngửa người lộn nhào trên không, đáp chân xuống đất còn chưa kịp hoàn hồn thì Vân Khải Tích bồi thêm cho anh một cái đế giày nữa. Cũng may nhờ thân thủ tốt, Phạm Tuấn Kiệt nghiêng người sang trái kịp lúc nên mới thoát nạn. Tiêu Hữu Phúc chạy tới đứng sát vai anh.
"Không sao chứ lão tam."
Phạmn Tuấn Kiệt lắc đầu không nói. Tám con mắt đứng dàn hàng nhìn Vũ Phi Diệp dẫm một chân lên bàn, tay cầm cốc cafe tay nhặt đũa phi tiếp.
Phía Vân Khải Tích cũng chẳng kém phần hổ báo. Anh ta vẩy tay một cái bốn tên đằng sau chạy thẳng về phía Vũ Phi Diệp.
"Hôm nay bà đây không nhún nhường nữa."
Vũ Phi Diệp dẫm chân lên bàn nhảy bật lên lộn nhào trên không rồi đạp ngã một tên đang chạy tới. Ngay sau đó cô khua chân đá mạnh vào hạ bộ tên thứ hai. Tên thứ ba nhảy vào thì bị Vũ Phi Diệp khóa tay đấm cho nằm bẹp dưới đất. Tên còn lại sợ hãi chập chững không dám bước tới gần.
"Ái chà, cô ta đâu phải dạng vừa đâu."
Trương Lãnh Hàn tấm tắc tủm tỉm gật đầu khen Vũ Phi Diệp. Lục Nhất Bạch lấy làm ấn tượng, anh cứ chăm chăm nhìn Phi Diệp như nhìn ánh mặt trời mùa xuân ấm áp. Phạm Tuấn Kiệt đĩnh đạc bước lên, anh khẽ phẩy tay chống chế.
"Vân thiếu gia, cậu hơi vượt quyền rồi."
Vân Khải Tích tức xanh mặt mày, anh ấp úng tố chấp.
"Phạm.. Tuấn Kiệt.. sao ở đâu cũng có mặt mày thế hả?"
Phạm Tuấn Kiệt khoanh tay trước ngực, chân từ từ bước tới gần Vũ Phi Diệp nhưng khẩu khí lại nhắc đến Vân Khải Tích.
"Có vẻ tao lịch sự với mày nhưng mày không tôn trọng tao. Vân thiếu gia nên biết vị trí của mình rồi."
Tiêu Hữu Phúc gằn giọng đầy uy lực.
"Bắt đầu từ ngày hôm nay, ai tự xưng là đàn em của Vân Khải Tích đều trở thành kẻ thù của Tiêu gia."
Vân Khải Tích sững sờ bủn rủn tay chân. Anh chưa kịp phản ứng lại thì tiếng Trương Lãnh Hàn vang lên đanh thép không kém.
"Chỉ cần nghe đến việc Vân Khải Tích tiếp tục có những hành vi phô trương danh thế bắt nạt bạn bè thì Trương gia sẽ khiến Vân gia giải tán."
Cứ tưởng chỉ đến thế là thôi, mọi người xung quanh còn đang xuýt xoa này nọ thì Lục Nhất Bạch bỗng nhiên tham gia vào. Giọng anh cất lên khiến cho biết bao nhiêu người phải trầm trồ bàn tán.
"Từ ngày hôm nay, Vân Khải Tích bị cách chức sao đỏ giám sát."
Phạm Tuấn Kiệt quay ngoắt lại, anhh nghiêng đầu kinh ngạc nhìn xoáy thẳng vào mắt Lục Nhất Bạch. Hai đứa xàm xàm thôi là đủ rồi, mắc gì cậu ta nhảy vô nữa. Phạm Tuấn Kiệt liếc mắt nghi hoặc.
"Này, lão đại.. nay ai làm mày tức giận chọc mày khó chịu hả?"
Trong lúc Vân Khải Tích khụy gối cấm khẩu thì Lục Nhất Bạch lại rất đắc chí. Ánh mắt anh nhìn Vũ Phi Diệp rất ngưỡng mộ, mến cảm vô cùng. Phạm Tuấn Kiệt chậc lưỡi ra quân luôn cho đủ combo tứ sát.
