“Nam Thiến, nhanh chút lạiđây, có người đưa hoa cho cậu nha!”
Nghe thấy tiếng kêu hưng phấncủa nhóm đồng nghiệp, Nam Thiến nghi hoặc từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến cửa côngty, chỉ thấy ngoài cửa một sinh viên vừa học vừa làm ôm một bó hoa hồng tonhìn về phía cô, mà chung quanh tụ tập vài đồng nghiệp mà trên mặt họ viết rõhai chữ hâm mộ cùng tò mò.
“Xin hỏi là tiểu thư NamThiến sao?” Học sinh vừa học vừa làm tại cửa hàng bán hoa hỏi cô.
Cô gật gật đầu.
“Này cho cô, còn phiền toáicô ký nhận một chút.” Người đưa hoa đem bó hoa đưa cho cô trước, sau đó lại lấybút cùng giấy ký nhận đưa cho cô.
Cô hoang mang kí tên, khi đembút bi trả lại người đưa hoa, nhịn không được hỏi: “Hoa này thật là tặng chotôi sao?”
Đối chiếu chữ ký của cô, cùngvới tên trong yêu cầu gửi hoa giống nhau, người đưa hoa gật đầu. “Đúng vậy.”
“Hỏi cái này làm cái gì? Maunhìn là ai đưa.” Đồng nghiệp Tiểu Mĩ khẩn cấp thúc giục.
“Một bó hoa lớn như vậy,không có một trăm đóa cũng có chín mươi chín đóa nhỉ? Không biết bao nhiêu tiềnnha.” Đồng nghiệp Mĩ Trinh hâm mộ, miệng thở dài.
“Khẳng định là một hai ngànchứ chẳng ít, có lẽ càng quý.”
“Nam Thiến, hôm nay là ngày gì,sinh nhật của cậu sao? Nếu không làm sao có thể có người đưa hoa cho cậu?”
“Có lẽ là người theo đuổithần bí đưa cũng không chừng. Nam Thiến, mau nhìn phong thư viết cái gì?” TiểuMĩ chỉ vào phong thư dán tại bó hoa được đóng gói giấy tinh mỹ, lại lần nữathúc giục.
Liếc mắt một cái nhìn đoànngười bốn phía trông mòn con mắt, Nam Thiến rốt cục chậm rãi đem mảnh giấy bêntrong phong thư rút ra, mở ra xem.
“Em yêu.”
“Oa, Nam Thiến, chồng của cậuthật lãng mạn nha!” Tiểu Mĩ lấy tiếng nói hâm mộ lớn tiếng kêu. “Hoa đã đẹp, cũngkhông bằng một phần mười xinh đẹp của em trong lòng anh. Chồng yêu của em.”
“Oa.” Bốn phía nhất thời toátra một mảnh tiếng than hâm mộ lại đố kỵ sợ hãi.
“Nam Thiến, cậu làm thế nào cóthể huấn luyện chồng lãng mạn như vậy, dạy tôi được không? Cái đầu trâu nhà tôivô tình đến đòi mạng.”
“Đúng vậy, cũng dạy tôi nữa,chồng tôi căn bản chính là một cái đầu gỗ.”
“Đầu gỗ còn có thể lấy làmcủi lửa thiêu, lỗ hổng tại nhà của tôi căn bản chính là tảng đá vô dụng, vừanặng vừa cứng lại chiếm không gian, muốn vứt bỏ chuyển sang người không cótính văn chương gì.”
Nghe vậy, đoàn người khôngkhỏi cười thành một mảnh.
“Trở lại chuyện chính, NamThiến, rốt cuộc cậu huấn luyện chồng cậu như thế nào?” Vẻ mặt Mĩ Trinh tò mò nhanhnhìn cô chằm chằm hỏi.
“Tôi chưa làm cái gì.” Sắcmặt Nam Thiến ửng đỏ, có chút xấu hổ.
“Ý nói là, chồng của cậu trờisinh liền lãng mạn như vậy? Không có khả năng, đàn ông cho dù trời sinh lãngmạn, kết hôn xong cũng sẽ trở nên không lãng mạn, cậu nhất định có tuyệt chiêugì, không cần giữ, nói ra cho chúng tôi học tập một chút thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, khôngcần nhỏ mọn như vậy.”
