Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 447: LỜI VAN XIN CỦA CÔ




Trừ phi, Lục Trình Thiên và Vũ Thư chia tay.

Tóm lại, cần đứa bé hay cần bạn gái, chọn một trong hai, mặc kệ chọn cái nào, đều có thể khiến cô có chút an ủi.

Nếu chọn Vũ Thư thì con sẽ là của cô, nếu chọn Du Du vậy thì ít nhất Vũ Thư sẽ không trở thành mẹ kế của Du Du, sẽ không có nhiều cơ hội đối phó với Du Du nữa.

Đây là chủ ý của Hà Cảnh Quân đưa ra cho cô vào sánh nay.

Ánh mắt của Lục Trình Thiên hơi tối khi xem những thứ đó, bất ngờ nói: “Đan Diễn Vy, em bây giờ nắm chắc được mấy phần?”

Đan Diễn Vy khẽ động: “Thăm dò tin tức sao? Tôi không nói cho anh đâu.”

“Được, nếu đã như thế, vậy thì đừng trách tôi không có kiên nhẫn!” Lục Trình Thiên nói một câu khiến đầu của cô có chút mơ hồ.

Đan Diễn Vy nhíu mày: “Anh…”

“Thiên, em nghe nói anh đã đi làm rồi, thương thế của anh không phải còn chưa khỏi sao? Sao lại…” Vũ Thư xông vào trong, tiếng cũng ngân cao.

Sau đó cửa bị đẩy ra, khi nhìn thấy Đan Diễn Vy thì biểu tình hiển nhiên thay đổi.

Lục Trình Thiên bực bội nhìn ra cửa, trừ Vũ Thư ra, Lân Hoàng cũng đứng đằng sau mặt mày tràn đầy sự xin lỗi.

Vũ Thư cố gắng ổn định lại hơi thở, trên mặt treo một nụ cười giả ý: “Vy Vy, cô sao lại ở đây, còn… còn ở cùng với Thiên?”

Đan Diễn Vy liếc qua cô ta, có lúc nhiều biểu cảm sẽ xuất hiện, nhưng với cô ta một chút đồng tình cũng không có.
Loading...

Đứng dậy, Đan Diễn Vy nói: “Nếu như anh không muốn quá khó coi, vẫn muốn lưu lại hình tượng người ba tốt cho Du Du, bây giờ rút đơn kiện lại vẫn còn kịp, tôi sẽ cho phép anh có thể đến thăm Du Du.”

“Đi đi, không tiễn!” Lục Trình Thiên cười lạnh.

Đan Diễn Vy tức giận liền quay người rời đi.

Khi đi ngang qua Vũ Thư, trên mặt Vũ Thư đã tràn đầy ý cười: “Vy Vy, có thời gian cùng đi ăn cơm.”

Đan Diễn Vy cái gì cũng không có trả lời.

“Thiên, vừa rồi Vy Vy nói kiện cái gì vậy? Hai người… muốn kiện cáo gì sao?” Vỹ Thư bước lại gần, ôm lấy cánh tay của Lục Trình Thiên.

Lân Hoàng lưỡng lự một chút, sắc thần ngưng đọng, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của Lục Trình Thiên thì mau chóng đóng cửa rời đi.

Bỏ đi bỏ đi, chuyện của sếp anh ta không quản được.

Lục Trình Thiên rút cánh tay ra: “Em sao biết tôi ở đây?”

Ý cười trên mặt của Vũ Thi hơi cứng lại: “Là… là em đến trang viên, bảo vệ nói cho em biết, Thiên, anh khỏe lại thế nào cũng không nói với em một tiếng.”

Lục Trình Thiên cười lạnh.

Bảo vệ trong nhà cùng với các bảo vệ khác không giống nhau, sao có thể đem hành tung của anh tiết lộ ra được chứ?

Càng quan trọng hơn là, anh đến công ty cũng chỉ là giữa đường nhận được cuộc gọi mới đến, hai bảo vệ đó cũng không biết.

Cho nên, có phải có thể lý giải rằng khi anh theo dõi Vũ Thiên Dương thì hành tung cùng nhất cử nhất động của anh cũng luôn bị người khác để ý rồi phải không?

Nghĩ đến lão cáo già Vũ Thiên Dương đó, ánh mắt của Lục Trình Thiên hơi lay động, không có vạch trần cô ta.

Vũ Thư chớp chớp mắt, nghĩ rằng chủ đề này có thể bỏ qua rồi liền tiến sát Lục Trình Thiên, ánh mắt dịu dàng: “Thiên, ba muốn gặp anh, anh ngày mai có thời gian không?”

Lục Trình Thiên nhíu mày.

Nhìn vào trong ánh mắt có chút ngại ngùng của Vũ Thư, anh khẽ gật đầu: “Được!”

Vũ Thư lúc đó mặt mày rất đắc ý!

Thiên vẫn nhớ đến cô.

Ngày hôm sau, Đan Diễn Vy và mẹ Hà gặp nhau ở một nhà hàng Tây khá cao cấp.

Mẹ Hà vẫn như cũ ăn mặc đẹp đẽ, cả người ngồi ở đâu cũng tỏa ra khí thế cao cao tại thượng, dường như đã đến từ rất lâu rồi, ngồi ở đó đợi, mặt mày có chút không còn kiên nhẫn.

