- ----
Việc đầu tiên sau khi Tiêu Niên rời giường chính là gửi cho Tiểu Minh năm trăm tệ. (~1tr780VND)
Tiểu Minh nhận tiền chỉ trong một giây.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Mọi chuyện xảy ra thế nào?]
Tiêu Niên nhắn: [Gã đàn ông thối đó căn bản không thể nhịn được khi bị tôi trêu chọc.]
[Đúng là không có tự chủ!]
[Tôi vừa mới gọi ông xã một tiếng thôi mà anh ta đã không chịu nổi rồi.]
[Má nó, làm tôi lỗ mất năm trăm tệ.]
[Năm trăm tệ lận đó!]
[Tức chết tôi rồi.jpg]
Tiểu Minh: [Há há há há há, cậu định làm tôi cười chết ư?]
[Lúc cậu làm vậy không nghĩ đến trường hợp anh ta sẽ chơi cậu luôn hả?]
Tiêu Niên: [Ai mà biết được.]
[Tôi tưởng anh ta nói được làm được chứ.]
[Đường đường là một giáo sư đại học, lại đi nói một đằng làm một nẻo!]
Lúc này Tiêu Niên đang nhắn tin kịch liệt với Tiểu Minh, phàn nàn vì năm trăm tệ của cậu.
Mà người đàn ông đang bị mắng tới tấp trong miệng của cậu, lại đang ngồi đối diện lột trứng gà cho cậu.
Chờ Lục Tri Chu lột xong thì Tiêu Niên cả người mềm nhũn há miệng ra, một bộ muốn được anh đút cho: "A..."
Thoạt nhìn Lục Tri Chu có vẻ không muốn đút cho Tiêu Niên lắm, nhưng anh không thể làm gì cậu nên chỉ đành bất đắc dĩ dùng đũa gắp lên.
Nhưng khi lòng đỏ trứng sắp chạm đến môi thì Tiêu Niên bỗng ngả người về phía sau một chút.
Lục Tri Chu nghi ngờ nhìn cậu.
"Muốn chấm nước tương cơ." Tiêu Niên một tay chống cằm, ngồi đó yêu cầu này nọ với Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Niên một cái, rồi anh đặt đũa cùng trứng gà xuống.
Sau khi Lục Tri Chu vào trong bếp, Tiêu Niên nhìn bóng lưng anh vừa vỗ tay vừa cười.
Tiêu Niên: [Tôi thích nhìn cái cảnh Lục Tri Chu không thích tôi nhưng vẫn phải hầu hạ tôi các kiểu.]
Tiêu Niên: [Quá sung sướng luôn!]
Tiểu Minh: [Cậu làm như vậy liệu Lục Tri Chu có cảm thấy cậu là người tùy tiện hay không...]
Tiêu Niên: [Không phải là có hay không, mà anh ta hiện tại đã thấy tôi rất tùy tiện luôn rồi, cũng không biết tôi ở trong lòng anh ta đã thành cái dạng gì nữa.]
Tiểu Minh: [Cậu không định giải thích hả?]
Tiểu Minh: [Dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu.]
Tiêu Niên: [Không cần thiết, anh ta cũng nhìn tôi không vừa mắt mà, giải thích làm gì.]
Tiểu Minh: [Thế thì thiệt thòi cho cậu quá.]
Tiêu Niên: [Dù sao khi cái dự án kia của ba tôi kết thúc thì bọn tôi cũng sẽ chia tay thôi, sau này cũng chẳng gặp lại nhau, nên cứ kệ đi.]
Tiểu Minh: [Mặc dù là vậy, nhưng cậu không thấy tiếc à? Buổi tối hôm đó tôi thấy cậu nhìn người ta đến mức nước miếng chảy thành sông luôn.]
Tiểu Minh: [Chưa kể, không phải mẹ cậu muốn cậu kết hôn với anh ta sao, hôm đó còn vì chuyện này mà cãi nhau với cậu còn gì.]
Tiêu Niên: [Mẹ tôi chỉ muốn chọc tức tôi thôi, nếu tôi chọc bà ấy tức giận, thì bà ấy nhất định phải trả lại.]
Tiêu Niên: [Nhưng nếu hôm đó tôi không nhất quyết bỏ nhà đi, thì có lẽ đã bị bà ấy đóng gói ném đến nhà Lục Tri Chu rồi.]
Tiểu Minh: [Ha ha ha ha ha, chắc mẹ cậu cũng không ngờ được con trai của mình lại tự dâng tới cửa cho người ta.]
[Nói ra mới biết là chuyện của mẹ con cậu rất mắc cười, ban ngày bởi vì cậu không muốn cùng anh ta kết hôn mà cãi nhau với mẹ mình, kết quả tới tối cậu lại lên giường với người ta.]