“Nhưng mà tôi thật sự cái gìđều không có làm.” Nam Thiến khó xử nói. Không thể nói cho các cô ấy biết, ngàytrước chồng cô từng có tình nhân, hiện tại hết thảy hành vi lãng mạn đều là vìmuốn cô tha thứ.
Hoa hồng đại diện cho tìnhyêu, cô vẫn cảm thấy thật vui vẻ, thật vui vẻ.
“Có lẽ cái này liên quan đếnviệc bọn họ kết hôn chưa đến nửa năm nhỉ, dù sao vẫn đang là tuần trăng mật.”Tiểu Mĩ nói.
“Nói đến kết hôn không đếnnửa năm, Nam Thiến, cậu ngay từ đầu làm chi muốn gạt chúng tôi là chưa kết hônnha?” Mĩ Trinh đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Nam Thiến sợ run một chút,không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Cô ngay lúc đó xác thực nghĩ đếnmình đã muốn ly hôn, là thân phận chưa kết hôn a, ai biết...
“Làm chi không nói lời nào?”
“Không có, tôi chỉ đang nghĩxem nên nói chuyện này như thế nào.” Nam Thiến do dự nói.
“Cậu không phải lo lắng nếu nóichuyện kết hôn ra, chúng tôi gọi cậu đem chồng mang ra giới thiệu cho mọi ngườibiết, sau đó không muốn có người muốn tiếp cận ông chồng đẹp trai của cậu, chonên rõ ràng nói chính mình chưa kết hôn?” Tiểu Mĩ đoán hỏi. Nếu cô cũng có mộtngười chồng đẹp trai như vậy, cô cũng sẽ thật cẩn thận như vậy, thận trọngphòng bị hồ ly tinh.
“Một khi đã như vậy, sao cậulại cho chồng cậu đưa cậu cùng đi làm a? Muốn hại chúng ta hâm mộ đến chết cũngkhông cần phải dùng loại phương pháp này đi?” Mĩ Trinh nhịn không được hỏi cô.
“Chuyện này tôi hỏi qua côấy.” Tiểu Mĩ lại lần nữa cướp lời, “Là chồng cô ấy đau lòng cô ấy đi xe côngcộng vất vả, cứng rắn muốn đưa cô cùng đi làm.”
“Oa, Nam Thiến, cậu thật sựmuốn cho mọi người chúng tôi hâm mộ đến chết nha? Cậu rốt cuộc phải làm sao mớitìm được chồng tốt như vậy, dạy chúng tôi đi, nói cho chúng tôi biết đượckhông nha?”
“Con cậu đã học tiểu học, cậumuốn làm chi a?”
“Tôi không thể cùng tảng đákia ly hôn, có mùa xuân thứ hai sao?”
Mọi người ngẩn ngơ, đột nhiêncười to ra tiếng.
“Ha ha ha, nói rất đúng. NamThiến, mau nói cho tôi biết cậu rốt cuộc đi nơi nào tìm chồng?”
Cô không biết làm sao nhìnbốn phía hé ra vẻ mặt chờ mong, đau đầu không biết nên ứng phó như thế nào đốivới các vấn đề quái dị liên tiếp này, di động đặt trên bàn vừa vặn vang lên,cứu cô một mạng.
“Điện thoại của tôi kêu.” Cônhanh chóng trả lời, chạy như trối chết ôm bó hoa hồng trong tay bước nhanh trởvề chỗ ngồi. “A lô?”
“Em yêu, là anh.”
Cô ngây người một chút, theobản năng liếc mắt một cái nhìn nhóm đồng nghiệp vẫn đứng ở trước cửa.
“Có việc sao?” Cô ngồi thẳnglưng, nhỏ giọng hỏi.
“Nhận được hoa của anh chưa?”Thanh âm của anh ôn nhu.
“Ừ.”
“Thích không?”
Hỏi như vậy muốn cô trả lờinhư thế nào, chẳng lẽ muốn cô nói không vui sao? Thật sự là biết rõ còn cố hỏi.
