Thế giới tu chân hiểm ác, lòng người rất khó dò.
Ma tộc thích giết chóc, yêu tộc đặt nặng phần dục, nếu so sánh với tâm kế của nhân tộc, hiển nhiên hai tộc kia đều trong sáng, đáng yêu hơn chút rồi.
Lý Do Hỉ định theo đám yêu quái để nhìn thử xem uế khí sẽ bị lấy đi như thế nào. Kim Kiên lại nhảy đến trước mặt Vô Tình, nói: “Vạn vật hữu linh, tu hành không dễ. Vô Tình đại sư là người xuất gia, vốn nên xem trọng từ bi, sao có thể cố ý dẫn dắt người khác đi làm việc ác?”
Vô Tình nâng mắt nhìn hắn, “Sao lại cố ý?”
Kim Kiên nói: “Ông lừa họ đi Táng Tinh hải lấy uế khí, không phải là lừa họ đi làm việc ác à? Sau đó, tất nhiên họ sẽ đi chặn giết thương đội, còn có sính lễ cho ông chứ? Rồi tiếp đó lại diệt sạch bọn họ sao? Ông thế này thì khác gì tà ma chứ!”
Hắn nói oang oang, nói hiên ngang lẫm liệt. Vô Tình lại chỉ cười, chẳng tức giận, “Nghĩ chắc là mọi người đều không lạ gì về tin đồn uế khí ở thế giới tu chân. Hiện nay, dường như ai cũng biết nơi này có một phần uế thân của Kê Vô Trần, Ma tôn Xích Huyết giới năm nào. Nhưng nếu người người đều muốn đoạt lấy uế khí để trở nên mạnh hơn, chỉ sợ Dương Thiền Tông giới đã chật kín người từ lâu. Không phải bần tăng gọi họ đến, hành vi sau khi lấy được uế khí cũng không phải là điều mà bần tăng có thể khống chế được. Thiện, ác, chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.”
Kim Kiên nhíu mày, “Tôi nghe không hiểu ông đang nói gì! Dù sao đi nữa, ông làm thế này là không đúng!”
Lý Do Hỉ hận không thể dập đầu xuống đất: “Wow, Vô Tình đại sư, đây đúng là một câu nói dài nhất mà tôi nghe ông nói đấy! Tôi cảm động quá đi!”
Bách Lý Minh Minh: “Việc này rất dễ hiểu. Anh nghe không hiểu thì chỉ có thể là do anh dốt.”
Bách Lý Lộ Lộ chớp đôi mắt to, hỏi cậu ta: “Thế Vô Tình đại sư nói là ý gì?”
Bách Lý Minh Minh sững ra một chút, mới nói: “Nếu nói uế khí là một thanh đao, thế thì người cầm đao dùng đao vào nhà cướp của hay bảo vệ người thân, đều là do người ta lựa chọn. Đạt được sức mạnh của uế khí cũng không nhất định sẽ làm việc ác, không thể dùng nó để đề cao tu vi của bản thân được à? Nhưng thế nhân đều biết, đây là uế thân của Đại Ma Vương, sau khi đạt được có thể bị phản phệ, khống chế được hay không thì đều chưa biết.”
[ơ
Cậu ta nhìn Kim Kiên, nói tiếp: “Lấy anh ra mà nói, anh cũng biết uế khí kia có thể tăng tu vi, đạt được sức mạnh, sao anh lại không đi lấy nó?”
Kim Kiên bị cậu ta nói cho ngây người, bất giác trả lời: “Tôi, tôi, việc tu hành không thể vì ham muốn mà đi đường tắt. Huống chi, đây là ma khí, nếu tâm trí không kiên định, dễ sinh ra tà niệm, vô ích cho việc tu hành…..”
Đôi mắt Bách Lý Lộ Lộ lấp lánh đầy sao, vỗ tay, nói: “Oa, Minh Minh nói rất có lý! Ngưỡng mộ quá!” Kim Kiên nhìn nàng ấy, vẻ mặt hơi ảm đạm.
