Lục Trình Thiên mím môi, anh cầm lấy túi tài liệu rồi nghi hoặc mở ra.
Kể từ khi anh bước vào thì đôi con ngươi của Đan Diễn Vy đã khóa chặt vào anh.
Có một điều không thể phủ nhận rằng, vào lúc nghe anh nói anh tin cô, đáy lòng cô thật sự rất vui.
Nhưng khi nhìn thấy ông cụ lại vứt đồ đến, trong lòng cô lại bất giác lo lắng trở lại.
Thứ đồ này có phải là quan trọng đến nỗi có thể phá vỡ sự tin tưởng bấp bênh giữa họ trong chớp mắt không?
Đan Diễn Vy cắn môi, lòng bàn tay cô lúc này đã nhuốm đầy mồ hôi.
Lúc nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt Lục Trình Thiên tức tốc thay đổi dữ dội, nhưng rất nhanh anh lại điềm tĩnh trở lại, rồi đóng túi hồ sơ lại.
“Ông nội, con tin Vy Vy, chuyện này con sẽ điều tra rõ ràng.” Ngữ khí của anh chắc chắn như đinh đóng cột.
Lời của anh không khiến cho đáy lòng đầy căng thẳng của Đan Diễn Vy nhẹ nhõm hơn chút nào.
Cô có thể nghe được tính nghiêm trọng của sự việc từ trong ngữ khí của anh.
Phần văn kiện này thật sự rất quan trọng.
“Lục Trình Thiên! Ta thấy mày điên thật rồi!” Ông cụ Lục hung hăng vỗ vào bàn một cái.
Lục Trình Thiên lia mắt nhìn qua đám người một cái.
Ông cụ đang tức giận lôi đình, ba Lục thì sắc mặt nghiêm túc, người em trai thì nhíu mày có chút muộn phiền, và cả người vợ thì đang cố gắng bình tĩnh nhưng cũng không thể nào che giấu được sự căng thẳng.
Loading...
Lục Trình Thiên thong thả bước đến bên cạnh Đan Diễn Vy, nắm lấy tay cô: “Không sao chứ? Xin lỗi, anh về muộn rồi.”
“Lục Trình Thiên!” Ông cụ Lục hét to.
Lục Trình Thiên rũ tầm mắt xuống: “Ông nội, nhà họ Lục có thể đứng vững không phải là dựa vào những thứ hư vô đó, mà là những thế hệ con cháu ưu tú kìa.”
“Ảnh hưởng của thứ này lớn hay nhỏ cũng được, con sẽ làm, còn rốt cuộc là ai đứng ở sau giở trò thì con cũng sẽ điều tra ra rõ ràng để bắt kẻ đó trả giá!” Thân ảnh của Lục Trình Thiên vào giờ phút này đặc biệt cao lớn.
Ánh mắt quắc thước của ông cụ Lục mang theo chút lạnh lẽo.
Khóe môi mím lại thành một đường thẳng, trông có chút trắng bệch.
Lục Trình Thiên không quan tâm đến sắc mặt của ông mà ôm lấy Đan Diễn Vy rời đi.
Vẻ mặt ông cụ đầy u ám.
Lục Trình Dân cũng đứng dậy vươn vai lười biếng một cái: “Ông nội, anh cả nói rất đúng, ông lớn tuổi rồi cũng nên nhanh chóng làm những chuyện mình nên làm đi, anh cả tuy không ở thủ đô, nhưng trách nhiệm mà anh ấy gánh vác với nhà họ Lục sẽ không làm ông thất vọng đâu, cũng không còn sớm nữa ông mau đi ngủ đi!”
Sắc mặt ông cụ càng khó coi hơn, ông nghiêng đầu nhìn qua Lục Trình Dân, cái ánh mắt sương giá đó giống hệt như một người chết vậy, khiến cho trái tim Lục Trình Dân khẽ kinh hoảng.
Nhưng anh cũng đã quen với nó rồi nên sắc mặt cũng không có chút biến đổi nào, anh nhanh chóng đứng dậy rồi đi khỏi.
“Lão Hạ, kiểm tra cẩn thận bên Thanh Tùng Viên, kể từ hôm nay, không được cho ai vào thăm nữa.” Ông cụ nói to.
“Ba, ba đây là muốn...” Ba Lục trừng to mắt nhìn ông.
Ông Lục chắp hai tay ra sau lưng: “Không phải nó nói muốn rửa sạch oan khuất cho người phụ nữ đó sao, trước khi tìm ra cái mà nó nói là chân tướng thì phải tăng cường quản lý Đan Diễn Vy, để ta xem thử cái thằng nhóc thối đó rốt cuộc có bản lĩnh thế nào.”
Ba Lục trầm tư một hồi, cũng không biết là đang nghĩ đến gì, nhưng rất nhanh ông cũng yên lặng ngầm đồng ý cách làm của ông cụ.
Còn Đan Diễn Vy lúc này thì đã được Lục Trình Thiên đưa về Thanh Tùng Viên.
“Lục Trình Thiên...” Đan Diễn Vy cảm giác như cả người mình đã đổ đầy mồ hôi rồi vậy, gió vừa thổi qua là cả người cô liền có chút lạnh.
Lục Trình Thiên lắc đầu, anh ôm cô càng chặt hơn: “Không còn sớm nữa, bên ngoài trời lạnh lắm, em về nghỉ ngơi đi.”