Đại khái là biết đáp án củacô, anh sửa miệng lại hỏi: “Nhìn thấy thư rồi sao?”
“Ừ.”
“Tất cả viết trên đấy đềulà thiệt tình của anh nói nha. Hoa có đẹp cũng không bằng một phần mười của emtrong lòng anh.” Anh lấy tiếng nói khàn khàn hùng hậu thâm tình nói hết với cô,làm cho Nam Thiến ở đầu điện thoại này nhịn không được mặt đỏ lên.
“Chồng của cậu đúng hay không?”
Tiểu Mĩ đột nhiên đứng bêncạnh hỏi, dọa Nam Thiến một cú sốc, hơn nữa không biết khi nào, mới nãy nhómđồng nghiệp đứng ở trước cửa công ty thế nhưng toàn bộ rời trận địa đi vào bêncạnh người cô.
“Nhất định mà, xem mặt cậuhồng thành như vậy, còn vẻ mặt hạnh phúc.”
“Oa, thật sự là làm người tahâm mộ, thật hâm mộ nha!” Đồng nghiệp cố ý ở bên người cô kêu to.
“Làm sao vậy?” Đầu kia điệnthoại Khấu Đạt cũng nghe thấy xôn xao.
“Không có gì.” Nam Thiếnnhanh chóng trả lời. “Anh còn có việc sao? Không có việc gì em muốn gác điệnthoại.”
“Chờ một chút, có việc.” KhấuĐạt sợ cô cứ như vậy đem điện thoại cắt đứt.
“Chờ anh một chút.” Nhìn phíatrước mắt hé ra từng khuôn mặt mong chờ, Nam Thiến không thể không nói với KhấuĐạt ở đầu kia điện thoại, sau đó dừng tay bất đắc dĩ nhìn mọi người, năn nỉ. “Cóthể cho tôi im lặng nói chuyện điện thoại sao?”
Xem vẻ mặt cầu xin của cô,mọi người đành phải sờ sờ cái mũi tự trở lại chỗ ngồi, bất quá nhưng cũng đồngthời đem lỗ tai kéo dài nghe lén, dù sao lòng hiếu kỳ ai cũng có.
“Này, anh nói có việc làchuyện gì?” Nam Thiến cầm di động ngồi trở lại chỗ ngồi, thấp giọng hỏi.
“Buổi tối cùng anh đi thamgia một yến hội được không?”
Nam Thiến “à” một tiếng, bởivì đây là lần đầu tiên anh mở miệng hướng cô yêu cầu loại sự tình này, cô khôngbiết nên trả lời hảo hoặc không tốt?
“Có thể chứ?” Cô trầm mặc làmcho anh lại lần nữa ra tiếng.
“Là vì chuyện công việc sao?”Cô do dự.
“Một nửa.”
Anh trả lời làm cho cô khôngđược rõ ràng. “Có ý gì?”
“Vốn đơn thuần là vì côngtác, nhưng nghe nói ba của anh cũng phải đi, cho nên vì làm cho ông ta có cơhội không có gì ăn no rất nhàn, đành phải chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi buổitối của em. Thực xin lỗi, vợ.” Khấu Đạt thở dài.
“Cái anh gọi là ăn no rấtnhàn là ý gì?” Cô không hiểu.
“Ông ta còn không có buôngtha cho.”
“Buông tha cho cái gì?”
Anh bất đắc dĩ than nhẹ thanh.“Buông tha đem chồng của em giới thiệu cho các danh môn thục nữ, đại ngốc.”
Nam Thiến ngẩn ngơ, đột nhiênbừng tỉnh đại ngộ. Thì ra cô cố tình xem nhẹ sự việc, khi không ở bên chồng,thế nhưng còn có loại sự tình này phát sinh.
Rất nguy hiểm, trước đây cônhư thế nào chưa bao giờ lo lắng qua loại sự tình này? Với “lịch sử” của KhấuĐạt, rất hiếu có người phụ nữ muốn lấy anh, hơn nữa ở giữa còn một ông bố haygây khó dễ, cô đã có hạnh được anh quay đầu cùng sủng ái, vì sao không nắm chắchết thảy hạnh phúc này, còn rụt rè, làm bộ làm tịch cái gì?
