Beta: Esther.
- ----
Phòng ngủ Lục Tri Chu rất tiện nghi, trong phòng còn được trang bị thêm một phòng tắm.
Sau khi biết được việc này, Tiêu Niên lần thứ hai âm thầm cảm thán trong lòng, bà nội đối xử với Lục Tri Chu thật tốt.
Lúc trước ba mẹ cậu chuyển nhà mới, Tiêu Niên luôn miệng yêu cầu thêm một phòng vệ sinh trong phòng mình, có điều mẹ cậu không đồng ý.
Còn nói chỉ xây duy nhất một gian phòng cho cậu.
Hơn thế nữa không ngừng lải nhải bên tai cậu, nói rằng có nhà ai mà phòng ngủ phụ còn xây thêm nhà vệ sinh, có một căn nhà để ở còn bày vẻ xây nhiều phòng vệ sinh để làm gì.
Tiếp đó còn bảo gia đình chỉ có ba người, làm như phòng vệ sinh bên ngoài cậu không sử dụng vậy đó.
Nói tóm lại chính là không muốn xây thêm phòng tắm cho cậu.
Phòng ngủ của Lục Tri Chu có một điểm tốt đó là chỉ cần đi vài bước là đến phòng tắm, Tiêu Niên không sợ người khác nhìn thấy yên tâm để Lục Tri Chu bế vào phòng tắm.
Đúng vậy, cuối cùng Lục Tri Chu đã dằn vặt xong.
Vừa rồi trong lúc k1ch tình Tiêu Niên la có hơi lớn.
Sau khi kết thúc trận tình ái này cậu cũng dần tỉnh táo lại, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là lỡ như không cẩn thận bị bà nội nghe được tiếng la, sáng mai thức dậy bị bà nội hỏi tại sao hôm qua lại khóc, cậu phải trả lời như thế nào đây?
Nếu xảy ra tình trạng như vậy, cậu sẽ im lặng rồi để Lục Tri Chu ra mặt giải quyết.
Đã là heo thì làm sao biết sai được?
Vừa bước chân vào phòng tắm, thân thể Tiêu Niên thả lỏng hơn.
Nơi này còn có bồn tắm nha.
“Vẻ mặt của em là sao thế?”
Đại khái là nhìn thấy nét mặt quá mức hâm mộ của Tiêu Niên, Lục Tri Chu tò mò hỏi.
Tiêu Niên còn cố ý lộ ra biểu cảm nặng nề hơn: “Bà nội đối với anh tốt quá đi, mẹ em không những không xây phòng tắm cho em, còn mắng em.”
Lục Tri Chi ôm Tiêu Niên đến chỗ bồn rửa tay: “Ngày hôm nay em đã gọi bà hai tiếng bà nội, về sau bà cũng sẽ đối xử tốt với em.”
Ánh mắt Tiêu Niên lập tức lấp lánh ý cười: “Thầy Lục thật biết nói chuyện.”
Tiêu Niên nhìn lướt qua bồn tắm giữa phòng, hỏi tiếp: “Anh rất thích tắm sao, lúc nhỏ đã có bồn tắm rồi.”
Lục Tri Chu: “Còn tốt, đến mùa đông khá là yêu thích.” anh giải thích: “Dù sao anh có thể tắm nước lạnh nhưng tiểu Lục Tri Chu thì không thể như vậy được.”
“Câu nói này của anh em rất thích.” Tiêu Niên cười tươi: “Thật không hổ danh là anh.”
Lục Tri Chu trêu chọc hỏi tiếp: “Yêu thích anh ôm em đến phòng tắm, hửm?”
Tiêu Niên: “Cực kỳ yêu thích.”
Nghe Tiêu Niên nói xong, Lục Tri Chu như có điều suy nghĩ một lúc, nói: “Một chút nữa hai chúng ta đổi phòng ngủ.”
Tiêu Niên còn chưa trả lời không cần, bỗng dưng Lục Tri Chu khẽ nhếch môi nở nụ cười nhẹ.
Tiêu Niên thấy hắn cười cũng cười theo: “Anh cười cái gì?”
Lục Tri Chu: “Từ giờ trở đi em sẽ ngủ trên giường của anh.”
Tiêu Niên: “Em là ngủ ở…Nga ~”
Bỗng nhiên Tiêu Niên hiểu ra.
“Còn không phải là, chỉ có bảy ngày thôi hả?” Tiêu Niên vừa nói xong nhéo eo anh một cái: “Bây giờ chỉ còn bốn ngày thôi, hết đêm nay chỉ còn lại ba ngày.”
Tính toán một hồi, Lục Tri Chu không chút khách khí bóp nhẹ mặt Tiêu Niên.
Tiếp đó vô cùng nghiêm túc hỏi cậu: “Em có thích ngủ cùng anh không?”
Tiêu Niên không trả lời mình yêu thích hay không, cậu suy nghĩ một lúc mới nói: “Em vẫn luôn cảm thấy ngủ cùng anh không tốt lắm.”
Lục Tri Chu cũng không có phủ nhận.