Lý Do Hỉ nói: “Đúng thế, Vô Tình đại sư nói không sai. Hơn nữa, kể cả muốn sính lễ cũng không nhất định phải đi cướp, đi giết, muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách. Đương nhiên, đánh, trộm, cướp, giật kia chắc chắn là cách nhanh nhất. Nếu thật thật thà thà đi lên trấn kiếm tiền, nói không chừng Vô Tình đại sư còn cảm động, đồng ý thật ý chứ!
Đúng không, Vô Tình đại sư! Nếu mấy nữ yêu quái kia thích ông thật, nên dùng chân ái và hành động để cảm động người ta chứ. Vừa lên sàn đã muốn cởi quần áo là chuyện gì đây? Còn không phải là hành vi của cường đạo à. Nếu mấy yêu quái kia không có tạp niệm, sao lại bị áo cà sa bắn ra ngoài? Đúng chứ hả?” Lý Do Hỉ nhìn Vô Tình, hơi có ý lấy lòng, nói ra ngô ra khoai luôn.
Hiếm khi Vô Tình tỏ vẻ đồng ý, gật đầu, “Không sai, chính xác, áo cà sa này gọi là Băng thanh ngọc khiết bào, nếu tâm vô tạp niệm, tất nhiên sẽ không bị bắn ra.”
Bách Lý Lộ Lộ tò mò, sờ thử, chẳng có gì xảy ra. Nàng ấy kinh ngạc, “Thật đúng là như thế!”
Lý Do Hỉ cũng sờ theo, lập tức “Ai da” một tiếng, bị bắn ra xa mấy trượng, ngã lăn ra đất.
Mọi người đồng loạt ồ lên, Lý Do Hỉ bò dậy, xoa mông, vội vàng giải thích, “Tôi không phải, tôi không có, tôi chỉ là muốn khuyên Vô Tình đại sư về nhà…..”
Bách Lý Lộ Lộ đưa hai tay lên làm loa, cười hì hì, nói: “Bây giờ Đại Ma Vương không ở đây, yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cô!”
Lý Do Hỉ ngồi bệt trên đất, thở dài, “Nói tóm lại, tóm lại nói, họ có chết cũng là tự đi tìm chết, không trách được người ngoài!” Nói xong thì đứng dậy, phủi mông, “Bây giờ không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta nhanh chóng đi theo nhìn xem họ lấy uế khí thế nào đi!”
Bách Lý Minh Minh gật đầu, Lý Do Hỉ chuồn đi nhanh hơn cả thỏ.
Táng Tinh hải chẳng phải là biển nào cả, mà là một cái hải tử, hồ nước, có thể di động. Trong sa mạc, mỗi cái hồ là ốc đảo, có thể thay đổi vị trí theo gió cát, thông với mạch nước ngầm của sa mạc. Mà Táng Tinh hải của Dương Thiền Tông giới là do vô số hồ nước to, nhỏ, không giống nhau, hợp thành, chiếm một vùng đất cực lớn.
Nhưng toàn bộ Táng Tinh hải sẽ di động, gặp được lúc nào, gặp được ở đâu đều phải xem vận may. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Điểm Đăng thả uế khí ra đây. Sa mạc bao la, nếu người từ bên ngoài đến mà chưa quen thuộc với quỹ tích chuyển động của Táng Tinh hải, kể cả dùng hết một đời cũng chưa chắc có thể tìm thấy. Đây chính là cửa ải đầu tiên.
Mà quả thật, bên trong Táng Tinh hải nguy hiểm trùng trùng hệt như Vô Tình đã nói. Không chỉ độc chướng ngập tràn, đầm lầy, vũng bùn trải rộng, còn có rất nhiều yêu thú tàn bạo, hung mãnh. Người có tu vi thấp kém hoàn toàn không thể vào được. Đây xem như cửa ải thứ hai.
Về phần những thứ khác, phải đi vào trong mới biết được.
Bốn người vẫn đi theo đội yêu quái kia không xa, không gần, cho đến tận đêm, họ vẫn chưa tìm được, đành tìm một nơi nghỉ ngơi, tránh gió.