Thật sự là không thể xem nhẹ,phải cảnh tỉnh.
“Được, em cùng anh đi.” Côtrả lời, chợt nhíu mày. “Nhưng em quần áo hôm nay em mặc không thích hợp thamdự yến hội đêm nay.”
“Điểm ấy em không cần phải lolắng, chuyện quần áo giao cho anh là được.” Anh nhanh chóng nói, giống như sợcô sẽ vì lý do này mà thay đổi quyết định, làm cho cô có điểm muốn cười.
“Yến hội mấy giờ bắt đầu, cầnem tan ca sớm sao?” Cô hỏi.
Anh suy nghĩ trong chốc lát.“Em có thể xin phép sao?”
“Nếu có việc là có thể.”
“Như vậy anh bốn giờ đi đónem có thể chứ?”
“Được.”
Anh đột nhiên trầm mặc mộtchút, sau đó thâm tình ôn nhu nói: “Vợ, cám ơn em, còn nữa anh yêu em.” Nóixong liền cắt đứt điện thoại.
Nam Thiến không tự chủ đượcmỉm cười, mới buông di động, đám đồng nghiệp kia thấy lão bản không ở nhà liềnnhàn đến không có việc gì, lập tức vây quanh cô, ngươi một lời ta một lời thỉnhgiáo cách trị chồng của cô, khiến cho cô dở khóc dở cười chỉ kém không kêu cứumạng.
Thật hy vọng lão bản nhanhchút trở về nha!
Nhìn Khấu Đạt thoải mái tungtiền, bà chủ cửa hàng quần áo tiếp nhận xong, xoay người chỉ huy nhân viênlàm việc, Nam Thiến đã mệt không có khí lực ngăn trở.
Từ trước bốn giờ rưỡi đi vàogian tinh phẩm của cửa hàng quần áo, cô với Khấu Đạt cùng lão bản nương lưỡixán hoa sen giựt giây dưới, thử qua hết bộ quần áo này tới bộ kia.
Bọn họ nói cho cùng thoảimái, mặc thử lại không nhất định phải mua, mặc thử lại không cần tiền, cho nênanh liền ngây ngốc để người khác lấy hết bộ này tới bộ khác cho cô thử, sau đómạc danh kỳ diệu đôi mang ra thử hết trang sức, vật phẩm, giầy dép, hai chữ “ướmthử” cứ như không cánh mà bay, đồ mặc thử hoàn toàn biến thành đồ mua về.
Cô đương nhiên là có thử ngăncản hành động như nổi điên của Khấu Đạt, nhưng hoàn toàn vô dụng, anh tựa hồ đãsớm chuẩn bị một trăm lý do thuyết phục cô.
“Cái váy này quá ngắn.”
Khi cô soi mói nói như vậy,anh sẽ nói: “Chân của em đẹp như vậy, giấu giếm rất đáng tiếc, anh muốn ngườikhác đều hâm mộ anh, vợ, cho anh kiêu ngạo đắc ý một chút thôi.”
“Cái này rất hở hang.” Khi côlấy cớ này, anh còn nói: “Vậy sao? Nhưng anh cảm thấy em mặc vào rất đẹp nha,hơn nữa ngẫu nhiên đổi hình cũng không sao, em không biết sao, vợ?”
“Màu sắc cái này em khôngthích.”
“Nhưng là anh thực thích nha,em có thể mặc ở nhà cho anh xem thôi.”
“Kiểu dáng này em không thích.”
“Ngẫu nhiên thử một chút hìnhthức bất đồng có thể làm cho tâm tình trở nên khoái trá nha.”
Nhưng mà, cô cuối cùng rõràng trực tiếp chỉ ra. “Em chỉ là muốn đi tham gia một yến hội mà thôi, căn bảnlà không cần phải mua nhiều quần áo như vậy.”
