Nguyên một bầu trời kinh ngạc, ai nấy tròn mắt nhìn phiên bản giới hạn xoay vòng rơi xuống. Mặt Lục Nhất Bạch lạnh như băng chẳng chút tiếc rẻ gì đĩa bánh của cô gái mập. Chợt tiếng một cô gái len vào như cái cách mà cô chen vô giữa hai người.
"Úi, tiếc thế!"
Cánh tay Vũ Phi Diệp vươn dài đỡ lấy đĩa rồi hớt lại miếng bánh méo mó lên đĩa. Bao người hú hồn há miệng thán phục tốc độ của Vũ Phi Diệp. Cô gái mập tròn mắt kinh ngạc nhìn đĩa bánh móp méo mà lòng dạ buồn thiu. Vũ Phi Diệp bình thản nhấp nháp cốc cafe nóng hổi trên tay phải rồi cất giọng ngọt ngào.
"Ờm.. cái bánh hơi nát rồi."
Cô gái mập phập phồng hai má, mắt rơm rớm nước cứ vậy mà òa lên khóc. Vũ Phi Diệp hoang mang không hiểu gì, cô cứ luống cuống dỗ dành cô ta.
"Uây này, đừng có khóc. Này, đừng khóc mà."
Ai ngờ cô gái mập òa lên khóc to hơn, cô ta dẫm chân thuỳnh thuỵch dụi dụi mắt rồi bỏ đi trong uất ức. Vũ Phi Diệp nuốt nước bọt ngơ ngác đứng ngây ra nhìn đĩa bánh biến dạng đến méo xệch sang phải.
Phạm Tuấn Kiệt nhếch mép thở dài, anh vỗ vai Trương Tuấn Kiệt rồi từ từ bước về phía Vũ Phi Diệp.
"Đi thôi."
Phạm Tuấn Kiệt muốn giải tỏa bầu không khí căng thẳng, anh định bụng làm vài trò cho vui. Lúc đi ngang qua Vũ Phi Diệp, anh liếc mắt nhìn thấy gói bánh mì kẹp ở ngăn ngoài cặp xách. Tiện tay anh rút lấy rồi giấu luôn đi. Phạm Tuấn Kiệt biến ra một chiếc thìa nhỏ cắm vào đĩa bánh, sau đó khoan thai xắn lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng. Vừa ăn anh vừa tấm tắc khen.
"Uây ngon. Bỏ phí."
Lục Nhất Bạch chẳng nói năng gì chỉ hừ lạnh một tiếng. Bỗng anh giương mắt nhìn mãi Vũ Phi Diệp.
"Cái này tôi đỡ được thì là của tôi chứ."
Vũ Phi Diệp dật đĩa bánh lại khiến Phạm Tuấn Kiệt không nhịn được mà cười phá lên.
"Ờ rồi, của cậu. Vậy thì mình ăn bánh khác không ăn bánh đó nữa."
Vũ Phi Diệp nhíu mày híp mắt nghĩ thầm trong bụng.
"Bánh khác, cậu ta có bánh gì khác à?"
Phạm Tuấn Kiệt đan chéo hai tay, anh túm lấy không khí rồi kéo ra một cái thật nhanh thật gọn. Một cái bánh mì xuất hiện trên tay anh. Phạm Tuấn Kiệt vui vẻ tung hứng nó rồi mạnh tay xé vỏ.
"Chắc bánh này ngon lắm ha."
Vũ Phi Diệp mắt tròn mắt dẹt nhìn Phạm Tuấn Kiệt cắn miếng bánh thật to. Trông anh ta nhai một cách thật ngon mà cô bỗng thấy màn ảo thuật vừa rồi quá đỉnh. Chợt nhìn cái vỏ bánh mì có chút hơi quen mắt, bất ngờ cô thò tay sờ vào túi cặp xách của mình.
"Ơ, bánh mì."
Phạm Tuấn Kiệt vừa ăn vừa chỉ tay đã vậy còn rất thản nhiên mà trả lời cô.
"Tôi thấy cái bánh này ở đó đó."
Trương Lãnh Hàn và Tiêu Hữu Phúc đứng sau lưng Vũ Phi Diệp, cả hai người ôm bụng cười típ mắt. Lục Nhất Bạch vẫn lạnh như băng chẳng nói chẳng rằng gì. Vũ Phi Diệp đặt đĩa bánh vào tay Tiêu Hữu Phúc sau đó uống một hơi hết sạch cốc cafe. Cô thở phào một hơi rồi ném cốc cho Trương Lãnh Hàn.