[Cậu đi một vòng lớn như vậy rốt cuộc cũng về lại thôi, pha xử lý này của cậu cồng kềnh gớm.]
Tiêu Niên liếc nhìn Lục Tri Chu đang ở phòng bếp, trả lời một chữ: [Ừ.]
Tiêu Niên lại cúi đầu gõ chữ.
[Nếu tôi biết trước bản thân sẽ dính vào mối quan hệ rắc rối như này, buổi tối ngày hôm ấy tôi chắc chắn sẽ không...]
Lúc gõ tới đây, Tiêu Niên nghiêng đầu một cái, rồi xóa đoạn tin nhắn này đi.
Nếu đêm đó cậu biết Lục Tri Chu là giáo sư mà ba mẹ đã nhắc đến thì cậu sẽ đi chứ?
Chắc là không đâu.
Nhỉ?
Còn chưa có đáp án rõ ràng, cậu đã thấy Lục Tri Chu đi ra từ phòng bếp.
Thôi, nghĩ mấy cái này làm gì...
Lục Tri Chu bước tới, trên tay anh còn cầm theo một đĩa nước tương nhỏ, Tiêu Niên cất điện thoại di động đi, hướng dẫn Lục Tri Chu đổ nước tương vào trong lòng đỏ trứng.
"Cuối cùng dùng đũa khuấy đều để hương vị được hòa quyện vào với nhau."
Lục Tri Chu làm theo.
Tiêu Niên chỉ để Lục Tri Chu đút cho mình một miếng, sau đó cậu tự mình ăn cháo cùng đồ ăn, chung quy vì cậu thấy bản thân đỡ rồi, không cần yêu cầu quá phận nữa.
Thấy Tiêu Niên đã ăn gần hết cháo, Lục Tri Chu bưng nước ấm và thuốc tới đặt ở trước mặt cậu.
Lúc này Tiêu Niên mới phát hiện, hình như nãy giờ Lục Tri Chu không nói một lời nào.
Hình như kể từ lúc đi ra khỏi phòng cho đến tận bây giờ, cậu cũng chẳng nghe được một chữ nào từ Lục Tri Chu cả.
Thấy anh không có biểu tình gì, chắc là tâm trạng không tốt lắm.
Tiêu Niên thuận miệng quan tâm một chút: "Anh làm sao vậy?"
Lục Tri Chu: "Không có gì."
Dạng câu hỏi này mà có thể trả lời ngay lập tức thì chắc chắn là có vấn đề rồi.
Tiêu Niên đoán một chút: "Cùng tôi làm một trận xong cảm thấy không thoải mái à?"
Lục Tri Chu nhíu mày một cái.
Tiêu Niên bật cười: "Ha ha, thật sự?"
Lục Tri Chu vẫn không nói chuyện.
Tiêu Niên cảm thấy khả năng rất cao là mình đã đoán đúng rồi.
Dù sao thì Lục Tri Chu cũng là một giáo sư đại học đứng đắn mà.
Vì thế cậu tiếp tục nói: "Tôi đoán anh bắt đầu cảm thấy khó chịu là vì những chuyện mà anh đã làm với tôi đúng không?"
Lục Tri Chu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Niên.
Lúc này Tiêu Niên mới phát hiện, Lục Tri Chu đeo kính mắt.
Kính gọng vàng không viền, Lục Tri Chu còn đưa tay nâng nó lên một chút.
Tiêu Niên bỗng nhớ ra cái đêm bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Lục Tri Chu cũng mang chiếc kính này.
Khí chất lúc đó của anh hoàn toàn không hợp với một nơi như quán bar, trên tay còn đang cầm một ly rượu, đầu ngón tay như có như không mà vu0t ve vành ly, đôi mắt anh rủ xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chẳng hiểu sao lúc này trái tim của Tiêu Niên lại đập nhanh hơn một nhịp.
Lục Tri Chu: "Uống thuốc."
Tiêu Niên vô thức làm theo, cậu cúi đầu xuống nói: "Được."
Tiêu Niên cầm thuốc và nước trên tay, trong lúc cậu vừa định uống thì chợt nảy ra một suy nghĩ.
Cậu hỏi Lục Tri Chu: "Có phải bởi vì người làm cùng anh là tôi nên anh mới không vui không?"
Tiêu Niên hỏi xong thì cả người cũng căng thẳng
"Không phải." Lục Tri Chu trả lời khẳng định, anh còn nói thêm: "Không liên quan đến cậu, là vấn đề của tôi."
Tiêu Niên "À." một tiếng rồi tiếp tục uống thuốc.