"Được thôi. Vân Khải Tích hôm nay mày dám động đến bạn mà tao mới quen. Vân Khải Tích chính thức bị đuổi học."
Tiếng thét gào xôn xao xung quanh, có ai mà không biết Phạm gia uy quyền tới cỡ nào. Vân Khải Tích nghe tin cũng phải lùi mấy bước, uy hiếp không được mà phản công cũng không xong. Bất đắc dĩ Vân Khải Tích khụy gối quỳ ngay dưới sàn.
"Không thể nào, Phạm Tuấn Kiệt không thể đuổi mình đi được."
Vũ Phi Diệp ngơ ngác đứng cạnh cô bạn Liễu Vy Hạnh, chưa kịp nghe đông nghe tây thì phía Phạm Tuấn Kiệt vẫn chưa tha.
"Trương Lãnh Hàn, mày lên kéo lão Mặc xuông đây. Kêu ông ta làm thủ tục đuổi học hắn đi. Nhớ bảo lão ta đặt kèm vài câu để sau này khỏi phải đi xin nhập học ở các trường khác."
"Đây là phong sát đúng không?"
Vũ Phi Diệp mắt tròn mắt dẹp, miệng lẩm bẩm như người điên. Cô đứng thu mình lại tự trách vấn bản thân tại sao lại dây dưa với những con người đao to búa lớn như thế. Ngước đôi mắt long lanh nhìn lên trần nhà, cô cầu mong bản thân được toàn mạng an ổn học tập ở đây.
Bỗng Lục Nhất Bạch nở một nụ cười viên mãn khiến Phạm Tuấn Kiệt sững sờ ngạc nhiên. Trương Lãnh Hàn lúc bấy giờ đang nhanh chân chạy đi tìm thầy hiệu trưởng.
Lục Nhất Bạch bước tới đứng trước mặt Vũ Phi Diệp, anh chìa ra một tấm thẻ có ý muốn tặng nó cho cô. Giọng anh trầm ấm ngọt ngào vô cùng.
"Đây là bữa trưa của mình, cậu qua quầy hàng đổi khay cơm mới đi."
Vũ Phi Diệp tiu nghỉu không chút do dự, cô khua tay từ chối ngay.
"Ây không, mình không thể nhận nó đâu."
Các cô gái xung quanh nhìn Vũ Phi Diệp như nhìn ánh hào quang, một tốp nữ sinh khác thì lia con mắt thù hận căm phẫn về phía cô khiến cô thấy hơi lạnh gáy. Ai mà dám động vô đám người đó chứ, Vũ Phi Diệp lảng đi như không thấy gì. Cô kéo tay Liễu Vy Hạnh đi thẳng ra quầy hàng có ý muốn đổi khay cơm mới.
Phạm Tuấn Kiệt nhanh chân bước tới xòe ra hai tấm thẻ trước mặt Vũ Phi Diệp. Anh cười cợt khoe mãnh.
"Nhìn này, ở đây có thịt kho trứng cút. Tấm này thì là canh măng thượng hạng. Thật tiếc thật tiếc, mỗi người chỉ được phát một tấm và chỉ được lấy một khay duy nhất."
Tiêu Hữu Phúc vỗ vai Lục Nhất Bạch, hai mắt nheo lại cố dùng tay bạnh to ra để làm trò.
"Ôi trời, lão tam của chúng ta đây sao?"
Lục Nhất Bạch đứng chôn chân như tượng nhìn Vũ Phi Diệp cắn môi chống nạnh gân cổ lên nói với Phạm Tuấn Kiệt.
"Cậu đang cố tình khịa tôi phải không. Có hai tấm thẻ mà khoe khoang cái gì."
Phạm Tuấn Kiệt chìa ra trước mặt cô, anh hẩy mũi hống hách.
"Mười lăm nghìn một tấm, tùy cậu chọn."
Không ngần ngại Vũ Phi Diệp cười thân thiện, từ một con hổ cái giờ biến thành một con mèo ngoan ngoãn ngay. Cô khoái chí lật đi lật lại hai tấm thẻ.
"Vậy thì không khách khí nữa đâu nha. Tôi chọn một cái nha. Chọn cái này nha."