1.
Đi khám sức khỏe tiền hôn nhân với đối tượng xem mắt.
Lại khám ra một đứa con.
Đám cưới đi tong.
Bà mối chạy đến nhà tôi rồi mắng mẹ tôi một trận.
“Cô bảo con gái cô là hoàng hoa khuê nữ, có hoàng hoa khuê nữ nào mà mang bầu hai tháng!”
“Uy tín đều bị nhà các người đập vỡ rồi!”
“Sau này đừng có tìm tôi, của nợ!”
…
Mẹ tôi bị chửi như tát nước.
“Ai là cha đứa bé?”
“…” Tôi rầu rĩ không nói nên lời.
“Trần Giai, con 28 tuổi đầu rồi chứ không phải lên 8, thế mà còn làm càn ở bên ngoài? Con có n.ã.o không hả?”
“Có phải con muốn mẹ tức c.h.ế.t mới vừa lòng không?”
“Ohh.” Tôi xoay người lên lầu và khóa cửa lại.
2.
Tôi nằm trên giường, nhớ lại đúng là bà dì đã đến chậm mất ba tuần.
Hơn nữa, dạo này luôn cảm thấy ăn uống không ngon miệng.
Bình thường chu kỳ bà dì của tôi vốn không đều nên chẳng thể nào nhớ nổi. Tất cả đều bắt nguồn từ việc thức đêm mà ra.
Tôi cứ tưởng lần này cũng thế.
Ai ngờ lại mang thai.
Cha đứa nhỏ không phải ai khác.
Chính là bạn trai cũ đã chia tay từ 6 năm trước
Hai tháng trước, anh ta đến buổi họp lớp, anh ta đến rất muộn, uống cực nhiều rượu.
Tôi đưa anh ta về nhà.
Lúc tới nhà anh ta, gần như là tôi khiêng anh ta vào.
Đến khi đi ra, tôi gần như bò ra.
Tài xế xe taxi còn tưởng tôi bị làm sao, suốt dọc đường cứ liếc tôi qua gương chiếu hậu, không dám hé răng.
…
Ở nhà suy nghĩ mấy ngày, thế rồi tôi đến bệnh viện của Cố Tiêu. Tì𝑚 đọc 𝒕hê𝑚 𝒕ại # T 𝚁 Ù M T 𝚁 𝗨 𝘠 Ệ N﹒𝒱N #
Xếp hàng, trả phí, kiểm tra, và cuối cùng là cầm kết quả đến phòng anh ta.
“Sáng nay khám đến đây thôi, để chiều khám tiếp.”
Tôi vừa bước vào, anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà nói một câu đuổi tôi đi.
Chắc là không thấy tôi ra ngoài, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta sững sờ, đồng tử hơi co lại.
Có vẻ như là vô cùng ngạc nhiên khi đã lâu không gặp.
Thật biết giả vờ mà, sao hôm trước họp lớp còn coi tôi như một người khác?
“Trần Giai?” Anh ta mở miệng.
Những lời sau đó còn chưa được nói ra, tôi đã đặt tờ kết quả ngay ngắn trước mặt anh ta.
“Tôi có bầu rồi, đứa bé này của anh.” Tôi vào thẳng vấn đề.
Anh ta cúi đầu khẽ liếc qua tờ kết quả, vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi thoáng cảm thấy anh ta đang lo lắng.
“Bầu bí gì tận 6 năm?” Ngón tay thon dài của anh ta gõ lên tờ kết quả: “Cô mất trí rồi à? Chúng ta chia tay 6 năm rồi.”
Tôi bị lời nói của anh ta chặn họng, nét mặt bối rối.
“Anh không chịu thừa nhận chứ gì?” Tôi cắn răng hỏi anh ta.
Anh ta ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt khó đoán:
“Trần Giai, nếu đã hối hận rồi thì cũng phải tỏ ra sao cho giống ân hận chứ, sao… cô lại cho rằng tôi sẽ thỏa hiệp?”
Anh ta không đọc kết quả nữa mà vùi đầu viết bệnh án, không quan tâm đến tôi nữa.
“Tiếp cận anh…” Oh sh!t, suýt nữa thì thốt ra rồi.
Ngàn vạn lần tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta đã không chịu thừa nhận, lại còn bảo tôi hối hận?
Thứ cặn bã như anh ta, Trần Giai này cả đời cũng sẽ không bao giờ hối hận nhé.
Cho dù… có hối hận, thì cũng không bao giờ để anh ta nhìn thấy!
Tôi lấy lại bình tĩnh một lát, ngẫm nghĩ xem nên nói như thế nào.
“Anh không thấy đôi mắt đứa bé y hệt anh à?”
Anh ta đang miệt mài nhưng vẫn liếc qua tờ kết quả một cái, cuối cùng thì thở dài một hơi.
Phải không?
Cuối cùng anh ta cũng chịu thừa nhận?
“Một tấm ảnh siêu âm 10 tuần, cô nói tôi nghe coi ánh mắt nó ở chỗ nào cái?”
Trong phút chốc tôi liền nhận ra đó là thất sách.
Thôi bỏ đi, mày chẳng có cách nào để đánh thức một người không hề muốn làm cha đâu.
“Được thôi, tôi sẽ đi kiếm cho nó một người cha.”
Quăng xong câu này, tôi xoay người ra khỏi cửa phòng anh ta.