Lâm Tùy Ý ngơ ngác nhìn tuyết trắng bay giữa không trung.
Trong nhận thức con người, phương nam ấm áp, tuyết lạnh băng. Ấm áp và lạnh băng rõ ràng mâu thuẫn với nhau, chúng không nên đồng thời xuất hiện.
Đặc biệt hiện tại đã bắt đầu mùa xuân, thời tiết ấm dần.
Trong nháy mắt, Lâm Tùy Ý cho rằng mình còn ở trong mộng Trương Tường Y. Nhưng rất mau, suy đoán này được nghiệm chứng, thời gian trên điện thoại trôi đi bình thường, hơn nữa lượng điện tụt xuống một chút dưới thời tiết rét lạnh.
Tuyết bay tán loạn, Lâm Tùy Ý đứng tại chỗ. Bông tuyết to như lông ngỗng nhanh chóng phủ quanh người cậu. Hơi lạnh chui vào quần áo xâm nhập cốt tủy, cậu không khỏi rùng mình.
Lâm Tùy Ý cẩn thận nhớ lại, máu cả người cũng lạnh xuống theo hơi lạnh.
Trước đây cậu chưa từng đặc biệt chú ý, cũng không cảm thấy có gì bất thường, hiện tại hồi tưởng một lượt, cậu nhất thời sởn tóc gáy… không chỉ có tháng 3 mùa xuân, lùi lại một tháng, hai tháng, một năm trước trời đều đổ tuyết. Thậm chí không chỉ là năm trước, trong trí nhớ tới nay, dường như mỗi một ngày đều có tuyết.
Lâm Tùy Ý đột nhiên trầm mặc.
Vừa mới nãy, cậu còn ở trong mộng Trương Tường Y khiến Trương Tường Y phát hiện mộng bất thường, không biết phong thuỷ thay phiên luân chuyển, hiện tại thế mà đến phiên cậu.
Người trong mộng không biết đau đớn.
Máu chảy ngược, tứ chi Lâm Tùy Ý chết lặng. Cậu cứng đờ giơ tay, sờ sờ vết thương trên cổ.
Không đau đớn.
Không đúng! Không thể nào! Sao có thể!
Mới vừa rồi ở cửa hàng 108 rõ ràng cậu cảm nhận được đau đớn, là rét lạnh tê tái làm thần kinh đau đớn.
Nhiệt độ không khí cực thấp sẽ làm con người mất cảm giác. Lâm Tùy Ý may mắn há mồm thở dốc, nhưng đang thở gấp bỗng nhiên không quá thở tiếp.
Người trong mộng không có hô hấp.
Vừa rồi cậu thở dốc mấy hơi, không khí hình thành sương mù trắng xoá. Cơ mà nó không phải thuốc an thần giúp Lâm Tùy Ý an tâm, bởi vì hơi thở của cậu quá mỏng manh, nhưng rõ ràng cậu đã dùng sức thở dốc.
Lại thêm một chi tiết bất thường.
Trước kia mình cũng thở như vậy? Lâm Tùy Ý không biết.
Cậu lại lần nữa nâng tay, run rẩy tìm kiếm chóp mũi mình, muốn biết rốt cuộc bản thân thở như thế nào.
Cánh tay như nặng ngàn cân, cậu vất vả giơ tay lên ngang chóp mũi mình, lại thật lâu không dám thực hiện bước tiếp theo.
Đáy lòng ngập ngụa nỗi sợ hãi, khiến cậu hoảng sợ sệt dám kiểm tra bản thân có thở hay không.
Lâm Tùy Ý lâm trận bỏ chạy. Cậu nhút nhát rụt tay, chạy như điên về nhà như chạy trốn, lưu lại một hàng dấu chân hoảng loạn trên nền tuyết.
Về đến nhà, Lâm Tùy Ý gần như phá cửa vào.
Cậu nghiêng ngả lảo đảo vọt vào nhà, tuyết trắng trên người theo cậu về nhà rơi trên nền gạch, rồi bị bước chân Lâm Tùy Ý dẫm nát.
Lâm Tùy Ý “soạt” kéo tủ quần áo ra, lục lọi quần áo trong tủ.
Cậu không thích mua quần áo mới, quần áo cũng không có gì đặc sắc, quần áo xuân hạ thu đông bốn mùa đều có đủ trong tủ, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh ký ức của cậu bị sai, không phải mỗi một ngày cậu từng trải qua đều có tuyết rơi.
Đại để nhờ vào căn cứ này, lúc này Lâm Tùy Ý mới nhen nhóm ý tưởng kiểm tra hơi thở lần thứ hai.
Cậu nâng tay lên, sau khi chuẩn bị tâm lý xong xuôi, ngón trỏ tay phải đặt dưới mũi mình.
Đáp án không quá lý tưởng, cậu cảm nhận được hơi thở của mình, nhưng là dưới tình huống cậu dùng hết sức lực mà thở, hơi thở rất mỏng.
Lâm Tùy Ý mờ mịt đứng tại chỗ, cánh tay rũ hai bên sườn, hoang mang nhìn tủ quần áo, lại nhìn một vòng quanh nhà.
Cậu không biết đáp án này nghĩa là gì.
Trong nhà không bật thiết bị sưởi ấm, nhưng nhiệt độ vẫn cao hơn ngoài trời đổ tuyết băng giá.
Cơ thể chết lặng dần ấm lên, cậu ngồi trên giường, kiệt lực làm mình bình tĩnh lại.