“Nhưng quần áo đó em đều mặcđẹp lắm, ở nhà ra ngoài đều thích hợp, huống chi lo trước khỏi họa, ai biếtlão nhân ngày nào đó lại giở trò cũ đáng ghét, đến lúc đó quần áo liền được dùng.Cho nên lão bản nương, gói tất cả chỗ này lại, còn có hai đôi giày vừa rồi,cùng linh kiện cần thiết, chúng ta tất cả đều muốn.”
Anh nói xong liền đưa thẻbạch kim ra, cô còn có thể nói cái gì?
Không lời nào để nói, thật sựkhông lời nào để nói.
Anh thay cô lấy quần áothích hợp tham dự yến hội đêm nay, lại nhìn nhóm nhân viên cửa hàng cười đếntoe toét thay bọn họ đem từng túi quần áo chuyển lên xe xong, bọn họ rốt cụcxuất phát đi tới nơi yến hội.
Đó là vị trí độc đáo của biệtthự tư nhân trên núi Dương Minh, ban đêm đèn đuốc sáng trưng chiếu xuốngcó vẻ kim bích huy hoàng, khí phái xa hoa, nhưng so với bên trong biệt thựtrang hoàng cùng bố trí kim quang lòe lòe khoa trương, ngoài phòng hết thảyliền có vẻ bình thường hơn.
Nam Thiến thực cố gắng mớilàm cho mình giấu giếm bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, miễn xấu mặt chồng.
Chính là nói thật, cô thậtđúng là muốn biết kẻ có tiền thì trong óc suy nghĩ cái gì, muốn trong nhà biếnthành khách sạn năm sao, thật sự có vẻ thoải mái sao?
“Em suy nghĩ cái gì?”
Khấu Đạt hỏi thình lình làmcho cô nháy mắt hoàn hồn.
“Không có nha.” Cô vội vànglắc đầu.
“Biểu tình của em không phảinói như vậy nha.” Anh vẻ mặt nghiên cứu nhìn chằm chằm cô.
“Biểu tình của em? Biểu tìnhcủa em nói gì?” Cô lo lắng lấy tay sờ lên gương mặt.
“Nó đang nói có tất yếu đemphòng ở biến thành như vậy sao? Thật sự là lãng phí tiền.”
Nam Thiến khó có thể tintrong nháy mắt mở to hai mắt, cứng họng trừng mắt nhìn anh.
“Có tật giật mình như vậysao? Chồng biết vợ suy nghĩ cái gì là thực bình thường, không phải sao?” KhấuĐạt mỉm cười, nhịn không được khuynh thân hôn cô một chút.
Cô thiếu chút nữa không nhảydựng lên, theo bản năng lập tức quay đầu nhìn xung quanh trái phải, chỉ sợ mànlàm người ta thẹn thùng vửa rồi sẽ bị người khác nhìn thấy.
“Em đang làm gì?” Khấu Đạtbuồn cười hỏi.
Nam Thiến không có trả lời,bởi vì cô phát hiện có một - không, ít nhất có hai cô gái lấy ánh mắt đối địchcùng đố kỵ trừng mắt nhìn cô, bốn mắt giao tiếp, các nàng nhưng lại không hẹnmà cùng hướng này đi tới, làm cho cô không tự chủ được trận địa sẵn sàng đónquân địch.
“Làm sao vậy?” Chú ý tới trênmặt cô biểu tình thay đổi, Khấu Đạt cũng nghiêm túc lên.
Cô không có trả lời, chính làlẳng lặng nhìn theo ba cô gái đang đi về hướng mình. Xem, cô đã nói ít nhất cóhơn hai đi? Anh mị lực thật lớn a!
Chú ý tới ánh mắt của cô,Khấu Đạt quay đầu nhìn lại, lập tức nhíu mày.
Ba cô gái kia dường như đồngthời đi vào trước mặt vợ chồng bọn họ.
“Hi, Khấu Đạt, đã lâu khôngthấy.” Cô gái đứng ở bên trái nói.
“Hi, Khấu Đạt.” Cô gái đứngở giữa chào hỏi.
“Hi.” Cô gái đứng ở bên phảinói, trên mặt mang theo mị hoặc tươi cười.