Kim Kiền nằm bò trên cồn cát giám thị, thấy đội yêu quái nổi lửa ngay tại chỗ, lấy rất nhiều các loại thịt từ trong một cái túi to ra quăng vào nồi nấu. Hắn tập trung nhìn kỹ, phát hiện thế mà lại là thịt người phơi khô! Có đùi, cánh tay, xương sườn…..
Quả nhiên, bị uế khí hấp dẫn đến đều chẳng thiện lương gì, đều là mấy tên tà đạo thích đi đường tắt. Nhân sĩ chính đạo tu hành không dễ, bước nhầm một bước là sẽ muôn đời, muôn kiếp không thể trở lại được, sẽ không dễ dàng lấy tiền đồ tu luyện của mình ra để mạo hiểm.
Huống chi, ai ai cũng biết, Ma Vương bị nhốt trong Phong Ma đài, Đồ Lục đảo. Bất kể có phải Ma Vương đã chạy thoát như lời đồn hay không, cả Đồ Lục đảo và Xích Huyết giới đều không dễ chọc. Ma Vương kia đánh, đốt, cướp, giết, có thiếu việc gì chưa làm đâu? Cầm thứ gì đó của hắn, nếu ngày nào đó hắn ra ngoài thật, tìm đến cửa, sẽ rất khó coi đấy.
Kim Kiên nhìn một lúc, thật sự không đành lòng, lăn lông lốc từ trên cồn cát xuống. Lý Do Hỉ đang chia lương khô, ngoắc tay với hắn, “Đến ăn chút gì đi.”
Kim Kiên lắc đầu, “Tôi không ăn nổi, tôi thấy mấy yêu quái kia đang ăn thịt người.”
Bách Lý Lộ Lộ á một tiếng, “Thế chúng ta đi cứu người không?”
Kim Kiên lắc đầu, “Không, đã chết rồi, làm thịt người khô rồi.”
Lý Do Hỉ đưa một miếng thịt bò khô vào miệng, “Thế thì có gì lạ đâu, chúng ta ăn thịt họ, họ ăn thịt chúng ta, huề nhau.”
Bách Lý Lộ Lộ ăn rất ngon, lắc lư cánh tay nàng, “A Hỉ, đây là cô làm à? Ăn ngon quá!”
Kim Kiên hơi ghét bỏ, dịch sang bên cạnh, cách họ xa hơn, “Mấy người còn ăn được cơ đấy.”
Lý Do Hỉ nói, “Sao lại không ăn được, bị ăn thịt hoặc đi ăn thịt, toàn bộ dựa vào bản lĩnh. Thế anh không ăn thì cứ nhịn đói đi.”
Kim Kiên vẽ vòng tròn trên cát, thấp giọng nói: “Tôi không đói.”
Hắn ở trần, ngồi xổm trên đất, hệt như một đứa ngốc to đầu. Lý Do Hỉ cắn thịt khô, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: “Người Kim Cương phái các anh đều không mặc áo à?”
Kim Kiên gật đầu, “Công pháp chúng tôi tu luyện tốn quần áo lắm, cộng thêm sa mạc ít nước, dứt khoát không mặc.”
Bách Lý Minh Minh tháo mặt nạ xuống, lặng lẽ ăn đồ, bây giờ cũng chẳng tránh né người. Kim Kiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, hơi kinh ngạc về dung nhan phía sau mặt nạ.
Có lẽ là vì nguyên nhân đeo mặt nạ thời gian dài, nước da khuôn mặt cậu ta trắng đến trong suốt, ngũ quan hơi hiền hòa, dịu dàng, môi mỏng hồng nhạt. Cậu ta ngẩng đầu uống nước, sắc môi càng trơn bóng hơn. Đôi mắt sắc bén như chim ưng đặt trên khuôn mặt này lại không hề đột ngột, mà đã trung hòa mấy phần nữ tính kia, tăng thêm phần trong trẻo mà lạnh lùng, cao ngạo.
Kim Kiên nhìn cậu ta không chớp mắt, Bách Lý Minh Minh hơi cau mày, “Nhìn cái gì”?
Kim Kiên vỗ gáy, nói ợm ờ: “Cậu cũng khá đẹp mắt đấy.”
