Sở Nhi vào tắm gội lại, việc ngâm mình nước nóng vào buổi sáng khiến cô thoải mái hơn, bên dưới cũng êm dịu hơn một chút.
Định bước ra nhưng cô loay hoay mãi chẳng thấy khăn lau đâu. Nhớ lại lúc nãy cô chỉ quấn mỗi cái chăn vào đây thì lấy đâu ra cái khăn chứ. Sở Nhi bất lực thở dài với sự vụng về của chính mình liền mở hé cửa nói vọng ra.
- “Vương Nam Phong lấy giúp tôi cái khăn tắm đi.”
Hắn nghe tiếng thỏ thẻ không dám nói lớn mới ngồi dậy quay người vể phía cô:
- " Em gọi tôi?"
Sở Nhi răng cắn chặt môi nếu cô có mặc đồ thì đã bay ra đấm hắn rồi.
“Đấy lại nhây vài đúng lúc này.”
Hắn nhếch miệng cười khẽ vẻ mặt không mấy dịu lắm.
- " Từ khi nào em thoải mái với cái cách gọi cả họ tên tôi vậy?"
Nói thì nói nhưng hắn vẫn đứng dậy lấy khăn cho cô, sợ với cái đầu đầy nước như thế thêm với thời tiết dạo này thất thường lại dễ cảm lạnh.
Hắn càng đi lại gần cô càng khép cửa nhỏ hơn vì ngại. Cả người cô có mảnh vẻ che thân nào đâu mà không e với ngại.
- " Cả người em có chỗ nào tôi chưa thấy đâu mà che chắn gì."- Hắn nhoẻn miệng cười trêu ghẹo.
- “Anh câm mồm lại cho tôi.”
Cô tức giận giật lấy khăn rồi đóng sầm cửa lại. Hai má cô bây giờ đã ửng đỏ chẳng khác gì cherry.
…----------------…
Xong, Sở Nhi bước xuống dưới nhà thì đã nhìn thấy bóng dáng người đàn ông, nhìn phía sau trông to lớn vạm vỡ vững chắc. Lại ngồi oai nghiêm chễm chệ giữa bàn, tay cầm ipad lướt xem các thông tin tài chính hay chứng khoáng gì cô cũng chẳng hiểu rõ về chuyên ngành này lắm.
- “Nhìn đủ chưa? Lại đây ăn.”
Sở Nhi giật mình vì tiếng gọi từ hắn. Tuy ngồi quay lưng lại nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân của cô đi xuống lầu. Nhưng đột nhiên im lại chờ mãi không thấy lại bàn thì chỉ có thể đang đứng chôn chân nhìn hắn. Tuy tự luyến nhưng phán đoán của hắn lại không lệt một li nào.
- “A…ai nhìn anh chứ?”
- “Tôi có nói là em nhìn tôi à?”
- “Xì”
Cô lại thua với cái mồm này nữa rồi, chuyên gia đưa người khác vào tình thế mà chẳng thể bẻ lái hướng nào cho tốt.
Cô nhanh chóng đi lại bàn ngồi đối diện hắn rồi ngồi xuống thản nhiên ăn mà chẳng chờ đợi hay mời gì cả. Lúc trước việc hầu hắn ăn còn khó hơn tìm đường lên trời, bây giờ cô cũng đã nghĩ thông rồi. Việc gì đường đường là tiểu thư lâu đài cát lại hầu hạ cho kẻ thù của cha mình. Đó là phản nghịch là bất hiếu cùng lắm thì bị hắn đánh chết thôi.
Hắn nhăn mày cau có khó chịu với hành động vô cùng tự nhiên của cô, cả Quản Gia Dương đứng cạnh cũng ngỡ ngàng với loạt hành động này. Ông sợ thiếu gian nổi giận nên đành cúi người cung kính nói:
- “Nghị tiểu thư, đại thiếu gia còn chưa cầm đũa ạ.”
