Chắc là sẽ có tác dụng, nếu không Lâm Tùy Ý không thể tưởng tượng được Lâu Lệ sẽ dùng phương thức nào đánh thức chủ mộng.
Số lần cậu nhập mộng không nhiều lắm, vẫn không đủ tự tin.
Cho nên giờ phút này, Lâm Tùy Ý căng thẳng thần kinh, trái tim trong lồng ngực đập liên hoàn, đôi tay bất tri bất giác siết chặt.
Trương Tường Y nhìn chằm chằm Ước Định Thanh Tỉnh. Lâm Tùy Ý lo lắng sẽ có biến cố, lui lại mấy bước, mãi đến khi lưng chạm vào bàn thác chảy.
Bàn trà thác chảy của Lâu Lệ làm bằng gỗ đặc, rất nặng. Cậu đâm vào bàn không dậy nổi gợn sóng, nhưng cậu vô tình thoáng nhìn, phát hiện nước trên bàn đong đưa, mặt nước có gợn sóng mỏng manh.
Lâm Tùy Ý khựng người một lát.
Khi chủ mộng ý thức được bản thân đang nằm mơ, giấc mơ sẽ sụp đổ, trước lúc sụp đổ cảnh trong mơ sẽ đong đưa.
Lâm Tùy Ý nhìn thấy sinh cơ từ gợn sóng mặt nước. Dưới sự dụ dỗ của cậu, Trương Tường Y ý thức được bất thường.
Lâm Tùy Ý cúi đầu xem dưới chân, mặt đất bằng phẳng không có khe nứt báo hiệu sụp đổ.
Cậu không thể không nhìn về phía mặt nước. Mặt nước vẫn còn gợn sóng, nhưng gợn sóng rất nhỏ bé, giống như một cọng lông chim lướt qua.
Lâm Tùy Ý mím chặt đôi môi. Cuối cùng cậu cũng ý thức được khốn cảnh trước mắt.
Nội dung Ước Định Thanh Tỉnh rất trực tiếp, nó không tiếng động trần thuật với Trương Tường Y: Nơi này là một giấc mơ. Nhưng mọi thứ nơi đây quá chân thật, Trương Tường Y vượt qua mấy ngày mấy đêm ở đây, tâm tình sợ hãi đêm tối thật đến vậy. Trương Tường Y khó có thể tưởng tượng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Ước Định Thanh Tỉnh đánh thẳng vào nhận thức cô, nhưng cô tự động chắp vá lỗ hổng logic.
Mặt nước dần dần tĩnh lại.
Không được!
Lâm Tùy Ý không rảnh lo khoảng cách giao lưu an toàn. Cậu cần phải làm gì đó, không thể để Trương Tường Y nhầm lẫm tiếp.
Cậu cao giọng nói: “Là mộng!”
“Không phải chị nghi ngờ em hả?” Lâm Tùy Ý nói nhanh: “Em vào mộng để mang chị ra ngoài!”
Trương Tường Y cảm nhận được hơi thở của Lâm Tùy Ý vô cùng rõ ràng. Cô đột ngột ngẩng đầu.
Lâm Tùy Ý bị bàn trà thác chảy bàn ngăn đường lui, cũng không nghĩ muốn lui, thành bại tại đây.
Lâm Tùy Ý: “Trương Tường Y, chị không có hô hấp, không tin thì chị kiểm tra hơi thở của mình đi.”
Trương Tường Y dừng lại, túi đồ ăn trong tay rơi xuống đất, Ước Định Thanh Tỉnh trượt ra khỏi túi, phất phơ rơi trên mặt đất.
Cô nổi giận vô cớ, là loại cảm giác lãnh địa của mình bị xâm nhập xâm phạn. Cơn phẫn nộ khiến Trương Tường Y muốn lập tức xé nát tên đàn ông trước mặt.
Nhưng cô lại nghe lọt lời tên đàn ông, vừa nhào về phía Lâm Tùy Ý, vừa giơ tay sờ hơi thở mình.
