“Đội trưởng Lục?”
Một người ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi dữ dội của Lục Trình Thiên.
Đầu óc của Lục Trình Thiên khẽ khựng lại, sau một khoảnh khắc nghẹt thở nhất thời, anh ngay lập tức nhớ ra Đan Diễn Vy đang ở nhà lớn.
Chỗ của ông cụ không phải là nơi mà ai cũng vào được.
Cho nên cô ấy chắc chắn sẽ không xảy ra nguy hiểm đến tính mạng đâu.
Lục Trình Thiên đưa ánh mắt xin lỗi nhìn người bên cạnh rồi đi đến một bên khác: “Du Du, con nói rõ ràng cho ba nghe, mẹ con bị làm sao?”
“Ông Hạ đưa rất nhiều người tới lục soát khắp căn nhà, sau đó tìm ra được thứ gì đó, mẹ nói là mẹ không biết nhưng ông Hạ vẫn đưa mẹ đi rồi, ông ấy nói đó là đồ của ông cố, ba ơi, mẹ không ăn trộm đồ của ông cố đâu có đúng không?” Du Du rất thông minh, lời nói của bé vô cùng rành mạch rõ ràng.
Chỉ những lời đơn giản dễ hiểu cũng đủ khiến cho Lục Trình Thiên nhất thời phân tích ra tình hình.
“Du Du ngoan, nhất định là ông cố hiểu lầm chỗ nào đó rồi, ba sẽ về ngay, con ngủ trước đi nha, đừng có suy nghĩ lung tung được không?” Đáy lòng anh rất lo lắng nhưng vẫn nhẫn nại dịu dàng nói với Du Du.
Du Du ở bên kia ngập ngừng một chút, vào lúc Lục Trình Thiên đang định cúp điện thoại thì thanh âm non nớt không giấu nổi lo lắng của bé lại vang lên: “Ba ơi, con lo cho mẹ lắm, con muốn đi tìm bà nội.”
Yết hầu của anh khẽ cuồn cuộn một chút, cảm giác của trẻ con rất chính xác, không lẽ Du Du đã cảm giác ra được sẽ xảy ra chuyện gì đó rồi sao?
Sắc mặt Lục Trình Thiên khẽ biến động: “Được, con đi tìm bà nội đi.”
Loading...
Sau khi cúp điện thoại, anh dặn dò người ở bên cạnh một câu: “Toàn lực theo dõi tung tích của Thẩm Lãng, có xới tung đất lên cũng phải tìm ra được, có gì cản trở thì lập tức báo cáo, nhiệm vụ này trước 6 giờ sáng mai phải cho tôi thấy kết quả!”
Bầu không khí xung quanh như trì trệ lại.
Thân là một đối tượng bị chú ý nhiều trong lệnh truy nã, nhưng Thẩm Lãng vẫn có thể sống an nhàn ở tại thành phố Cần An bao nhiêu năm nay, bây giờ đến thủ đô này cũng thần không biết quỷ không hay, cũng đủ để thấy được tâm tư và năng lực của hắn rồi, người như vậy làm sao mà có thể bị theo dõi được trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi như vậy chứ?
Trong phút chốc, mọi người đều cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè nặng xuống, khiến người nào người nấy thở không ra hơi.
Chiếc xe của Lục Trình Thiên vút như bay về nhà lớn.
Trong đại sảnh, lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Mẹ Lục, ba Lục và cả Lục Trình Dân, người hiếm khi qua đêm ở đây cũng có mặt.
Đan Diễn Vy thân là mục tiêu đang bị ông cụ Lục lạnh lùng chất vấn.
“Cô Đan, một nửa còn lại đâu?” Đôi mắt của ông cụ hệt như hai khối băng nhỏ vậy.
Trái tim của Đan Diễn Vy lúc này hoàn toàn lạnh giá.
Trước đây cô còn tưởng là bộ dạng của ông cụ khi đối đãi với cô đã là lạnh lùng lắm rồi, nhưng không ngờ hôm nay, cô mới nhận ra khi trước ông cụ vẫn còn bao dung với cô lắm.
Đó chính là cái nhìn đã trải qua bao nhiêu chinh chiến sa trường, chất chứa đầy những vị máu tanh khiến người ta chết ngạt, cũng đủ để khiến người ta phải hoài nghi liệu mình có còn sống ở trên thế giới này nữa không.
Đan Diễn Vy im lặng.
Ông cụ căn bản không tin lời giải thích của cô, cho dù cô có nói đi nói lại bao nhiêu lần đi nữa.
Đột nhiên cô có một cái cảm giác muốn giải thích ở đây.
Thứ có thể khiến cho một người đứng ở trên cao và trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống cảm thấy vô cùng quan trọng, nếu không phải là thứ rất quan trọng liên quan đến sự phát triển của gia tộc nhà họ Lục thì cũng là thứ có liên quan đến chuyện quốc gia đại sự.
“Ba, chuyện này có phải là hiểu lầm gì đó rồi không, nó...” Mẹ Lục có chút không nhịn được nữa, bà muốn lên tiếng ngăn cản.
“Bà đi xem Du Du đi, thằng bé ngủ một mình có khi sẽ sợ đó.” Ba lục lên tiếng ngăn bà lại.