- " Ăn mà không cầm đũa vậy chẳng lẽ chờ tôi bón tới mồm à."
Sở Nhi vô tư nói, chẳng biết cô bị gì nhưng ngày hôm nay cứ như con người khác, chẳng biết sợ ai đặc biệt với hắn là tỏ ra thô lỗ chẳng có chút nhường nhịn gì.
- “Nghị Sở Nhi em muốn chết à?”
Hắn không nhìn được cuối cùng cũng lên tiếng chân chỉnh cô vợ chưa cưới này. Ở giữa nơi người làm xung quanh cô làm vậy có khác gì đang làm bà nội của hắn đâu chứ.
- “Đấy không ăn giờ lại cáu với tôi à.”
Cô buông đũa xuống nhìn trực diện vào mắt hắn. Thấy ánh mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn cô lại rùng mình. Có lẽ bản thân hơi quá thật rồi.
Cô thầm nuốt nước bọt nhưng vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh chứ không lẽ run lên rồi quỳ lạy dưới chân hắn.
Khá may mắn khi có cuộc điện thoại gọi tới cho cô ngay lúc này. Phá hỏng bầu không khí đang nóng như muốn bốc khói từ nóc này.
Sở Nhi lúc này không để ý mà mở loa lớn, vô tình giọng nói trong điện thoại phát ra:
- “Sở Nhi, hôm nay em rảnh không, anh có chuyện muốn nói.”
Sở Nhi đang uống nước cũng phụt hết ra giật mình định hạ âm lượng như hắn gầm giọng ra lệnh:
- " Để yên."
Cô cũng nghe theo mà giữ máy, cũng đáp lại:
- “Hôm nay tôi có việc bận rồi, khi khác ha.”
Rồi vội cúp máy tức thì, nhìn lên mới tóa hỏa gương mặt xám xịt, ấn đường trên mặt bây giờ có thể nói đen hơn tương lai của cô.
- “T… tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với anh ta rồi còn việc anh ta liên hệ thì tôi hoàn toàn vô tội.”
Sở Nhi khai thành thật, cũng đúng kể từ khi cô chia tay hắn thì cô đã dửng dưng xóa toàn bộ thông tin liên lạc, chặn toàn bộ các trang mạng xã hội, thận trong còn đổi luôn số điện thoại.
Nhìn vẻ mặt hoang mang lo sợ của cô thì hắn cũng tin tưởng. Còn Quách Hàn đã định xử nhẹ nhưng lần này dám bò tới hang cọp thì là lỗi của hắn tự chuốc lấy khi dám tiếp cận "vợ chưa cưới "của Vương Nam Phong này.
Nói rồi cũng bỏ qua, cô lên thay đồ trang điểm một chút. Tại không bao lâu nữa đến sinh nhật mẹ nên cô cần phải đi shopping sẵn tiện mua sắm quà cho bà.
Cô vừa chuẩn bị đi xuống mới nhớ ra lời nay hắn hứa sẽ bù đắp thì không suy nghĩ nhiều đi thẳng tới thư phòng của hắn. Gõ cửa rồi mở ra đi thẳng vào.
- “Anh mau đền tôi vụ hôm qua đi chứ.”
- “Hử?”
Vừa bị cô đột nhập phòng một cách trái pháp luật, chưa gì đã bị cô xông thẳng vào phòng bắt đền khiến hắn muốn bật cười cũng cười không nổi.
- " Sáng nay anh vừa bảo sẽ đền cho tôi còn gì."
- “Vậy giờ em muốn tôi đền gì?”
- “Đi shopping với tôi.”
Hắn có chút khó hiểu, bình thường cô rất ghét việc ra ngoài khi có hắn sao nay lại ngỏ ý muốn hắn đi shopping cùng.
Nhưng cũng đành đồng ý mà về phòng chuẩn bị. Chính hắn cũng khó hiểu với bản thân tại sao lại dễ dãi với cô như vậy, nuông chiều cô một vô hạn mà chẳng bực tức gì.
