Sau khi Lý Do Hỉ xuyên không, ngoài ý muốn thân thể lại bị một ma tôn (1) xâm nhập. Dưới sự uy hiếp, ép buộc của Đại Ma Vương (thực ra cũng vui vẻ), đi tìm chân thân của hắn bị chặt thành bảy khúc, thất lạc khắp nơi.
Lý Do Hỉ tay trái dắt một con hổ, tay phải cầm một thanh kiếm, thân thể ẩn giấu Đại Ma Vương, lưng cõng xoong nồi bát đĩa, rời núi, bước chân vào chuyến đi mạo hiểm của thế giới tu chân.
……
Vốn tưởng Đại Ma Vương là một tên hung ác, không dễ trêu chọc, hóa ra hắn lại là một đóa kiều hoa, yếu đuối, nhu nhược, cần được người ta thương tiếc.
Đại Ma Vương đói, cần ăn cơm cơm. Đại Ma Vương lạnh, cần đắp chăn chăn.
Đại Ma Vương không vui, cần dỗ dỗ. Đại Ma Vương đau bụng, cần xoa xoa……….
Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, thế giới bên ngoài rất khó xử. Lý Do Hỉ phải nuôi Não Bổ (lão hổ) (2), phải dưỡng kiếm linh, phải giặt quần áo, nấu cơm, lại còn phải kiếm tiền xây cung điện cho Đại Ma Vương.
Lý Do Hỉ: Ta rất mệt, ta chính là một bà giúp việc.
Vào một ngày nào đó, Đại Ma Vương dùng chung thân thể với Lý Do Hỉ, đột nhiên rất khác thường mà để lại di ngôn (lời trăng trối).
Đại Ma Vương nhắm mắt, thở dài: "Từ đêm qua, không hiểu vì duyên cớ gì, bụng dưới của bản tọa bắt đầu đau âm ỉ, liên tục không dứt. Cho đến hiện tại, vẫn không đỡ một tí tẹo nào, sợ rằng ngày tháng không còn nhiều nữa rồi.”
Lý Do Hỉ lúng túng lắc đầu, "À, bà dì cả của ta tới rồi."
Đại Ma Vương nhíu mày: "Bà dì cả của ngươi là người nơi nào, lại thần thông tới bậc này?"