Nam Thiến bất động thanh sắcđứng ở tại chỗ, muốn nhìn xem anh xử lý trường hợp trước mắt như thế nào, cùngvới giới thiệu cô với anh là quan hệ như thế nào với ba vị đại mỹ nữ đây, chínhlà cô vạn vạn không nghĩ tới anh so với cô càng gặp nguy không loạn, như núithái sơn phủ băng mà mặt không đổi sắc.
Đầu tiên anh vòng tay ôm lấythắt lưng của cô, đem cô kéo đến bên cạnh anh, giữ lấy vòng ôm, cúi đầu nhìncô mỉm cười xong, mới ngẩng đầu lên đối mặt các cô gái trước mắt.
“Hi, đã lâu không thấy.” Anhhoàn toàn thoải mái tự nhiên. “Đây là vợ thân yêu nhất, thân yêu nhất củatôi, Nam Thiến. Vợ, vị này là Trần Vĩnh Tiệp, lấy của cha anh năm trăm vạn đểchia tay anh. Vị này là Lý Khang Nghi, cũng lấy năm trăm vạn. Về phần vị này...À, thật có lỗi, tôi đã quên cô tên là gì, cô ta có vẻ chịu thiệt một chút, bởivì là bị ba anh nhìn trúng quan hệ, cho nên đại khái một xu cũng không nhận được.”
Khấu Đạt giới thiệu đôi bên,phương thức giới thiệu không lưu tình chút nào cùng thẳng thắn, làm cho NamThiến đều cảm thấy vì đối phương không đành lòng lên.
“Chồng.” Cô nhẹ giọng kêu to.
“Ừ?” Anh mỉm cười cúi đầu xemcô. “Chuyện gì?”
Cô không biết nên nói như thếnào, chỉ có thể không nói gì nhìn anh. Phương thức giới thiệu này có thể haykhông rất thực?
“Em gọi là Trương Ái Ninh.”Cô gái bị quên tên không cam lòng bị vắng vẻ mở miệng. “Tứ thiếu gia, tuầntrước chúng ta mới thấy qua mặt, nhưng lại không chỉ một lần nha, anh thật sựlà xác minh câu nói ‘quý nhân hay quên việc’ a.”
“Chuyện không chỉ gặp qua mộtlần, tôi đương nhiên nhớ rõ, bởi vì cảm giác không chịu nổi, chán ghét này rấtkhó quên được, nếu cô cũng từng không thích người khác dây dưa, nên biết.” KhấuĐạt thong thả nói tiếp.
Chỉ thấy cô gái tên gọiTrương Ái Ninh sắc mặt nhất thời trắng một mảng, rất phấn khích, tiếp theo liềngiận không thể át trừng mắt nhìn vợ chồng bọn họ một cái, không nói hai lờiliền đá đầu rời đi.
Một người đi rồi, còn lạihai người.
“Cô có chuyện muốn nói vớitôi sao?” Khấu Đạt nhìn về phía Trần Vĩnh Tiệp vẻ mặt giống như có ngàn vạn lờimuốn nói.
“Khấu Đạt, em lúc trước nhậnlấy tiền của cha anh, kỳ thật là bất đắc dĩ.” Như là luôn luôn chờ đợi anh đemlực chú ý đặt trên người mình, Trần Vĩnh Tiệp nhanh chóng bày ra bộ dạng cầuxin mang điểm đáng thương.
“Cái này tôi biết.” Anh lạixuất hồ ý liêu ngoại trả lời.
“Anh có biết?” Cô ta trongmắt lập tức hiện ra một chút hy vọng.
“Bởi vì cô thua lỗ hai trămvạn trái phiếu, bất đắc dĩ thôi. Mà cô còn lại muốn đầu tư cổ phiếu, cần bổsung thêm về tài chính, chuyện đó tôi đều biết, cho nên tôi mới không có tráchcác cô không phải sao? Bởi vì ngay lúc đó các cô thực cần tiền.”
Trần Vĩnh Tiệp cùng Lý KhangNghi hai người thân thể đồng thời cứng lại, không nghĩ tới anh đều biết tất cả.Nhưng anh vừa rồi có phải hay không nói, anh cũng không có ý trách cứ? Như vậy...