Ông là đàn ông, ông cũng hiểu ba của mình.
Nhìn bộ dạng tức giận như hôm nay của ba, e là không nhỏ.
Cho dù có là thật hay không thì bây giờ cũng không còn là chuyện mà nói hai câu là có thể qua được nữa rồi.
Mẹ Lục không nói gì nữa, bà thở dài một hơi sau đó đưa ánh mắt đồng tình và khích lệ nhìn Đan Diễn Vy một cái, rồi mới rời khỏi.
“Cô Đan, cho dù có phải là do cô làm hay không, bây giờ đồ vật được tìm ở trong phòng của cô vẫn là sự thật, hay là cô giải thích một chút đi.” Ba Lục có ý ôn hòa nói.
Đan Diễn Vy đột nhiên cười khẽ: “Bác Lục, Thanh Tùng Viên không nhỏ, tôi cũng chỉ mới vào ở vài ngày mà thôi.”
Ba Lục sững sờ.
Hàm ý chính là, cô thậm chí còn không mấy quen thuộc với nơi này, làm sao mà có thể giấu nổi một văn kiện bắt mắt như vậy chứ?
Càng huống hồ, Thanh Tùng Viên nhiều người chăm sóc như vậy, muốn vu hại cô cũng chẳng có gì khó.
Ông cụ Lục tức giận tột cùng, giống như là đã xác định Đan Diễn Vy làm rồi vậy.
Ông nói với sắc mặt không mấy thay đổi: “Cô đây chính là có đánh chết cũng không nhận sao?”
“Chuyện tôi không làm thì có gì phải nhận? Ông cụ danh tiếng huy hoàng, chinh chiến sa trường, khi thẩm vấn kẻ địch cũng đã được nhìn thấy vô số thủ đoạn, không lẽ có người nào ăn trộm mà còn để một nửa ở trong phòng mình đợi ông đến lục soát sao?” Ánh mắt Đan Diễn Vy chất chứa chút trào phúng.
Đôi mắt của ông cụ Lục khẽ híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
Ông ta đương nhiên là không ngốc.
Đương nhiên cũng biết chuyện này có uẩn khúc.
“Nhưng hôm nay ra vào thư phòng của ta chỉ có cô, vừa nãy cô cũng có nói rồi, cô mới vừa ở đây không bao lâu, cũng khó tránh cô sẽ không biết để ở đâu, cho nên chỉ tìm một nơi mà mình cho là an toàn thôi.”
Đan Diễn Vy mỉm cười: “Vậy tại sao tôi lại phải chia thành hai nửa?”
“Vừa để nịnh hót kẻ đứng sau? Vừa tiện tay giữ lại một con tốt thí.” Ông cụ Lục trầm mặc một lát rồi nói, thanh âm mang chút run rẩy của người già.
Ba Lục nhíu mày, đôi mắt lúc ông nhìn ông cụ Lục chợt lóe qua một tia nghi hoặc.
Trong lồng ngực của Đan Diễn Vy lúc này chỉ ngập tràn tức giận và bi ai.
Sắc mặt cô mang máng chút trào phúng: “Nếu ông cụ Lục đã nói như vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa, có thể được ông cụ Lục khép tội, tôi chết không còn gì hối tiếc nữa.”
Đám người sững sờ.
Cô làm như vậy giống như là đã nhận tội rồi vậy.
Lục Trình Dân híp mắt lại nhìn Đan Diễn Vy một cái rồi nói với ông cụ: “Ông nội, chuyện này còn chưa tra rõ ràng mà, ông khép tội độc đoán như vậy, không sợ anh cả con về sẽ đến tìm ông náo loạn sao? Anh cả không phải con, tính khí không được tốt đâu.”
Sắc mặt của ông cụ rất không vui, ông lia ánh mắt phức tạp lướt nhìn Lục Trình Dân một cái, cái thần sắc đó khiến anh không hiểu lắm.
“Không phải là ta độc đoán, mà là chứng cứ đã xác đáng rồi, đồ vật này quá là quan trọng, liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Lục chúng ta, không thể nào để xảy ra bất kỳ sai sót nào, hơn nữa, bây giờ nếu như nói không phải là cô ta làm thì có ai tin?” Ông cụ Lục nhàn nhạt nói.
“Con tin!”
Đám người đưa mắt nhìn qua.
Lục Trình Thiên sải bước dưới ánh trăng và đi vào với một thân lạnh lẽo, tiếng cộp cộp của đôi giày dưới chân khiến người nghe có chút rùng mình.
Anh không có nhìn Đan Diễn Vy mà nhìn thẳng vào ông cụ Lục, mắt đối mắt nói: “Ông nội, con tin cô ấy.”
Sắc mặt ông cụ lập tức trở nên khó coi: “Lục Trình Thiên, mày có biết mày đang nói gì không? Mày có biết hôm nay cô ta đã trộm thứ gì không?”
Lục Trình Thiên nghiêng đầu qua: “Con không biết, nhưng con tin vợ của con tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này.”
“Mày!” Ông cụ Lục nổi trận lôi đình, sau đó ông vung tay ném phần văn kiện đó ra ngoài.
Chiếc túi tài liệu màu đất lướt qua mắt anh rồi rơi xuống bàn tay anh.