Động tác vô cùng quái dị vặn vẹo.
Ngay khi bóp chặt cổ Lâm Tùy Ý, cả người Trương Tường Y cứng lại tại chỗ.
Giống như lời Lâm Tùy Ý, Trương Tường Y không sờ được hơi thở của mình.
“Tại sao…” Trương Tường Y lẩm bẩm.
Nhận thức của cô lại bị đánh mạnh.
Hai tay Lâm Tùy Ý chụp lấy cánh tay Trương Tường Y bóp chặt yết hầu mình. Người sống đúng là không thể chống lại Mộng. Trương Tường Y chưa dùng sức, Lâm Tùy Ý đã có cảm giác xương cổ sắp gãy nát.
“Tường Y… Chị Tường Y…” Cậu nghẹt thở gian nan nói: “Người nằm mơ không biết đau đớn, chị có thể thử…”
Trương Tường Y nhìn Lâm Tùy Ý. Ham muốn xét nát Lâm Tùy Ý và nghiệm chứng tất cả mọi thứ xung quanh là một giấc mơ cùng chiếm cứ ưu tiên số một trong đầu cô.
Một tay bóp cổ Lâm Tùy Ý, một tay dùng sức nhéo mặt mình… Không hề có cảm giác đau.
Lúc này Trương Tường Y đột nhiên nhớ tới, cô từng nghe nói nằm mơ không biết đau, nhiều người vui mừng quá dỗi thường sẽ hung hăng véo người mình, kiểm tra xem mình có đang nằm mơ hay không.
Hiện tại Trương Tường Y nhận được đáp án.
Cả thế giới bắt đầu rung lắc.
Nhưng Trương Tường Y vẫn bóp chặt Lâm Tùy Ý, theo giấc mơ bắt đầu sụp đổ, ý thức Lâm Tùy Ý cũng càng ngày càng mông lung…
“Lâm Tùy Ý.”
“Lâm Tùy Ý!”
Có người gọi tên cậu.
Là một giọng nói thanh lãnh sốt ruột.
Là… Lâu tiên sinh?
Lâm Tùy Ý bỗng chốc mở mắt.
Lâu Lê quay đầu gọi người: “Tiên sinh, Lâm Tùy Ý tỉnh.”
Lâu Lê quay đầu, cho Lâm Tùy Ý thấy phía sau mình. Trong tầm nhìn, Lâu Lệ đứng ngay sau Lâu Lê. Anh và Lâm Tùy Ý chạm mắt nhau hai giây, theo sau anh tới gần Lâm Tùy Ý.
Lâu Lê thấy môi cậu khô nứt, nói: “Uống nước không? Em đi lấy nước cho anh.”
Nói xong xoay người đi rót nước cho Lâm Tùy Ý.
Không có Lâu Lê, Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ càng thêm rõ ràng. Ngày thường Lâu Lệ luôn ăn mặc thoả đáng, toàn thân khó có thể tìm được một nếp nhăn quần áo.
Vậy mà lúc này Lâu Lệ rất lộn xộn, như người bị hoảng loạn đến cuống cuồng, không rảnh bận tâm quần áo, quầng mắt hơi thâm vì thức trắng đêm.
Lâm Tùy Ý kêu một tiếng: “Lâu tiên sinh.”
Cậu vội hỏi: “Tôi ra khỏi mộng chưa?”
Ánh mắt Lâu Lệ dừng trên cổ Lâm Tùy Ý, làn da ửng đỏ in dấu tay, không khó đoán Lâm Tùy Ý vừa mới trải qua sinh tử.
Anh đáp: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý thở phào nhẹ nhõng, sau đó mới phát hiện mình đang ngồi trên ghế sau bàn trà thác chảy… là chỗ ngồi Lâu Lệ.
Cậu vội vàng muốn đứng dậy, bả vai lại bị ấn mạnh.
Lâu Lệ ấn cậu xuống: “Nghỉ ngơi một lát.”
