Beta: Esther.
- ----
Cuối cùng Tiêu Niên vẫn là nới lỏng cổ tay của Lục Tri Chu. Sau đó cậu nghe thấy Lục Tri Chu cười nhẹ một tiếng.
Đồ họ Lục thối này thật sự rất quá đáng!
Tiêu Niên rất muốn nổi giận, nhưng rõ ràng hiện tại không rảnh, cậu có chuyện khác phải làm.
Không, phải nên nói như vầy.
Cậu có chuyện khác phải bị làm.
Từ trước đến giờ Lục Tri Chu đùa cậu đều rất có chừng mực, vừa vặn có điểm để dừng lại, náo đến điểm của Tiêu Niên liền thôi.
Thời gian còn lại, Lục Tri Chu bắt đầu đối xử tốt với cậu.
Buông cổ tay ra là tín hiệu thứ nhất, chủ động hôn lại là tín hiệu thứ hai Tiêu Niên đưa cho.
Sau đó hơi thở của Lục Tri Chu cũng trở nên nặng, Tiêu Niên cảm nhận được, bởi vì nóng, Lục Tri Chu xốc chăn lên, thuận tiện tắt đèn đi.
Tiêu Niên rất thích cùng Lục Tri Chu ở trong tối nhưng lại không phải làm tiếp trong hoàn cảnh bóng tối như vậy, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều đường nét của Lục Tri Chu.
Dưới hoàn cảnh này, nhiều đồ vật dường như đều bị một tấm vải đen bao phủ, mơ mơ hồ hồ, lúc thì có thể nhìn thấy lúc thì không thể nhìn thấy.
Có lẽ có lúc, trên tường còn có thể chiếu ra cái bóng của họ, cái bóng hai người kia cùng đồng bộ với động tác của họ, nhưng vì nguyên nhân ánh sáng nên không rõ ràng như vậy, một ranh giới mơ hồ.
Cũng tỷ như hiện tại, hai người thay đổi một chút, Tiêu Niên đồng thời quỳ, cũng nhìn thấy cái bóng của chính mình và Lục Tri Chu trên vách tường bên phải.
Cái bóng này của cậu xuất hiện là vì chưa kéo rèm cửa sổ, bên ngoài là không biết ánh sáng màu vàng ấm áp của cái gì, trên tường trắng cũng còn lại rất nhiều ánh sáng vàng ấm áp.
Đây không hoàn toàn là góc nhìn của người thứ ba, cậu có thể nhìn thấy bọn họ trong bóng tối ở trong những ánh sáng vàng ấm này, như vậy và như vậy.
Cậu có thể mơ hồ nhìn thấy cánh tay to của Lục Tri Chu ôm vai cậu, cũng có thể nhìn thấy Lục Tri Chu cúi đầu, trước tiên hôn xuống quai hàm cậu.
Sau đó trong vòng bóng tối to này, hai người từ từ tới gần, người kia đến gần bức tường, chống tay trên đầu bức tường.
Đại khái là hình tượng thứ hai càng chấn động thị giác của Tiêu Niên, cho dù Lục Tri Chu đủ chậm, cậu vẫn có cảm giác nghẹt thở trong khoảnh khắc như vậy.
Lượng lớn không khí bị hút vào trong cổ họng, cậu không có thời gian nhìn cái bóng gì nữa rồi, cậu có thể làm chỉ là một cánh tay bắt lấy cánh tay của Lục Tri Chu, một cánh tay nắm đầu giường.
“Đang nhìn gì vậy?”
Lục Tri Chu ôm eo Tiêu Niên hỏi cậu.
Chờ Tiêu Niên trong miệng thở ra một hơi, cậu mới có thời gian trả lời Lục Tri Chu: “Cái bóng.”
Lục Tri Chu thuận theo tầm mắt của Tiêu Niên nhìn qua, rất nhanh, Tiêu Niên nghe thấy tiếng cười của Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu:“Đẹp không?”
Người này hỏi thì hỏi, động cái gì chứ.
Không kịp chuẩn bị, Tiêu Niên từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Cậu không trả lời, hỏi lại Lục Tri Chu: “Anh cảm thấy đẹp không?”
Lục Tri Chu càng thẳng thắn vô tư hơn cậu: “Đẹp.”
Tiêu Niên cứng miệng đến cùng, nói đến rất miễn cưỡng: “Vậy em cũng thấy đẹp.”
Lục Tri Chu rõ ràng không vừa ý.
Kết quả chính là Tiêu Niên hét to một tiếng. Hét xong nhớ đến đây là ở nhà bà nội, vì vậy một hơi nuốt xuống.
“Lục Tri Chu!”
Tiêu Niên thấp giọng gọi người.
Lục Tri Chu biết rõ còn hỏi:“Hmm?”
