Sự im lặng của cô khiến cơn giận hắn ngày càng bộc phát. Hắn không kiềm chế được mà đập mạnh xuống giường cạnh cô nằm. Khiến Sở Nhi giật thót vì sợ. Cô hoảng hồn vì trước mặt cô hắn ít sẽ kiềm chế nổi giận.
- “Tôi hỏi em lại một lần nữa,giữa em và tên Quách Hàn có quan hệ gì hả?”
- “Người yêu cũ.”
Hắn gần như bộc phát, thú tính trong người điên loạn hơn khi nghe ba từ mà chính cô xác nhận. Dù biết trước nhưng lại chẳng muốn kết quả như vậy.
- “Người yêu cũ? Tại sao tôi khi điều tra tôi chẳng biết?”
- “Anh dám điều tra lai lịch tôi?”
- “Trả lời tôi.”
Cô tức giận khi hắn dám điều tra mọi thứ về cuộc sống của mình mà chẳng để cô có một chút riêng tư.Nhưng cũng phải kiềm nén hết lại mà nuốt vào tận đáy lòng rồi cắn răng trả lời câu hỏi điêng rồ của hắn.
- “Th…thì giữa tôi và anh ta không công khai.”
- “Quen bao lâu?”
- " Hơn 7 tháng."
- “Giữa em và hắn đã xảy ra bất cứ gì không?”
Sở Nhi không hiểu câu hỏi nghi ngờ hỏi lại:
- “Ý anh là sao?”
- “Nắm tay, hôn, hay…”-Hắn điên cuồng hỏi sâu về thực trạng hơn.
Sở Nhi tức giận vung tay tát vào mặt hắn. Dần dần hắn càng quá đà, tuy hắn không nói nhưng cô vẫn hiểu ý của câu nói đó. Chẳng phải lần đầu của cô là do hắn khai phá sao? Tại sao lần này hắn lại dám hỏi như vậy chứ.
- " Anh quá đáng vừa thôi."-Cô không kiềm chế được vì hắn không tin tưởng mà dám hỏi cô câu đó.
- “Vậy là có xảy ra ư?” -Hắn nhếch miệng cười, dường như cảm xúc chẳng che giấu nổi.
- “Nắm tay thì có nhưng hôn thì không. Còn nếu anh hỏi về chuyện quan hệ thì hoàn toàn chưa bao giờ. Vậy vừa lòng anh chưa.”
Sở Nhi bây giờ hoàn toàn bất lực trước bản chất ngông cuồng của hắn. Thật sự điên rồ quá điên rồi. Còn hắn cảm thấy nhẹ nhỏm khi nghe câu trả lời này mặc dù không mấy đúng ý nhưng thôi.
- " Em chắc chắn không còn tình cảm với hắn ta chứ?"
- “Dĩ nhiên là không.”
Dù không mấy tin nhưng cũng đủ khiến hắn thõa mãn đôi chút.Nhưng thõa mãn tinh thần chứ thể thõa mãn thú tính của hắn thì chưa thể kết thúc được.
Nói rồi,tay của hắn không khách khí mạnh bạo về phía da thịt mềm mịn, một tay tà ác vuốt ve phía trên, tay còn lại quá đáng hơn dò vào khe bí mật kia. Gây chuyện trêu đùa, khiêu khích.Động tác của Vương Nam Phong thô bạo nhưng có chút tỉ mỉ mà chậm rãi dường như hơi kiêng dè nhưng cũng chọc cô hỗn loạn, khó nhịn, cả người mềm yếu, bụng dưới dần dâng lên cảm giác trống rỗng.
Hắn như này đã quá quen thuộc những chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô, biết làm thế nào để khơi dậy dục vọng của cô.
- "Đừng…đừng mà …ưm "
Nghị Sở Nhi mở miệng mới phát giác giọng của cô đã yếu đến mức không có chút nào thuyết phục, chỉ có thể làm tăng ham muốn của đàn ông.
- " Hử? Làm sao tôi biết em đang nói thật hay giả? Phụ nữ rất thích nói một đằng làm một nẻo. Huống hồ, Nghị Sở Nhi em còn là cao thủ trong cao thủ, đùa giỡn tôi quay vòng."
- “Tôi không có”
Nghị Sở Nhi yếu ớt thanh minh. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị hắn khinh thường khiến khoái cảm và xấu hổ thay phiên vùng vẫy trong lòng, Nghị Sở Nhi quật cường cắn chặt môi, đè nén không cho tiếng rên rỉ ra khỏi miệng.
Vương Nam Phong lạnh lùng cười nhạo tỏ vẻ không tin:
- “Em tưởng tôi còn có thể tin em? Tôi đã cho em cơ hội giải thích. Do em lần lữa không chịu mở miệng. Bây giờ đã muộn.”
Nước mắt, không kềm được rơi xuống, giọng có ý khóc:
- “Anh cần gì phải làm tôi nhục nhã như thế.”
Cơ thể to lớn, thon dài phủ lên cơ thể mềm mại trần trụi, da thịt liền kề với cô. Môi Vương Nam Phong nhẹ giương, dùng giọng gần như dịu dàng nói nhỏ vào tai Sở Nhi:
- “Đừng quên, người khơi dậy chuyện này tất cả là từ em. Cho nên, nếu nói nhục nhã cũng là do em tự chuốc lấy!”
Đôi mắt lạnh lùng không chút ý cười, chỉ có một tia ham muốn điên cuồng không che giấu.