Tiêu Niên bĩu môi, miệng nhanh hơn não nói: “Được rồi, em sẽ ngủ lại mấy ngày xem thế nào, nếu thực sự không được thì thôi, thân thể khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng, anh mà không ngủ ngon thì về sau em không ngủ với anh nữa.”
Cậu nói xong liền bày ra dáng vẻ dịu ngoan, không biết là đang cố gắng an ủi mình hay an ủi Lục Tri Chu, ánh mắt cong cong ý cười: “Ngủ ở đâu mà chẳng gọi là ngủ, nằm lên giường một lúc thì cái gì cũng không biết nữa, đúng không anh?”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như thế nhưng kỳ thực nội tâm cậu đang chảy máu.
Được Lục Tri Chu ôm ngủ, sao có thể giống nhau được?
Lục Tri Chu đại khái cũng có chút bất đắc dĩ, anh không nói tiếp cậu mà ôm Tiêu Niên vào lòng, nhẹ nhàng than thở một hơi.
Bây giờ đã hơn nửa đêm, hai người nhanh chóng tắm rửa rồi quay lại giường.
Vừa nằm trên giường không ngủ được, Tiêu Niên nghịch ngợm trêu chọc thầy Lục nhỏ, thiếu chút nữa bị anh đè ra giường lần nữa.
Thầy Lục nhỏ như cũ không chịu nổi trêu chọc, chạm vào là tức giận.
Mà kết quả của sự trêu đùa này chính là cậu nhận lại gấp đôi sự trêu chọc.
Tiêu Niên cực thích ở dính Lục Tri Chu ở trên giường, cậu thích cười, Lục Tri Chu liền chọc cậu cười, cù lét cậu ngứa ngáy khắp nơi, tiếp đó hai khối da thịt dán chặt vào nhau vô cùng ấm áp.
Cậu rất thích hai người quấn quýt nhau, anh liền mặc kệ cậu để cậu tùy ý quấn lấy mình.
Thực ra cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là cậu cảm thấy ở bên cạnh Lục Tri Chu rất dễ chịu. Chắc là Lục Tri Chu cũng nghĩ giống cậu đi, nếu không sao lại cứ thích chôn mặt vào cổ cậu hít hà.
Ai…
Trời đất ơi, hai người nói chuyện yêu đương thật sến sẩm quá đi.
“Heo nhỏ.”
Lục Tri Chu đột nhiên lên tiếng nói một câu.
Tiêu Niên mãi một lúc sau mới hiểu được là anh đang gọi cậu.
Cậu lập tức tươi cười hỏi: “Cái gì?”
Lục Tri Chu lặp lại một lần nữa: “Heo nhỏ.”
Anh thậm chí còn lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ của mình sửa ghi chú tên Tiêu Niên.
"Anh làm gì vậy?” Tiêu Niên nhịn cười hỏi Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu dùng hành động trực tiếp trả lời Tiêu Niên.
Phía trên ghi chú đã được đổi thành “ngài heo nhỏ”
“Anh có bệnh à!”
Tiêu Niên bật dậy muốn cướp điện thoại di động nhưng vô dụng, Lục Tri Chu tùy tiện trốn một chút liền thoát được.
Anh còn quay lại hỏi Tiêu Niên: “Người nào nói mình chính là heo?”
Tiêu Niên cố gắng chụp điện thoại thêm lần nữa.
Vẫn không bắt được.
Cậu hừ lạnh một tiếng, leo lên giường nằm thẳng, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Là em nói, rồi sao?”
Lục Tri Chu vô tình cười nhạo: “Vừa nãy không phải rất hung hăng?”
Tiêu Niên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhận mệnh.
Cậu lập tức lăn vào l0ng nguc của người đàn ông: “Không có hung hăng, em là một con gà ốm, chẳng là cái gì hết.”
Lục Tri Chu bật cười.
Kế tiếp Tiêu Niên nghĩ ra biện pháp một hai phải kể chuyện xưa cho anh nghe, còn cố ý hạ giọng xuống thật trầm để dỗ Lục Tri Chu ngủ.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng người bị dỗ ngủ lại là chính mình.
Trong câu chuyện Tiêu Niên biên soạn, cuối cùng Ngưu lang và Hậu Duệ vẫn còn chưa được gặp nhau.
Lục Tri Chu cầm cánh tay đang để bên ngoài của cậu nhét vào trong chăn, đắp mền cẩn thận rồi mới tắt đèn.
Hôm nay anh lại hiểu biết thêm một chút về cậu, người này kể chuyện dỗ người khác ngủ, nhưng chỉ cần vừa kể đôi ba câu lại lăn ra ngủ mất.
Đêm đã rất khuya, đêm nay tựa hồ anh có tiến bộ hơn một chút, mặc dù Lục Tri Chu không nhìn đồng hồ nhưng anh có thể cảm giác được bản thân tựa hồ đi vào giấc ngủ sớm hơn so với mọi ngày.
Lúc ngủ Tiêu Niên cực kỳ ngoan, cũng không ngáy, có điều thường xuyên đẩy Lục Tri Chu ra chỗ khác.
