Một câu chuyện vô cùng đáng đọc. Kể về cuộc hôn nhân giữa anh và cô, liệu mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Trong cuộc hôn nhân này liệu có tồn tại tình yêu. Cầu hôn: Dỗi hờn với thiệt tình khác nhau chỗ nào? Không có. Dù sao cô cũng thầm mến anh bảy năm. Nhưng còn anh thì sao? Vì yêu anh, cô chấp nhận mình chịu thiệt thòi. Không hoa tươi... không lời thề, cứ như vậy vì giận dỗi cầu hôn... cô cũng dám đồng ý!
Hôn nhân: Đã kết hôn với việc chưa kết hôn khác nhau chỗ nào? Không có, chỉ là đổi nơi công tác, làm bà chủ đảm trách việc gia đình còn thu về được mười vạn một tháng, có nhà người nào làm ngân hàng có thể cung cấp được như vậy? Chỉ trừ có vấn đề nhỏ là giải quyết chuyện phòng the của giám đốc. Lần gần đây nhất anh ta hỏi một câu: “Khi nào đèn đỏ biến thành đèn xanh?” Làm cho cô ngượng chín mặt.
Phản bội: Đèn đỏ với đèn xanh khác nhau ở chỗ nào? Không có, nếu người ta không muốn. Cầu hôn có thể qua loa, hôn nhân có thể từ từ bồi đắp tình cảm, nhưng phản bội là điều cấm kị, anh có hiểu không? Đương nhiên... Có thể anh sẽ không hiểu rồi! Cô nguyện làm đứa ngốc vì yêu mà bỏ đi cũng không muốn tự lừa mình dối người “giấu đầu lòi đuôi”.
Miệng vết thương có thể sâu bao nhiêu, không phải là chuyện lớn nhỏ gì, cô có thể chống đỡ được, sẽ đường đường chính chính ra đi. Nhưng... sao anh có thể tìm đến tận đây, làm cô không còn đường lui... Cô yêu anh như vậy, liệu anh có từng yêu cô hay không? Có từng động tâm với cô hay không? Cô hy vọng là có, nhưng chỉ sợ rằng... Đáp án lại là một câu trả lời khác!