Nếu Lục Tri Chu khó chịu thì Tiêu Niên không lắm lời nữa, ăn cơm xong cậu thành thật trở về phòng nghỉ ngơi.
Cậu cảm thấy chắc chắn đây là lần cuối cùng rồi, có thể từ giờ trở đi Lục Tri Chu sẽ giữ khoảng cách với cậu.
Nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Niên lại xuất hiện một chút mất mát.
Thôi quên đi, cậu nên nhanh chóng tìm một người bạn trai thôi.
Tiêu Niên nghĩ xong rồi nhắm hai mắt lại.
Mà hai giây sau cậu liền mở mắt ra.
Mẹ nó, cậu phải đi đâu tìm bạn trai mới được đây!
Nếu dễ tìm đến thế thì cậu đã không phải trải qua hai mươi hai năm nhàm chán như vậy rồi, nụ hôn đầu cũng là dành cho Lục Tri Chu ở trong quán bar. Lúc trước chưa từng có, về sau cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.
Phiền chết đi được!
Vốn dĩ Tiêu Niên đang rất bình thường, nhưng bởi vì tâm trạng của Lục Tri Chu không tốt cho nên tâm trạng của cậu cũng bị kéo theo.
Không phải là tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng, mà cậu chỉ cảm thấy rất khó chịu thôi.
Một người đàn ông bởi vì l4m tình cùng mình nên mới không vui, cậu có thể vui vẻ được chắc?
Cậu làm sao có thể ngủ được đây?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ càng không cam lòng.
Mẹ nó, cái quái gì đang diễn ra thế hả, cậu bởi vì chuyện này còn thua mất năm trăm tệ đó.
Cho nên sau khi nằm xuống được mười mấy phút, Tiêu Niên quyết định rời giường.
Bởi vì ngồi dậy có hơi nhanh, nên khiến cho đầu cậu có chút choáng váng, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng gì nhiều, cậu run tay cầm điện thoại lên gọi cho Tề Nghệ.
Tề Nghệ là một người bạn của cậu, cả ngày rảnh rỗi không có gì làm nên hay đi khắp nơi tia mấy anh đẹp trai.
"Đại thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Tề Nghệ nghe máy rất nhanh.
Nghe thấy bên kia có chút ồn ào, Tiêu Niên liền hỏi: "Đang làm gì thế?"
Quả nhiên Tề Nghệ nói: "Xem trai đẹp chơi bóng, cậu muốn đến không?"
Tiêu Niên đương nhiên nói: "Đến chứ."
Vì vậy Tề Nghệ phát định vị cho Tiêu Niên, cậu cũng nhanh chóng gọi xe ngay tại chỗ.
Vừa ra khỏi phòng, Tiêu Niên đã đụng phải Lục Tri Chu vừa vào phòng bếp lấy nước, Tiêu Niên vốn định cười một cái để chào hỏi, nhưng trong nháy mắt nhớ lại nửa phút trước cậu còn tức giận với Lục Tri Chu, lập tức liền sầm mặt.
Lục Tri Chu hỏi cậu: "Ra ngoài làm gì?"
Tiêu Niên: "Anh quản tôi à."
Lục Tri Chu bởi vì lời này của Tiêu Niên mà dừng chân lại.
Nhìn thấy Lục Tri Chu còn mang chiếc kính đó khiến cho Tiêu Niên càng khó chịu hơn.
Ở nhà chẳng có chuyện gì thì đeo kính làm gì, Tiêu Niên không thể nhìn thẳng vào anh được, cả người mâu thuẫn muốn chết.
Mẹ nó, mình quá mất bình tĩnh rồi.
"Chỉ đi ra ngoài một chút thôi."
Tiêu Niên biết lúc nãy mình có hơi quá đáng nên cậu đành giải thích mấy câu.
Lục Tri Chu nghe xong thì nhíu mày: "Cậu còn đang sốt."
Giọng Tiêu Niên nhỏ hơn chút: "Đỡ hơn rồi mà."
Lục Tri Chu: "Đi ra ngoài làm gì? Bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi."
Tiêu Niên nói: "Làm ít chuyện thôi."
Lục Tri Chu hỏi: "Có quan trọng lắm không?"
Tiêu Niên chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, ở trong lòng nghĩ việc ngắm trai đẹp này đặc biệt quan trọng, liên quan đến nửa cuộc đời còn lại của cậu đó.
"Có." Tiêu Niên trả lời.
Lục Tri Chu dường như vẫn không đồng ý, mà lý trí Tiêu Niên nói cho cậu biết rằng hiện tại phải đi nhanh lên, nếu còn không đi thì chỉ có thể bị Lục Tri Chu khuyên trở về phòng.