Cho dù có cảm thấy không nóng, cậu cũng theo thói quen đẩy Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu không biết đây là cái tật xấu gì, chắc chắn có hỏi cũng không được đến đáp án.
Anh có chút bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục ôm người vào lòng.
Sau đó anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, không lâu sau đó, ánh sáng ló rạng trên bầu trời, tia sáng chui qua rèm cửa sổ chiếu vào một góc nhỏ trong phòng.
Lục Tri Chu bị ánh sáng chiếu lên, anh mơ hồ tỉnh giấc rồi dụi đầu vào cổ Tiêu Nhiên ngăn chặn tia sáng chiếu vào.
Đây chỉ là bút nhạc đệm nhỏ, chẳng qua anh không ngờ tới một phút sau, điện thoại Tiêu Niên reo lên từng hồi chuông báo thức.
Lục Tri Chu nghe thấy thanh âm nhanh chóng tỉnh hẳn, vài giây sau, người trong lòng cũng chậm rãi tỉnh dậy.
Đầu tóc Tiêu Niên bị cọ rối loạn, vài nhúm tóc che phủ đôi mắt, cậu mắt nhắm mắt mở, dường như đang xác định mình đã về trái đất, lại tựa như suy nghĩ mình đang ở địa phương nào, không lâu sau đó con mắt còn lại cũng mở ra.
“Đêm qua anh vẫn luôn không ngủ hả?” Tiêu Niên vừa mở miệng liền hỏi Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu đáp: “Vừa mới tỉnh.”
Khuôn mặt Tiêu Niên hiện lên dáng vẻ không mấy tin tưởng: “Sao lại có tinh thần như thế?”
Lục Tri Chu không trả lời mà quay sang hỏi: “Cái đồng hồ báo thức này là sao?”
Lúc này Tiêu Niên mới a một tiếng, xoay người tắt báo thức sau đó chui vào trong l0ng nguc Lục Tri Chu.
Nhưng cậu không có ý định ngủ tiếp, mà hàm hồ trả lời: “Người lớn tuổi thường thức dậy rất sớm, em cũng phải dậy sớm nha.”
Lục Tri Chu không nghĩ tới là nguyên nhân này, anh bật cười nói: “Không cần thiết.”
Tiêu Niên ngã vào giường ngủ thêm vào giây nữa, lập tức bật dậy ngồi xuống trước mặt Lục Tri Chu: “Rất trọng yếu.” cậu chỉ vào ngực Lục Tri Chu nói: “Em không thể để bà nội nghĩ mình rất lười được, không có trưởng bối nào yêu thích con cháu như vậy cả.”
Lục Tri Chu còn muốn giải thích là không cần, Tiêu Niên đã như một con cá chạch nhảy xuống giường, anh có muốn bắt cũng không bắt được, cậu như một làn khói chạy vào phòng vệ sinh.
Lục Tri Chu: “…”
Lại nghĩ đến hiên tại anh cũng ngủ không được, Lục Tri Chu dứt khoát rời giường, Tiêu Niên cũng không khóa cửa, anh trực tiếp mở cửa bước vào.
Thấy cậu đang nặn kem đánh răng, điện thoại di động thì phát một bài hát, như muốn chứng minh cậu rất nghiêm túc dậy sớm.
Lục Tri Chu đi đến sau lưng Tiêu Niên: “Cho anh một ít kem đánh răng”
Trong giây lát Tiêu Niên hiểu rõ anh cũng muốn dậy, cậu ngậm bàn chải trong miệng, sau đó nặn kem đánh răng giống hệt của cậu đưa cho anh.
"Cầm lấy.”
Tiêu Niên nhìn hình dáng Lục Tri Chu trong gương, đưa tay về phía sau.
Lục Tri Chu cầm lấy bàn chải, cũng không rời đi mà tiến lên đứng sát bên người cậu, một bên đánh một một bên tựa lên bồn rửa tay bên cạnh Tiêu Niên.
Tiêu Niên tiếp tục công việc của mình, nhìn thấy hai người đứng song song trong gương, bỗng dưng bật cười.
Lục Tri Chu cũng nhìn cậu trong gương.
“Ôi chao.” Tiêu Niên kêu lên.
Lục Tri Chu: “Hả?”
Miệng Tiêu Niên còn ngậm kem đánh răng hơi động một chút: “Ngài họ Lục này.” Tiêu Niên quay đầu nhìn Lục Tri Chu một cái lại liếc mắt nhìn anh trong gương: “Anh đúng là cái gì cũng biết.”
Lục Tri Chu hỏi lại: “Biết cái gì?”
“Động tác nhỏ đó.” Lông mày Tiêu Niên nhướng lên: “Nhìn anh không giống người lần đầu tiên nói chuyện yêu đương.”
Lục Tri Chu: “Tại sao lại là lần đầu nói chuyện yêu đương?”
Tiên Niên: “Thật đúng là không giống.”
Lục Tri Chu ngừng động tác đánh răng: “Em hiểu rất rõ?”
Tiêu Niên cười nói: “Có biết một chút?”
Lục Tri Chu không tựa vào bồn rửa mặt nữa mà chuyển sang siết eo Tiêu Niên.
Đúng vậy, là dùng sức siết.