Thấy cô khóc, anh chỉ càng muốn mạnh mẽ xỏ xuyên qua cô. Chà đạp cô! Hận không thể nhìn thấy cô quỳ dưới chân anh cầu xin tha thứ. Nghị Sở Nhi bị ý nghĩ điên cuồng trong đầu làm hoảng sợ, thì ra bên trong con người hắn ẩn chứa một nhân cách có khuynh hướng tàn bạo như vậy.
Thấy Nghị Sở Nhi vẫn cắn chặt cắn chặt môi vẫn như cũ, anh bá đạo nói:
- “Nếu em còn cắn chặt môi như vậy đừng trách tôi không cào nát môi em.”
Bị ham muốn chiếm hữu trong mắt Vương Nam Phong dọa sợ, Nghị Sở Nhi run lên nhưng tiếp sau đó, nụ hôn điên đảo trời đất rơi xuống, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn thâm nhập vào miệng cô, mặc tình hút lấy, nhấm nháp, cô gần như không thở nổi.
Mãi đến khi cánh môi non mềm bị sưng đỏ cuối cùng hắn cũng luyến tiếc mà buông ra. Nụ hôn dày đặc bắt đầu chuyển đến mũi, mắt, tai, cằm, cổ, xương quai xanh, ngực… của cô.
Sau cùng, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng dừng lại trên ngực cô, môi lưỡi của hắn không ngừng mút kéo mềm mại của cô, thỉnh thoảng còn cắn. Nghị Sở Nhi chỉ cảm thấy cả người sắp nóng lên Nhẫn nại sâu trong cơ thể cô đã đến giới hạn.
Đột nhiên, toàn bộ những động tác khiến cô vừa khổ sở vừa vui sướng biến mất, hắn cười lạnh phun lời hờ hững: -“Muốn tôi? Cầu xin tôi đi, tôi sẽ trao cho em.”
Đôi mắt vốn đang mê mang của Nghị Sở Nhi khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của anh đột nhiên hồi phục trấn tĩnh. Lúc này mới phát hiện, cô sớm đã không còn mảnh vải che thân, mà tên này một nút áo sơ mi cũng chưa cởi. Dù xấu hổ trong lòng không còn chỗ che giấu, nhưng trên mặt vẫn phải giữ kiêu ngạo và thể diện.Sở Nhi chấp quay đi:
- “Không!”
- "Van xin tôi!
Hắn lại xấu xa trêu chọc cô, xoa xoa bóp bóp, rồi dừng lại.
Chết tiệt, cái tên này sao lại có hứng thú với những câu dung tục thế chứ? Quá mất phong cách rồi!
- “Vương Nam Phong anh dám ức hiếp tôi.”
- " Hừ lỗi là do em tự chuốc lấy."
Sau đó một trận may mưa diễn ra xuyên suốt một đêm. Một thân thể cường bạo quật cường cô gái nhỏ dưới thân mình đến mức ngất lên ngất xuống vẫn không hả dạ. Nếu có thể hắn muốn nuốt trọn trọn cả cơ thể cô vào trong bụng mình và giữ riêng. Chẳng để bất kì ai có cơ hội tiếp cận và tán tỉnh cô.
Còn Quách Hàn, cứ để đàn em hắn xử lý. Mặc kệ cô đã ra sức bảo vệ và khuyên nhũ nhưng lòng thù của đàn ông thì không thể dứt dễ dàng như vậy.
Liên tục hành cô nhừ tử hắn mới luyến tiếc mà buông tha cho cô.
Còn Sở Nhi bị hắn hành đến mức mắt mở còn không nổi huống gì còn tỉnh táo để cùng hắn mây mưa.
…
Sáng hôm sau thức dậy, bả vai nhức mỏi, cả cơ thế rụng rời chẳng còn sức sống. Bên dưới đau nhói từng li từng tấc khi cử động nhẹ một tí. Quay sang cạnh thấy hắn vẫn điềm nhiên mà ôm eo cô ngủ ngon lành.
Sự bực tức cộng thêm tối qua đã dồn nén khiến cô giận tím người. Đã vậy hành cô nguyên đêm đến kho thõa mãn giờ còn ngủ say như vậy.
Công bằng ở đâu?
Sở Nhi tay vo thành nắm đấm lấy hơi và chuẩn bị tư thế đập thẳng vào bả vai của hắn. Khiến hắn nhăn nhó mặt mày vì đau rồi nói giọng ngáy ngủ:
- “Nghị Sở Nhi mới sáng sớm em nổi điên gì chứ?”
- " Anh làm tôi ra nông nổi vậy mà còn ngủ được sao?"
Nghe giọng liền biết cô nổi giận, hắn không nhanh không chậm mở mắt thăm dò biểu cảm của cô.
Nhìn thấy cô chau mày nhăn nhó vì cơn đau bên dưới nên hắn đành hiểu. Hắn hạ giọng xuống:
- “Vậy giờ em muốn tôi đền?”
- “Ừ”.
Thật ra ừ lấy lệ nhưng cô nếu hắn có lòng thì tại sao phải từ chối lòng thành của hắn chứ. Sở Nhi ôm chăn quấn quanh người bước xuống giường cố nén cơn đau lại mà từ tốn lê vào phòng tắm.
Ban đầu Vương Nam Phong ngỏ ý giúp đỡ nhưng bị cô phũ phàng từ chối.