Tiêu Niên thấp giọng:“Em không đùa với anh nữa.”
Trong miệng nói như vậy, người cũng bò về phía trước. Nhưng có ích lợi gì, còn chưa quá nửa centimet liền bị người kéo về.
Đồng thời, Lục Tri Chu cũng nói một câu như vậy: “Ngày hôm nay có một người họ Tiêu nói muốn khóc cho anh xem.”
Tiêu Niên nở nụ cười:“Ai vậy? Không quen biết.”
Cậu nói không quen biết thì có ích lợi gì. Lục Tri Chu có biện pháp làm cho cậu quen biết.
Mười giây sau.
“A a quen biết quen biết.” Tiêu Niên thiếu chút nữa hụt hơi.
Lục Tri Chu miệng tràn đầy ý cười:“Là ai?”
Tiêu Niên uể oải:“Em, là em.”
Lục Tri Chu vừa ý ừm một tiếng:“Chuẩn bị tốt để khóc chưa?”
Tiêu Niên vốn dĩ không có cơ hội từ chối.
Cái bóng trên tường liền thay đổi.
Tiếp sau đó, Tiêu Niên không có thời gian để nhìn cái bóng gì, mà Lục Tri Chu lại có nhiều thời gian thưởng thức.
Lúc đến giới hạn không chịu nổi, trong đầu Tiêu Niên đột nhiên xuất hiện một câu nói. Cậu cảm thấy rất có lý, có thể làm cho Lục Tri Chu kiềm chế chút.
“Ông xã.” Tiêu Niên đã có chút cảm thấy nghẹn ngào, cậu rưng rưng nhìn Lục Tri Chu, lại gọi một tiếng: “Ông xã ơi ~”
Lục Tri Chu chống tay bên cạnh đầu của Tiêu Niên, cúi đầu nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tiêu Niên.
Tiêu Niên nói: “Em hôm nay là ngày đầu tiên ở cùng nhau, anh làm em đến khóc có thích hợp không?”
Lục Tri Chu lại cười, anh vậy mà còn nói: “Đặc biệt thích hợp.”
Tiêu Niên:“...”
Sau đó xảy ra chuyện gì, Tiêu Niên căn bản không khống chế được.
Nói giống như trước mặt cậu có thể khống chế.
Cậu ở trước mặt Lục Tri Chu có thể khống chế cái rắm.
Rưng rưng nước mắt, ngay khi khóc nức nở, Tiêu Niên thật sự rất hối hận buổi chiều cậu nói với Lục Tri Chu câu “Anh có được hay không.” kia.
Lục Tri Chu, tên đàn ông này sao lại hẹp hòi như vậy chứ, nói anh một câu, anh có cần phải đối phó lại như thế không?
Sau khi kết thúc, Tiêu Niên nằm nghiêng trên giường, cả người động cũng không muốn động.
Lục Tri Chu ném đồ liền quay lại, vệt nước mắt vẫn còn trên mặt Tiêu Niên, Lục Tri Chu đi đến, lấy chăn, ôm cậu, mí mắt cậu cũng không thèm động.
Đáng giận nhất chính là, câu nói đầu tiên Lục Tri Chu nói với cậu là: “Anh được không?”
Tiêu Niên đẩy m0i dưới lên, liếc ngang Lục Tri Chu một cái.
Hiện tại Tiêu Niên đang tức giận, vừa rồi cậu mãnh liệt yêu cầu không muốn rồi, không được rồi, Lục Tri Chu vẫn cứ tiếp tục.
Nếu không cậu cũng sẽ không khóc thảm như vậy. Cho nên cậu hiện tại một câu cũng sẽ không nói. Không nghĩ tới hôm nay Lục Tri Chu đột nhiên hiểu chuyện như vậy, thoáng cái đã nhìn ra rồi.
Anh dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt Tiêu Niên: “Giận rồi?”
Tiêu Niên nhắm mắt lại không nói lời nào.
Lục Tri Chu: “Tức giận như vậy à.”
Tiêu Niên vô cảm không nói lời nào.
Lục Tri Chu lại xoa tóc cậu: “Làm sao đây.”
Tiêu Niên tiếp tục không nhúc nhích không nói lời nào.
Lục Tri Chu còn nói: “Lại nằm như thế, chảy đến trên giường ngày mai muốn để bà nội giặt à.”
Câu nói này thật cmn...
Hữu hiệu.
Tiêu Niên ồ một tiếng liền ngồi dậy, sau đó cậu liếc nhìn bụng của mình.
Tiêu Niên: “...”
Tiêu Niên cũng nên nghĩ đến, sớm đã bị Lục Tri Chu lau sạch rồi.
Cậu quên mất...
“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên giọng nói không có chút âm điệu nào.