…----------------…
Được sự hộ tống của Vương Nam Phong, Sở Nhi nhún vai tõa vẻ thoã mãn. Lần trước ngay tại đây cô đã gặp một cô gái tự xưng là hôn thê của Vương Nam Phong. Giờ cô muốn cho cô ta biết thế nào là hàng thật giá thật.
Lý do gì khiến cô khiến cô biết cô gái trước đó hôm nay mua sắm tại đây thì đúng lúc sáng nay khi lướt web vô tình đọc dòng bình luận của cô ta và bạn cô ta hẹn nhau shopping tại trung tâm thương mại bật nhất giữa thành phố này.
Chuyện phải kể về hồi sau khi Vương Nam Phong công bố sẽ kết hôn với Nghị Sở Nhi cô cách một tuần. Khi đang đi mua sắm đã bị hai cô gái chặn lại. Nếu nhớ không lầm là Viên Tiểu Nghiên và Đào Hồng là hai tiểu thư giới tài phiệt về mặt kinh doanh có lẽ không thua kém gì Nghị Sở Nhi.
Viên Gia là tập đoàn được Vương Gia đích thân kí kết hợp đồng vô hạn. Vương Nam Phong vì cha cô ta là Viên Hàm mà kính nể một phần vì ngày xưa Vương Nam Phong cũng nợ ông một ân tình.
Lúc Vương Nam Phong trong một lần sai sót nên tập đoàn có khoảng thời gian ngắn bị thiệt hại đôi phần chính Viên Gia kiêng cố giữ vững tâm đầu tư và tiếp tục kí kết nên khi vững chãi phát triển lớn mạnh nên hắn cũng kính nể ông một phần.
Nhưng vì chuyện này lại khiến cô con gái của Viên Hàm ngạo mạng tưởng hắn để ý tới cô nên một mực nghĩ rằng Vương Nam Phong sẽ là chồng sắp cưới của cô ả.
Ấy thế tâm tư ả vẫn một mực ảo tưởng dù số lần được gặp mặt hắn chưa đến 3 lần. Lần gặp nhờ đi kí kết hợp đồng cùng cha mới mấy may mắn gặp được.
Thế là sao khi Vương Nam Phong công khai sẽ kết hôn với Nghị Sở Nhi khiến cô ta điên tiết không thôi. Lúc vô tình gặp Sở Nhi tại khu mua sắm mà không ngần ngại lên bắt chuyện làm khó.
Nào ngờ gặp phải cô gái ngông cường là Nghị Sở Nhi chẳng sợ trời sợ đất, nhờ biết cách khiêm tốn và học sự nhường nhịn từ bà Hoàng Thất Ngọc dạy nên mới không thẳng tay vung đấm cho Viên Nghiêm vài đấm.
Cứ tưởng sự im lặng nhường nhịn đó mà khiến Viên Nghiêm được nước lấn tới cùng cô bạn là Đào Hồng dám động tay động chân nhưng may mắn bị vệ sĩ của Nghị An Khánh chặn lại.
Lúc đó cô ta còn buông ra câu thách thức Nghị Sở Nhi dám dẫn Vương Nam Phong đi trước mặt cô ta lúc đó cô ta mới chịu để yên.
Vốn không để câu nói xàm xí từ cô ta nhưng hôm nay có cơ hội ngại gì không chọc tức cô ta với khiến cô ta bẻ mặt một phen.
Dù sợ khi Vương Nam Phong biết cô lợi dụng nhưng mà đành liều một phen dù gì cũng lừ lỗi của hắn. Dám có hôn thê từ trước giờ còn công khai kết hôn với cô.
Hèn gì mỗi khi ra đường tự dưng cô nhận được không ít ánh mắt dòm ngó, khinh bỉ.
Thiên kim như cô tự dưng bị đưa vào thế hèn ngang.