“Em đến bây giờ còn yêu anh,Khấu Đạt.” Lý Khang Nghi giành trước bật thốt lên.
“Em cũng vậy, Khấu Đạt. Trừanh ra, em không có yêu người đàn ông thứ hai.” Trần Vĩnh Tiệp đi theo xôngtới.
Hai nàng vừa nói xong, lậptức nhìn chằm chằm đối phương.
Nam Thiến trầm mặc đứng ở tạichỗ nhìn thấy quỷ dị hết thảy, cảm thấy có điểm buồn cười.
Hiện tại là như thế nào, cô làvợ chính thức chẳng lẽ là người vô hình sao? Các nàng hoàn toàn không nhìn đếntồn tại của cô, hướng chồng “của cô” thổ lộ tình yêu, đã thế còn trình diễn tiếtmục tình địch gặp nhau, có thể hay không rất buồn cười a?
“Vợ, mặc kệ các cô ấy nói cáigì, trong lòng anh chỉ có em, chỉ yêu một mình em, hiện tại cùng tương lai đềugiống nhau.” Khấu Đạt đột nhiên cúi đầu, thâm tình chân thành dừng ở cô, nóixong còn thuận thế khuynh thân hôn môi cô một chút.
Không nghĩ tới anh sẽ phản ứngnhư vậy, Nam Thiến không tự chủ được đỏ mặt, sau đó thấy hai cô gái kia nháymắt mở bừng hai mắt, sống chết trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ như muốn ăn tươinuốt sống.
“Chồng, em đã đói bụng.” Cômở miệng nói, không nghĩ lại ở trong này, cùng hai nữ nhân kia mắt to trừng đôimắt nhỏ.
“Đáng giận! Anh đã quên emcòn chưa ăn bữa tối, em hẳn là sớm một chút nhắc nhở anh.” Khấu Đạt thấp rủamột tiếng, tự trách nói. “Đi, anh mang em đi ăn cái gì.” Nói xong, lập tức ômcô hướng khu để cơm đi đến, hoàn toàn đã quên hiện trường còn có hai nữ nhânkhác tồn tại.
Nam Thiến có điểm vui vẻ, bởivì điều này chứng tỏ anh thật sự không cần hai cô gái kia, trong mắt chỉ cócô.
Đi vào khu tiệc đứng mới ănchút gì, liền không ngừng có người biết Khấu Đạt đi tới chào hỏi, làm cho cô cóđiểm không biết vô thố, nhưng anh lại không e dè ôm thắt lưng của cô, gặp ngườiliền giới thiệu cô là vợ anh yêu nhất, còn không ngừng hỏi cô ăn cái gì, hại côtrên mặt thủy chung đỏ bừng.
Ba anh quả nhiên cũng tham dựyến hội này, ông ta tiến đến cùng con chào hỏi, lại hoàn toàn không nhìn thấycô là con dâu, hơn nữa tựa như Khấu Đạt lúc trước nói, chỉ cần tìm được cơ hộiliền thay anh giới thiệu danh môn thục nữ, hoàn toàn không nhìn thấy tồn tại củacô.
Thương tâm sao?
Không, cô ngược lại cảm thấycười thì đúng hơn, bởi vì Khấu Đạt luôn luôn tại bên người cô hồ nháo, lập tứcđối với cô động tay động chân, lập tức đối cô kề tai nói nhỏ nói lặng lẽ, lậptức lại cùng đối phương trang thục, liều mình tán dương vợ là cô có bao nhiêuưu điểm, hại cô đứng ở một bên xấu hổ lại cảm thấy buồn cười.
Nhưng rồi người xấu hổ làcha anh, không chỉ xấu hổ, căn bản là bị anh làm cho tức giận đến sắp hộc máu,hại cô lo lắng gần chết.
Tóm lại chỉ một buổi tiệctối, làm cho cô so với đi trực ban năm ngày còn mệt mỏi hơn, bất quá nhưngcũng không phải hoàn toàn không thu được gì, ít nhất xác định một sự kiện, đó làtrong mắt và trong lòng anh chỉ có cô mà thôi.
Thật vui vẻ.