“Lục Trình Thiên, em biết anh tin em, nhưng bây giờ em cũng muốn giúp anh, chuyện này có chỗ mờ ám, em vừa mới nhớ ra một chuyện cần phải nói với anh.” Đan Diễn Vy lo lắng túm lấy cánh tay của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nghi hoặc nhìn cô.
Sau đó cô nói: “Hôm nay ngoại trừ em đến thư phòng của ông cụ thì còn có một người nữa.”
Lục Trình Thiên híp mắt lại, sắc mặt ngưng trệ.
“Là...là Lục Trình Dân! Hơn nữa anh ta cũng có đến Thanh Tùng Viên.” Đan Diễn Vy do dự một lát rồi nói ra những chuyện xảy ra ở tiền viện vào chiều này.
Sắc mặt của Lục Trình Thiên lúc ngạc nhiên lúc nghi ngờ, cũng không biết là có tin hay không nữa.
Đan Diễn Vy nhìn Lục Trình Thiên với biểu cảm thấp thỏm bất an, và mang chút kích động.
Cô chỉ là hoài nghi, chứ cũng không chắc là Lục Trình Dân, nhưng nếu ông cụ Lục đã soát đến chỗ của cô, vậy thì có nghĩa là những người bên dưới cũng đã bị tra qua rồi, hơn nữa cũng sẽ bị bãi trừ hiềm nghi.
Cho nên, hiềm nghi của Lục Trình Dân càng trở nên lớn hơn.
Ánh mắt của Đan Diễn Vy tràn đầy sự hy vọng.
Cô biết đó là em trai của anh, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.
Cô cũng không biết trong lòng anh cô có sức nặng bao nhiêu, nhưng cô phải cược một ván.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên âm trầm, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.
Trái tim của Đan Diễn Vy dần dần chùng xuống.
Cuối cùng, trong lúc ánh sáng trong mắt cô đang từ từ biến mất đi thì Lục Trình Thiên mới lên tiếng.
“Lúc đó còn có ai ở đó không?” Lục Trình Thiên cất giọng dịu dàng.
Đan Diễn Vy nở nụ cười nhưng nụ cười có chút khó coi: “Anh không tin đúng không?”
Chưa đợi Lục Trình Thiên trả lời, cô lại nói: “Không có, lúc đó không có ai hết, chỉ có một mình em, cho nên lời của em không có ai chứng minh được hết.”
Cô dường như là tưởng anh đã nhận định là cô đang nói dối rồi.
Lục Trình Thiên đau lòng ôm cô vào lòng mình: “Anh tin em, đừng lo lắng, đừng sợ hãi nữa.”
Anh run rẩy hôn lên trán cô: “Đợi anh, anh nhất định sẽ đòi lại công đạo cho em.”
“Lục Trình Thiên...” Cô kéo lấy vạt áo của anh.
Lục Trình Thiên hiếm lắm mới trông dịu dàng như vậy: “Ngủ đi, bé cưng cũng cần nghỉ ngơi rồi.”
Đan Diễn Vy buông tay ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời khỏi.
Trong căn phòng tĩnh mịch, lạnh đến nỗi khiến cô có chút phát run.
Cô nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được.
Một đêm mất ngủ.
Nhà lớn được bảo vệ cẩn mật, tuy có camera giám sát nhưng góc chết lại quá nhiều, nhưng nơi mà Đan Diễn Vy nói là ở trước lầu chính, vậy nơi đó chắn chắn là có.
Hơn nữa điều quan trọng nhất bây giờ chính là phần còn lại của văn kiện đang ở đâu.
Kẻ thù của nhà họ Lục rất nhiều, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, là ai có tâm tư muốn lật đổ nhà họ Lục chứ.
Để xem camera giám sát, anh đã đến phòng sách của ông cụ Lục.
“Chú Hạ của con nói con đang tìm camera giám sát?” Ông cụ nhấp một ngụm trà.
Nửa đêm nửa hôm mà còn uống thứ đồ gây mất ngủ này, thì ông chắc chắn là đã quyết định dây dưa đến cùng rồi.
Lục Trình Thiên đáp một tiếng: “Vy Vy có nói đến vài điểm khả nghi, hơn nữa tuy thư phòng không có camera giám sát nhưng vẫn còn thể tìm được người đã ra vào lầu chính.”
Ông cụ khựng lại một lát rồi nói: “Đừng phí công nữa, chiều nay do kiểm tra và sửa chữa nên tất cả camera đều bị tắt rồi.”
Lục Trình Thiên đột nhiên ngước đầu lên: “Ông nội nói thật sao?”
“Lục Trình Thiên mày thật hỗn láo! Không lẽ mày nghĩ ta lấy gia nghiệp của nhà họ Lục ra đùa sao?” Ông cụ lập tức bốc hỏa lên quát.
Lục Trình Thiên híp mắt lại, nói: “Con chỉ là nghi ngờ ông nội liệu có phải là đang bảo vệ người nào đó không thôi!”
Đôi đồng tử của ông cụ chợt co lại, nhưng biểu tình vẫn không thay đổi.
Nhưng cái biến hóa nhỏ nhặt trong chớp mắt đó vẫn bị anh thu vào tầm mắt.
Quả nhiên, anh đoán không sai mà!