Sau khi hơi hơi bình tĩnh lại, Lâm Tùy Ý lấy di động tra cứu trên mạng, từ khóa là: Phương nam tháng ba có tuyết rơi không?
Nội dung tìm được làm Lâm Tùy Ý yên lòng.
Tuyết rơi vào tháng ba hiếm gặp, nhưng là một hiện tượng bình thường, thời gian này là giai đoạn luân phiên mùa ấm lạnh…
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ. Nguyên nhân tháng ba tuyết rơi có thể giải thích, vấn đề còn lại cần làm rõ là: Thật sự mỗi một ngày đều có tuyết rơi ư?
Cậu hoảng hốt nhớ lại, đúng vậy. Nhưng tủ quần áo có đủ quần áo bốn mùa làm cậu không thể xác định.
Cậu cũng không muốn xác định, cậu muốn lảng tránh.
Lâm Tùy Ý ngửa về phía sau, nửa người trên lúm vào giường.
Cậu nhìn chằm chằm đèn trần nhà, không biết là ánh đèn loá mắt hay là sợ hãi tuyết trắng, thế mà cậu nhìn nhầm ánh đèn thành tuyết trắng.
Lâm Tùy Ý bỗng chốc ngồi dậy. Cậu không thích cảm giác trông gà hoá cuốc, lúc thở phào lúc hoảng hốt.
Hơn nữa lảng tránh… Quá yếu đuối.
Cậu nghĩ đến Lâu Lệ đặt niềm tin vào cậu, Lâu Lê thả rắm cầu vòng với cậu. Kẻ yếu đuối không xứng được khen ngợi.
Lâm Tùy Ý lại lấy ra di động.
Hiện tại cậu vẫn còn ôm nghi ngờ về ký ức trời đổ tuyết mỗi ngày trong quá khứ, cái này dễ nghiệm chứng, chỉ cần xem dự báo thời tiết các năm là biết.
Lâm Tùy Ý chọn bừa một ngày nào đó vào tháng ba năm ngoái.
Dự báo thời tiết địa thương: Tuyết.
Ngày nào đó tháng sáu 2 năm trước: Tuyết.
Ngày nào đó tháng bảy 3 năm trước: Tuyết.
Ngày nào đó tháng tám 4 năm trước: Tuyết.
Ngày nào đó tháng chín 5 năm trước: Tuyết.
Lâm Tùy Ý: “.”
Liên tục nhận đáp án tương tự nhau, cậu buồn bực hết hứng tìm kiếm.
Cậu ném điện thoại sang một bên, cả người chìm vào bất lực thật lớn.
Quá vô lý, mỗi một ngày cậu đã trải qua là mộng thật ư?
Tại sao chứ.
Không phải là Lâm Tùy Ý cố ý lảng tránh không chịu tin, mà là khó có thể tin. Mỗi một ngày của cậu cực kỳ chân thật, mỗi người cậu gặp cũng cực kỳ thật. Hơn nữa cậu biết đau đớn, cậu tự véo bản thân cũng có cảm giác đau, tuy rằng hơi thở mỏng manh đến mức gần như không có, những vẫn là có. Có lẽ cậu mắc bệnh gì đó mà bản thân không biết, loại bệnh đó khiến cậu thở rất nhẹ?
Lâm Tùy Ý bĩu môi, tựa bịa lý do vớ vẩn tự chọc cười mình.
Cậu hiểu bản thân không có biện pháp giải thích mâu thuẫn, cũng không thể nhẹ tuyết rơi dị thường, càng biết rõ rằng bước tiếp theo là tiếp tục nghiệm chứng.
Ba lần nhập mộng cho cậu biết rất nhiều cách nghiệm chứng giấc mơ.
Người trong mộng không biết bản thân không phải người, chỉ cần nói cho bọn họ biết, bọn họ không phải là người.
Lâm Tùy Ý nghỉ ngơi một lát, chờ tâm tình bình phục một chút, cậu đi tắm rửa thay quần áo.
Ra cửa thấy tuyết càng lúc càng lớn, cậu không bung dù, đội mũ lên đầu liền ra ngoài.
Cậu một chân thấp một chân cao bước về phía cửa hàng 108.
Sau đó đi qua cửa hàng 108, vào tiệm bán quà vặt cách vách.
Thời gian còn sớm, bác Vương còn chưa mở cửa hàng.
Lâm Tùy Ý đứng ở cửa chờ bác Vương.
Trong lúc chờ đợi ánh mắt cậu vẫn luôn hướng cửa hàng 108, nhìn rèm cửa dày nặng dùng để ngăn cách gió tuyết.
“Tùy Ý?”
Phía sau, bác Vương gọi cậu một tiếng, khó hiểu: “Làm gì mà đứng đực ra chỗ bác thế?”
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía bác Vương: “Bác Vương.”
Bác Vương bị biểu cảm của Lâm Tùy Ý dọa sợ, Lâm Tùy Ý trong trí nhớ luôn hiền hòa, bác Vương chưa từng thấy Lâm Tùy Ý tỏ vẻ nặng nề như vậy, đến ánh mắt cũng nặng trĩu.
Bác Vương vội hỏi thăm: “Tùy Ý à, cháu… cháu có việc gì tìm bác?”
Lâm Tùy Ý nói: “Bác không phải người.”
Bác Vương: “…”
Im ắng.
Hai người quen nhau mấy năm, quan hệ ngày thường cũng không tệ lắm lặng lẽ nhìn nhau.
Tuyết dừng trên đỉnh đầu bọn họ, đậu trên người bọn họ.