- ----
Tiêu Niên sau khi cúp điện thoại của Lục Tri Chu thì ngẩng đầu lên, cái người tên Phùng Xuyên có vẻ ngoài rất đẹp trai mà nãy giờ Tề Nghệ cứ nhắc đến đang ở cùng nhóm bạn của cậu ta.
Nhưng khi nhìn vào đám người vừa đến thì Tiêu Niên cũng không chắc cậu ta đang đứng ở chỗ nào nữa.
Vì thế cậu hỏi: "Ai là Phùng Xuyên vậy?"
Vừa dứt câu, Tề Nghệ liền nhìn Tiêu Niên giống như đang nhìn một đứa ngốc: "Cậu không thấy được hả?"
Tiêu Niên nghi ngờ: "Cậu nghĩ tôi phân biệt được ai với ai ư?"
Thật sự thì những người đó trông rất giống nhau đó.
Tề Nghệ nói Phùng Xuyên là người đang mặc chiếc áo số mười một.
"Thấy thế nào?"
Tiêu Niên chép miệng một cái, nói: "Ừm, nhìn cũng tạm được, chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường thôi."
Tề Nghệ không tin được mà thốt lên: "Cái gì, cậu nói kiểu này là bình thường á?"
Tiêu Niên cũng rất ngạc nhiên: "Cậu thấy đẹp lắm hả?"
"Nếu như chúng ta đang ở quá khứ, thì có khi cậu khen người ta còn ghê hơn cả tôi nữa."
Tiêu Niên sửng sốt nói: "Thật hả?"
"Đúng vậy, không phải cậu rất thích mấy người có ngoại hình tiểu chó săn như này sao?"
"Hả?"
Có cả vụ này?
Vậy tiêu chuẩn bây giờ của cậu nâng lên tầm cao mới rồi?
"Có đi hay không?" Tề Nghệ lại hỏi cậu.
Cậu ngạc nhiên nói: "Đi đâu cơ?"
"Kết bạn Wechat với cậu ta."
Tiêu Niên "À." lên một tiếng, chợt nhớ ra lúc nãy hai người bọn họ có cá cược với nhau.
"Đi chứ."
Nói dứt câu thì cả người Tiêu Niên cũng đều phấn chấn lên.
Nhưng đã trôi qua một lúc rồi mà cậu vẫn còn chôn chân tại chỗ.
"Ha ha ha." Tề Nghệ cười nhạo: "Tôi biết ngay mà."
Tiêu Niên không biết phải nói gì.
"Rồi cậu có đi hay không thế, nếu không thì để tôi lên cho, bởi vì tôi thấy cậu ta thuộc kiểu cậu thích nên mới nhường cậu trước đó."
Tiêu Niên chỉ vào Tề Nghệ nói: "Chờ đó!"
Đi thì đi.
Tiêu Niên động viên bản thân ở trong lòng một lúc rồi bước tới.
Phùng Xuyên còn đang khởi động, đây là thời điểm thích hợp để bắt đầu một cuộc trò chuyện.
"Chào bạn học."
Khi đã đứng trước mặt cậu ta thì Tiêu Niên mới lên tiếng bắt chuyện.
Giọng điệu của cậu nghe rất lễ phép, nếu như bỏ qua quả đầu nhuộm màu lam trông giống thành phần bất lương này, thì có lẽ Tiêu Niên sẽ trở thành con ngoan trò giỏi chính hiệu, giả danh thành sinh viên đại học cũng không có vấn đề gì luôn.
Tiếp đó cậu với Phùng Xuyên trò chuyện với nhau, nói đủ thứ trên đời dưới đất, nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ làm sao để thực hiện được mục đích lần này. Vừa thấy thời cơ cũng chín muồi Tiêu Niên liền rút điện thoại ra hỏi cậu ta có thể thêm WeChat với mình hay không.
Không ngờ rằng Phùng Xuyên lại nhiệt tình như vậy, còn chủ động quét mã WeChat của cậu nữa.
Tiêu Niên cảm thấy thật vô vị.
"Cảm ơn nha."
Cậu nở nụ cười với Phùng Xuyên nói: "Cậu chơi bóng đi, tôi không làm phiền nữa."
Phùng Xuyên: "Được rồi, có chuyện gì thì cứ nhắn tin với tôi."
Tiêu Niên hài lòng khi đã lấy được WeChat, sau đó cậu thu lại điện thoại di động.
Thế nhưng vừa quay đầu...
Con mẹ nó.
Người đàn ông đứng cách đó không xa kia.
Là Lục Tri Chu hả?
Thú thật là trái tim Tiêu Niên vừa đập hụt một nhịp, như thể cậu đang lén lút làm chuyện xấu rồi bị Lục Tri Chu phát hiện vậy.
Cậu nuốt nước bọt, theo bản năng mà đi đến chỗ của Lục Tri Chu.
"Ơ, cậu đi đâu vậy?" Đi được nửa đường thì thấy Tề Nghệ đang ngồi bệt dưới đất vẫy tay với cậu.
Tiêu Niên đơ người một lúc, rồi cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Tiêu Niên ơi, mày sợ cái gì vậy?
Chân của mày bị sao thế hả?
Nhưng mà cậu vẫn vẫy tay lại với Tề Nghệ và tiếp tục đi về phía Lục Tri Chu như cũ.
"Sao anh lại ở đây?" Cậu đứng trước mặt Lục Tri Chu, hỏi: "Anh không lên lớp sao?"
"Đúng vây, cậu không muốn vào lớp à?" Một người đàn ông bước ra từ phía sau Lục Tri Chu hỏi anh.
