Giai Giai Có Một Mái Nhà

Chương 6




7.

Anh ta ch.ô.n chân tại chỗ cứ như người bị th.ư.ơ.n.g nặng.

Nhìn anh ta khó chịu, tôi thực sự rất vui.

Sau khi đóng cửa lại, tôi quay về khoa phụ sản.

Một tin tức như t.á.t vào mặt tôi.

Đứa bé không m.ấ.t. Không những không m.ấ.t mà còn rất khỏe mạnh.

“Rất bình thường, đôi khi HCG ban đầu hơi thấp nhưng dần dần tăng lên, đứa nhỏ kia tiến triển rất tốt, tôi làm cho cô một tấm thẻ trước nhé.”

Tôi hoàn toàn mờ mịt.

“Hôm đó tôi đi vệ sinh ra m.á.u.” Tôi run rẩy hỏi bác sĩ Lưu.

“Không sao cả.” Bác sĩ Lưu ân cần khuyên bảo tôi: “Đứa bé này có duyên với cô, đừng lo, cô là bạn bè với bác sĩ Cố nên tôi cũng nói thật với cô, bây giờ tình trạng vô sinh phổ biến lắm, mang t.h.a.i được một đứa bé không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa thành trong tử cung của cô mỏng như thế, tình trạng này càng khó mang thai hơn.”

“À phải rồi, cô vừa bảo bác sĩ Cố có con phải không? Có lẽ là cô hiểu lầm thôi, hình như là chị gái anh ấy sinh em bé, chứ anh ấy còn chưa có bạn gái kìa, cô làm tôi giật cả mình.”

Tôi: Gì cơ? Là chị gái anh ta?

Đồ thần kinh, chị gái sinh con, mắc gì phải đăng cái bài kia?

Tôi đã quẩy một trận tanh bành.

Chẳng trách vừa rồi anh ta tức giận như thế.

Quậy thì quậy, anh ta không thích tôi, không muốn đứa bé này là sự thật.

Tôi thoáng bình tĩnh lại, thở dài một hơi: “Chẳng có cách nào cả, cha đứa bé không cần nó.”

Vừa nói xong, Cố Tiêu lại xuất hiện trước mặt tôi.

“Em ra đây một lát.”

Tôi giật mình.

Sao lại là anh ta?

Vẫn câu nói này?

Bác sĩ Lưu cũng không biết phải nói gì, chỉ ngờ vực nhìn hai chúng tôi.

Tôi phiền não, theo anh ta ra ngoài.

“Lại có chuyện gì nữa? Bác sĩ Cố…” Bây giờ tôi đang mang bầu nên rất mệt mỏi, thực sự không muốn đối đầu với anh ta.

“Anh bận lắm mà, có thể đừng tìm tôi được không…?”

“Tối đó… Em nói xem giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

“Tối hôm nào?” Tôi giả ngu.

“Hôm – họp – lớp.”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói vậy.

“Bản thân làm gì mà em không biết à?”

Đêm ấy anh ta gọi tên tôi bao lần, thế mà giờ cũng mất trí nhớ đấy thôi.

“Tôi cứ nghĩ… là một giấc mơ.” Anh ta trầm lặng.

“Giấc mơ?” Chắc tôi c.h.ế.t vì tức mất.

Lúc cần kiềm chế thì không ậm ờ chút nào, giờ lại bảo nằm mơ?

Một lúc lâu sau, anh ta lại nói: “Đứa bé là con tôi?”

“Nếu không phải thì sao?”

“Trần Giai, em đừng đùa giỡn anh nữa!” Anh ta cau mày nhìn tôi.

“Tôi đùa giỡn anh?” Tôi bật cười: “Mấy hôm đó, ngoài anh ra không còn ai khác.”

Thực ra là chưa bao giờ có ai khác, nhưng nếu nói ra thì lại giống như tôi không thể quên được anh ta vậy.

“Nói đi, em định thế nào?” Anh ta khẽ thở dài.

Gì mà hỏi tôi định thế nào?

Hảo hán không thèm tính cái lợi trước mắt, tôi lười tranh luận với anh ta.

“Chứng nhận kết hôn với tôi, đứa bé cần làm giấy khai sinh, mỗi tháng chuyển cho tôi 3000 tệ, tôi không thể tự nuôi con được.”

Yêu cầu của tôi rất đơn giản.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, không nói gì.

Tôi bị anh ta nhìn đến mức mất tự nhiên.

Thấy anh ta mãi không trả lời, tôi càng chột dạ.

“Nếu anh thấy 3000 hơi nhiều thì 2500 cũng được.” Tôi thăm dò.

“Trần Giai…” Giọng anh ta trầm đến đáng sợ: “Hôn nhân không phải trò đùa.”

Tôi không nói gì.

Anh ta vẫn không muốn lấy tôi chứ gì?

Giằng co giây lát, tôi tự thấy mất mặt nên cắn môi quay người bỏ đi…

“Cuối tuần sắp xếp chút thời gian.” Anh ta gọi với theo tôi, như thể vừa đưa ra một quyết định khó khăn nào đó.

“Để làm gì?”

“Đến nhà em.”

Tôi sững người, sau đó hoàn hồn, vờ như thờ ơ, đáp lại: “Biết rồi.”

Trở lại phòng khám, tôi làm thẻ, bác sĩ Lưu vẫn nhiệt tình với tôi, còn làm thân tôi để hỏi chuyện Cố Kiêu.

Tôi nhìn kỹ cô ấy.

Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, chỉ nhìn đôi bàn tay thôi đã đủ cho thấy là một cô công chúa sống sung sướng từ nhỏ, tính tình cởi mở.

Nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ thích cô ấy.

Một cô gái như thế theo đuổi Cố Tiêu, tôi lại hơi lo rồi.

Nhưng hình như tôi còn chẳng có tư cách.

Cố Tiêu bảo cuối tuần đến nhà tôi, nghĩa là muốn kết hôn với tôi nhỉ?

Khám chữa bệnh xong, tôi cầm tấm thẻ vừa làm, lúc đi qua khoa cấp cứu không thấy Cố Tiêu đâu.

Tôi buồn bực ngồi xe buýt thì anh ta nhắn tin đến.

“Em về rồi à?”

“Ừ.”

“Tối anh gọi lại cho em sau.”

“Tùy anh.”

Ngồi trên xe buýt, tôi nhìn đoạn chat, rõ ràng đang bàn luận về sự kiện trọng đại nhất đời người nhưng tôi chẳng hề vui mừng.

Đến tối anh ta giữ lời, gọi điện thoại cho tôi.

Nhưng người này vô cùng nhàm chán và lạnh nhạt.

Mỗi lần nói chuyện hầu như chỉ hỏi mấy câu linh tinh như “Hôm nay em có n.ô.n không”, “Nôn mấy lần”, “Ăn món gì rồi”…, chứ nào có quan tâm xem tôi có khó chịu hay không.

Tôi cũng máy móc trả lời mấy câu hỏi của anh ta.

Trả lời mà qua loa, anh ta lại không vui: “Trần Giai, em cứ lơ đễnh như này mãi à?”

“Vậy bác sĩ Cố rời giường thì sẽ mãi mãi lạnh lùng như băng phải không?”

Cuộc trò chuyện của đôi bên đi vào ngõ c.ụ.t, tôi cúp máy.

Chẳng lẽ tôi vĩnh viễn phải dùng sự nồng nhiệt của mình để đổi lấy sự thờ ơ của anh ta ư?