"Phạm Tuấn Kiệt, cậu trả bánh lại cho tôi."
"Qua đây mà lấy này."
Phạm Tuấn Kiệt giơ cao miếng bánh rồi dậm chân bỏ chạy. Vũ Phi Diệp xắn tay áo ném cặp cho Lục Nhất Bạch. Cô vừa nói vừa đuổi theo Phạm Tuấn Kiệt.
"Cầm hộ mình cái cặp với."
Đám đông tản dần, Lục Nhất Bạch lẳng lặng cầm cái cặp của Vũ Phi Diệp đi thẳng lên lớp. Trương Lãnh Hàn chỉ trỏ phía xa, tay phải quăng chụp cái cốc.
"Báo Đại Nam ngày mai chắc chắn sẽ không bỏ qua tin hot hôm nay đâu. Ha ha ha."
Tiêu Hữu Phúc nghịch ngợm xoay xoay đĩa bánh.
"Không biết đầu báo sẽ là hiện tượng tặng bánh thứ ba mươi mốt hay là cô gái vàng lần đầu xuất hiện kia đây."
Trương Lãnh Hàn ôm bụng cười như được mùa. Tiếng trống trường hết hồi Trương Lãnh Hàn vội vã kéo Tiêu Hữu Phúc chạy thẳng một mạnh lên lớp.
Trưa xuống, Vũ Phi Diệp nhận khay cơm rồi nhanh chân chạy tới ngồi xuống đối diện Liễu Vy Hạnh. Cô vừa bóc đũa vừa cúi thấp người nghe hóng.
"Nói tiếp đi, mình mới tới học được có hai ngày hà. Chưa biết mặt biết người gì đâu.".
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Liễu Vy Hạnh thích thú đút vội miếng rau cải vào miệng. Nhồm nhoàm nhai nuốt xuống bụng, Vy Hạnh ém giọng nói nhỏ đủ hai người nghe.
"Trường ta có tam đại nam thần đấy, vừa giàu vừa đẹp trai lại vừa tài hoa lấy một địch mười mỗi người một vẻ. Đầu tiên phải kể đến chính là Lớp trưởng Lục của lớp ta."
Vũ Phi Diệp quay đũa chọc cơm, hai mắt tròn bạnh đầy thích thú.
"Ờ!"
Giọng Liễu Vy Hạnh rất cao hứng và đầy kích thích.
"Lục Nhất Bạch tao nhã thanh lịch, đánh đàn mà như hút hồn người nghe. Đã vậy còn giỏi công nghệ thông tin lại luôn lọt top đầu học sinh giỏi toàn thành phố."
Liễu Vy Hạnh trầm giọng hẳn xuống, chất uy nghiêm đặc biệt chôn chặt vào lời nói tiếp sau.
"Tiếp sau là đại ca Phạm Tuấn Kiệt, lý do anh ta đứng thứ hai là vì anh ta không chịu học hành hay trốn giờ bỏ tiết và không tuân thủ nội quy nhà trường. Nhưng đại ca trùm trường giỏi làm ảo thuật và có bộ não thông minh kiệt xuất. Phạm Tuấn Kiệt chẳng học hành gì nhưng kiến thức trong đầu anh ta ngang với lớp trưởng Lục của chúng ta đấy."
Vũ Phi Diệp trừng mắt trợn ngược, vừa thán phục vừa kính nể. Cô gắp một miếng thịt kho vàng ươm bỏ vào miệng nhai nhai vài cái rồi ngậm ngùi cắn đầu đũa trầm ngâm ngẫm nghĩ.
Liễu Vy Hạnh hạ giọng nguy trầm hơn.
"Cuối cùng là Hách Thiên Nam, anh ta chỉ là tiểu thiếu trong nhà họ Lã. Nổi danh với những chiếc cúp vàng thể dục thể thao. Dựt giải nhiều môn võ thuật cấp quốc gia và đặc biệt anh ta thối sáo rất hay rất mê hồn người."
Nghe đến đây Vũ Phi Diệp cắm đũa xuống khay cơm, cô nhíu mày chen lời hỏi ngay.
"Hách Thiên Nam là ai vậy, học sinh lớp nào? Mình chưa nghe tới cái tên này luôn ý."