Lâm Tùy Ý không dám lộn xộn, ngữ khí xin lỗi: “Lâu tiên sinh, tôi không bảo vệ đàng hoàng bùa hoa trong gương trăng trong nước.”
Lâu Lệ hỏi: “Có cảm thấy khó chịu không.”
Lâm Tùy Ý sờ cổ mình, chỗ cổ còn đau đớn: “Còn tốt.”
Lâu Lệ vừa định nói gì đó, Lâm Tùy Ý nhớ tới Trương Tường Y, cậu vội vàng kể hết toàn bộ thông tin lấy được trong mộng cho Lâu Lệ, không giữ lại tí nào.
“Trương Tường Y đã tỉnh, ngày mai người Thái Ngân Quan sẽ đến, sự việc Tà Ám sẽ do Thái Ngân Quan xử lý.” Lâu Lệ lại hỏi: “Đau không?”
Lâm Tùy Ý cúi đầu, không hiểu vì sao, được Lâu Lệ quan tâm, Cậu có hơi không được tự nhiên.
Không phải không muốn Lâu Lệ quan tâm, mà là loại cảm giác muốn nhiều hơn nên không tự nhiên, nhưng Lâm Tùy Ý không biết mình muốn cái gì nhiều hơn.
Cậu chỉ lắc đầu.
“Tôi không đánh thức Trương Tường Y.” Lâu Lệ nói: “Sau khi mất liên lạc cũng không tính đánh thức cô ấy.”
Nếu Lâu Lệ đánh thức Trương Tường Y, Lâm Tùy Ý sẽ trực tiếp rời khỏi giấc mơ, cũng không gặp những việc xảy ra kế tiếp.
Đề tài này làm Lâm Tùy Ý lần nữa ngẩng đầu. Cậu không nhịn được hỏi: “Là vì Lâu tiên sinh tin tưởng tôi có thể giải mộng ư?”
Lâu Lệ nhìn chăm chú vào cậu, ngay lúc Lâm Tùy Ý cho rằng Lâu Lệ sẽ không trả lời, Lâu Lệ đáp: “Ừ.”
Lâm Tùy Ý ngoài ý muốn, ngoài ý muốn qua đi liền hào hứng. Lâu Lệ khẳng định không khác gì khen ngợi cậu.
“Cảm ơn Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý cười rộ lên: “Cảm ơn ngài.”
Cậu nói liên tục câu ‘Cảm ơn ngài’.
Lâu Lê đi rót nước trở về, Lâm Tùy Ý ôm ly uống nước.
Lâu Lê nhìn vết thương của Lâm Tùy Ý, nói: “Vết thương nặng quá, cảm giác như trễ một giây là anh sẽ không ra được.”
Lâm Tùy Ý: “Anh đã ra rồi.”
Lâu Lê: “Thấy.” Cô bé nhìn nhìn vết thương của Lâm Tùy Ý, hỏi: “Không phải có Ước Định Thanh Tỉnh hả? Sao còn bị thương.”
Lâm Tùy Ý nói: “Ước Định Thanh Tỉnh không có tác dụng.”
“Trời ạ.” Lâu Lê kinh hô: “Vậy anh ra khỏi mộng như thế nào?”
Lâm Tùy Ý nhìn vào mắt Lâu Lệ, kể quá trình rời mộng cho Lâu Lê nghe: “Anh làm Trương Tường Y phát hiện các chi tiết bất thường.”
Lâu Lê khoa tay múa chân với Lâm Tùy Ý, giơ ngón tay cái: “Ông chủ Lâm, đỉnh.”
Phong cách khích lệ của Lâu Lệ là không tiếng động, phong cách khích lệ của Lâu Lê là đánh rắm cầu vòng hết lần này đến lần khác, đến mức người thành thật Lâm Tùy Ý không khỏi cảm thấy lâng lâng.
Lâu Lê: “Thái Ngân Quan không có biện pháp giải quyết, ông chủ Lâm của chúng ta lại giải quyết được. Thái Ngân Quan nên cho ông chủ Lâm lên làm quan chủ.”