Khi Tiêu Niên nhìn sang, cậu nhận ra ngay đây là người đã đến nhà Lục Tri Chu vào sáng hôm đó, người cậu đã hỏi xin WeChat nhưng Lục Tri Chu lại không cho.
Cả hai chạm mắt nhau rồi mỉm cười.
"Xin chào, tôi tên là Lâm Nhạc Phàm."
Lâm Nhạc Phàm nói xong thì bắt tay với Tiêu Niên, thầy Lục bên cạnh đột nhiên quay đầu liếc hắn một cái.
Cậu cười với hắn nói: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Niên."
"Tôi biết cậu."
Tiêu Niên cũng nói: "Tôi cũng biết anh."
Lâm Nhạc Phàm còn muốn nói chuyện thêm với Tiêu Niên, nhưng lại bị Lục Tri Chu ngắt lời.
Anh vừa di chuyển một bước nhỏ để che hắn lại vừa quay sang hỏi cậu: "Cậu có khoẻ không?"
Tiêu Niên giấu hai tay sau lưng, ngoan ngoãn trả lời: "Rất tốt, thuốc thầy Lục mua cho tôi rất hiệu quả, anh nhìn thử xem tôi giống người đang bệnh không?"
Lục Tri Chu không biết có nên tin lời cậu nói hay không, nên anh đưa tay áp lên trán của cậu.
Tiêu Niên sửng sốt tại chỗ, tay cũng nắm chặt lại.
Không chỉ mình cậu mà Lâm Nhạc Phàm đứng phía sau Lục Tri Chu cũng choáng váng.
Hắn ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Tri Chu đang làm gì vậy?
Trước bàn dân thiên hạ, cậu không biết làm hành động này trông rất mờ ám hả?
Còn nữa, dưới trời nắng chang chang thế này, chỉ là bệnh sốt nhẹ thôi mà cậu cũng làm được vậy hả?
Cậu chính là một thầy giáo đó...
Lục Tri Chu đo nhiệt độ xong cũng không nói gì, sau khi thu tay lại anh hỏi Tiêu Niên: "Cậu ở đây làm gì?"
Trước khi cậu kịp trả lời thì có một người đột ngột chạy đến khoác tay lên vai cậu.
"Bạn cậu à?" Tề Nghệ hỏi Tiêu Niên.
Tề Nghệ đứng phía sau Tiêu Niên, hắn thấp hơn Tiêu Niên một chút, nên khi nói chuyện cằm giống như là đặt hẳn lên vai của Tiêu Niên vậy.
Lục Tri Chu liếc nhìn Tề Nghệ cùng với cái tay đang đặt trên vai Tiêu Niên kia của hắn.
Tiêu Niên nói: "Không phải là bạn."
Tề Nghệ thắc mắc: "Vậy anh ta là ai?"
Hắn hỏi xong nhưng không có ai trả lời.
Tất cả mọi người ở đây có vẻ như đều đang chờ đợi Tiêu Niên giải thích xem, nếu không phải bạn thì là gì.
Thấy thế Tiêu Niên chỉ mỉm cười.
"Anh ấy là...", Tiêu Niên nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Chồng tôi."
Lâm Nhạc Phàm bật cười nhưng đã lập tức che miệng lại, còn giả vờ ho khan hai cái.
Lục Tri Chu vẫn khá bình tĩnh, anh có vẻ như cảm thấy không có gì lạ với câu trả lời này nên không nói gì.
Nhưng Tề Nghệ ở phía sau Tiêu Niên lại cất giọng nói: "Riết rồi ai cũng thành chồng cậu."
Giọng của Tề Nghệ rất nhỏ, vì hắn chỉ muốn cà khịa Tiêu Niên nên khi nói câu đó hắn cũng chỉ muốn Tiêu Niên nghe thấy thôi, nhưng trùng hợp là các sinh viên đang chơi trên sân vừa nghỉ ngơi vì thế bên này cũng yên tĩnh lại.
Cho nên, Lục Tri Chu và Lâm Nhạc Phàm đều nghe được.
"Ơ này." Lâm Nhạc Phàm nhìn đồng hồ đeo tay rồi gượng cười nói: "Thầy Lục, đến giờ lên lớp rồi."
Lục Tri Chu cũng nhìn lướt qua đồng hồ trên tay mình.
"Tôi không sao đâu." Tiêu Niên cười nói với Lục Tri Chu: "Anh cứ lên lớp đi, lát nữa tôi sẽ tìm anh sau. Nếu có thời gian thì anh tới đón tôi nhé, nếu không thì tôi tự bắt xe về cũng được."
Lục Tri Chu "Ừ." một tiếng.
Tiêu Niên cũng cười với Lâm Nhạc Phàm: "Vậy thì các anh làm việc đi, hẹn gặp lại."
Tiêu Niên cùng Tề Nghệ nhìn theo hai vị giáo sư rời đi.
Thấy bọn họ sắp lên xe, Tiêu Niên cũng chuẩn bị đi thì Lục Tri Chu lại bỗng dưng nghiêng người nhìn về phía cậu.
Tiêu Niên đứng lại, vẫn nở nụ cười và vẫy tay chào tạm biệt với anh.
Khi xe của hai người họ đã đi xa rồi Tề Nghệ mới dùng sức vỗ mạnh vào cánh tay Tiêu Niên một cái: "Đỉnh thật đấy, giáo sư của đại học A mà cậu cũng quen biết được, họ đẹp trai quá đi mất."
Tiêu Niên nhún vai.