Đan Diễn Vy đi đến, đặt túi xách xuống: “Xin lỗi, cháu đến muộn rồi.”

Trên thực tế, cô còn đến sớm hơn giờ hẹn 10 phút.

Mẹ Hà cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình, trưng ra biểu tình ôn hòa.

“Không, là tôi đến sớm.” Sợ bầu không khí rất nhanh sẽ trở nên ngượng ngập, lên tiếng: “Cô Đan muốn uống gì?”


“Không cần, cảm ơn, bác gái có gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói đi.” Đan Diễn Vy lắc đầu, cô căn bản có thể đoán được mẹ Hà muốn nói gì.

Nhưng nói với bà ấy thế nào đây?

Nói cô không yêu Hà Cảnh Quân?

Sợ là sẽ bị bà ấy càng hận ác liệt hơn?

Hơn nữa yêu và không yêu đã không phải vấn đề nữa, mà là Hà Cảnh Quân muốn ở bên cô.

Mẹ Hà nheo mắt lại: “Cô Đan, người thông minh không nói lời mờ ám, tôi biết thời gian cô và Cảnh Quân ở bên nhau không dài, nhưng thời gian quen biết lại rất lâu, nếu như cô là vì muốn tìm cho con của mình một chỗ dựa, tôi có thể giới thiệu cho cô một vài người không tồi và sẽ không bị gia đình cản trở.”

Đan Diễn Vy há miệng, thế nào cũng không ngờ mẹ Hà lại nói ra những câu như này.

Hồi lâu sau, cô khẽ mỉm cười: “Bác gái, bác coi cháu như nguồn bệnh dịch vậy, vì không để con trai của bác bị lây nhiễm cho nên muốn hại những người đàn ông khác, để bọn họ lây nhiễm sao?”

Sắc mặt của mẹ Hà có chút không chịu nổi nữa, nhưng rốt cuộc là người lớn, kiến thức cũng nhiều, rất nhanh liền trấn định lại: “Tôi không phải có ý này, cô Đan, cô rất tốt nhưng không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của nhà họ Hà chúng tôi, cũng không phải thế lực của chúng tôi, chỉ là nhà họ Hà tốt xấu gì cũng là gia tộc có chút máu mặt, hôn sự của Cảnh Quân là quan trọng, nó từ nhỏ đã ưu tú, nếu như lấy một người vợ mà để người khác chỉ trích, sợ là sau này sẽ bị người khác cười nhạo cả đời.”

“Cô Đan, lẽ nào cô bằng lòng chuyện bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cả đời sao?” Mẹ Hà có chút nghiêm túc nói.

Đan Diễn Vy rũ mắt xuống: “Hà phu nhân, chưa kết hôn mà đã có thai, mặc kệ cháu gả cho ai cũng sẽ có phiền phức này?”

Cảm giác đánh vào bông, chính là như thế!

Mẹ Hà tức giận, nhưng nghĩ đến ông ấy thiếu chút nữa vào viện, lại nghĩ đến con trai của mình, chỉ có thể kìm chế hành vi muốn tát cô của bà ta lại.

“Cô Đan, chỉ cần cô bằng lòng, người đàn ông tôi tìm cho cô tuyệt đối sẽ coi đứa bé như con ruột, hơn nữa còn có thể công bố với bên ngoài đó là con trai ruột của anh ta nữa.” Mẹ Hà kiên trì nói.

Đan Diễn Vy thở dài một hơi: “Hà phu nhân, Cảnh Quân là con người, cho dù cháu chủ động rời đi, bác có thể bảo đảm anh ấy sẽ yên ổn đi kết hôn với Tiểu Nhã đó sao?

“Đây không phải vấn đề cô phải lo, tôi tự nhiên sẽ khiến nó lấy Tiểu Nhã!” Mẹ à nghển cổ lên, trên thực tế cũng có chút lo lắng với những gì bà ta nói.

Đan Diễn Vy cắn môi, gật đầu: “Được, cháu biết rồi!”

“Cô đồng ý?” Mắt của mẹ Hà liêng sáng lên.

Đan Diễn Vy lắc đầu: “Cháu sẽ dẫn Hà Cảnh Quân trở về, đến lúc đó các người tự quyết định, chuyện này mặc dù là vì cháu mà ra, nhưng mà Hà phu nhân, Cảnh Quân anh ấy bây giờ… Tóm lại, cháu muốn biết ý kiến của anh ấy.”

“Cô…” Mẹ Hà tức đến nghẹn lời.

Chỉ nghĩ rằng cô đang cố tình chơi bà ta.

Trên thực tế Đan Diễn Vy chỉ là không biết nên hình dung như thế nào.

Cô có một dự cảm, nếu như cô thật sự rời đi một cách không rõ ràng như vậy, hoặc là cùng Hà Cảnh Quân nói sẽ không gặp nhau nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó không thể ngờ được.

Nghĩ đến điều đó, bản thân Đan Diễn Vy cũng cảm thấy bực tức.

Cảnh Quân gần đây đối với cô quá tốt, luôn cẩn thận tỉ mỉ.