Lâm Tùy Ý vội xua tay: “Không đến mức không đến mức đó.”
Lâu Lê lại nịnh hót Lâm Tùy Ý hai câu, rồi nói: “Cái thứ Tà Ám đáng chết không tự nhìn bản thân trông như thế nào, còn vọng tưởng kết âm hôn với anh. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Chờ người Thái Ngân Quan liền đi làm thịt nó đi!”
Lâu Lê: “Anh có đi không?”
Lâm Tùy Ý không đáp, cậu nhìn Lâu Lệ.
Trong lúc cậu nói chuyện cùng Lâu Lê, Lâu Lệ lấy bay cây nhang, vái ba lần với Tổ sư gia.
Thật ra nghe Lâu Lê hỏi cậu có đi hay không, Lâm Tùy Ý đoán được Lâu Lệ sẽ ra tay, nên muốn đi theo. Nhưng nhìn thấy Lâu Lệ bái Tổ sư gia, cậu liền đánh mất ý muốn đi theo.
Tượng ngọc làm Lâm Tùy Ý đột nhiên nhớ nguyên do Lâu Lệ đáp ứng Thái Ngân Quan.
Cậu cuộn tròn ngón tay. Cậu giải mộng không cô phụ Lâu Lệ, xem như trả ân tình Lâu Lệ cứu mạng.
Như bớt một lý do đi theo.
“Anh…” âm sắc Lâm Tùy Ý thấp xuống: “Không đi.”
Lâu Lê không hiểu nội tình: “Vì sao?”
Lâm Tùy Ý: “Bận mở cửa hàng.”
Lâu Lê xúi giục: “Đi đi, anh còn chưa từng thấy quỷ, đi xem việc đời…”
“Lâu Lê.” Lâu Lệ xoay người lại.
Lâu Lê im mồm không dám tiếp tục xúi giục Lâm Tùy Ý.
Lâu Lệ nói: “Để cậu ấy nghỉ ngơi.”
Lâu Lê: “Ặc.”
Lâu Lê hỏi Lâm Tùy Ý: “Ở chỗ này nghỉ ngơi nhé? Chắc chắn Thái Ngân Quan có rất nhiều chi tiết muốn hỏi anh.”
“Không đi được.” Lâm Tùy Ý kéo môi, miễn cưỡng cười: “Anh ở ngay hẻm Kim Liễu, cách đường Kim Hoa không xa, anh về nhà nghỉ ngơi. Khi nào Thái Ngân Quan tới, em gọi điện thoại cho anh là được.”
Lâu Lê: “Được…”
Lâm Tùy Ý buông ly nước, đứng lên chuẩn bị đi.
Cậu đi đến hành lang, quay đầu lại nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi đi đây.”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý vén rèm cửa dày nặng cửa hàng số 108, sắc trời bên ngoài chưa sáng, còn tuyết bay.
Cậu đi về nhà.
Đường về nhà tốn vài phút thời gian, Lâm Tùy Ý lấy di động ra. Biết Lâu Lệ thích yên tĩnh, mỗi lần Lâm Tùy Ý đến cửa hàng 108 đều chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, lúc này cậu nghĩ Lâu Lê sẽ liên hệ mình, nên chỉnh điện thoại thành chế độ reo chuông.
Tiện thể cậu nhìn thời gian.
Rạng sáng 5 giờ.
Đêm qua nhập mộng khoảng 22 giờ, một giấc mộng bảy tiếng đồng hồ.
Lịch ngày cũng từ ngày 14 tháng 3 năm 2023 nhảy đến ngày 15 tháng 3.
Lâm Tùy Ý nhìn lịch, nhìn một hồi, đột nhiên dừng bước.
Trái tim vô cớ đập mạnh, so với phát hiện mộng trong mộng, so với bị Trương Tường Y bóp cổ khó thở càng đập kinh khủng hơn.
Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đổ tuyết lớn như lông ngỗng.
Tháng ba…
Phương nam…
Trời đổ tuyết lớn…