Lý Do Hỉ che miệng cười trộm, Bách Lý Lộ Lộ cướp lời: “Thế thì không đeo mặt nạ nữa! Về sau đều không cần đeo!”
Kim Kiên vẫn đang nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu như thế này sao còn phải đeo mặt nạ?”
Bách Lý Lộ Lộ cúi đầu xuống, không dám nhìn cậu ta. Đương nhiên là mặt nạ này do nàng ấy bắt đeo lên. Năm mười ba tuổi, từ ngày Minh Minh bắt đầu đi theo nàng ấy đã đeo mặt nạ rồi, đã đeo nhiều năm như thế chỉ bởi vì một câu trêu đùa bốc đồng của nàng ấy — Ta không thích ngươi đẹp hơn ta! Từ đó về sau, Minh Minh đều phải đeo mặt nạ.
Thật ra, nhiều năm như thế, nàng ấy vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói không cần đeo nữa. Nhưng mà lại không biết phải mở miệng thế nào. Bây giờ tranh thủ nhiều người, vừa đúng lúc nhắc đến chủ đề này, nàng ấy gom hết dũng khí lại, nắm bắt cơ hội để nói ra.
Không khí im lặng trong chớp mắt, Bách Lý Minh Minh hắng giọng một tiếng. Ánh mắt của cậu ta chuyển sang Kim Kiên, khẽ cười, “Tôi vẫn thích đeo mặt nạ. Bởi vì không thích bị gã nào đó nhìn chằm chằm vào mặt.”
Kim Kiên bị cậu ta nói cho mặt đỏ, tai hồng. Bách Lý Lộ Lộ cũng bị chọc cười.
Sa mạc vào đêm hơi lạnh, Bách Lý Minh Minh và Kim Kiên có tu vi cao, chẳng cảm thấy gì, hai người thay phiên nhau trực đêm.
Bách Lý Lộ Lộ có một pháp bảo, gọi là Như ý ốc, đặt trên đất chỉ to cỡ chuồng chó, chui vào trong mới phát hiện ra không gian bên trong rộng cực kỳ, trang trí theo phong cách nước ngoài. Có phòng ngủ, phòng ăn, thậm chí còn có thể tắm rửa ở trong nữa.
Hai cô nàng tắm thật thoải mái, nằm đối đầu với nhau trên một cái giường đệm mềm hình tròn.
Bách Lý Lộ Lộ nhìn rèm màu hồng trên đỉnh đầu đến mất hồn, nói: “A Hỉ, cô nói xem cậu ấy có hiểu được ý của tôi không?”
Lý Do Hỉ ôm chăn, lăn sang bên cạnh, nằm trên giường hình tròn lại làm nàng nhớ đến một đêm cùng với Hữu Trần ở Thủy Cảnh Nam Ngạn, Tam Xuyên giới. Nàng vùi đầu vào đệm giường mềm mại, giọng ồm ồm, “Khẳng định là cậu ta hiểu được. Cậu ta tinh lắm (1) mà, cậu ta là đang an ủi cô đấy, đeo mặt nạ cũng không sao, chỉ cần là vì cô thì làm gì cũng nguyện ý.”
Bách Lý Lộ Lộ lật người, mừng rỡ, “Cô nói thật sao?”
Lý Do Hỉ nói: “Lừa cô thì tôi làm cháu nội cô.” Nói đến đây, nàng lại bất chợt nhớ đến những gì Bách Lý Minh Minh nói lúc ban ngày. Ha, thằng nhóc này vẫn luôn giả vờ dáng vẻ tham tiền ngốc nghếch, thật ra trong lòng lại ẩn giấu sâu đến thế.
Đột nhiên, Bách Lý Lộ Lộ xoay người nằm sấp, xoay đầu Lý Do Hỉ ra, ôm mặt nàng, nói nghiêm túc: “Cô với Đại Ma Vương hôn nhau chưa? Hôn môi có cảm giác gì thế?”
Lý Do Hỉ che mặt, nhớ lại một cách tỉ mỉ, cười nói: “Rất thoải mái, còn hơi sướng, trong lòng sung sướng.”
Đôi mắt Bách Lý Lộ Lộ sáng lấp lánh, “Thật á? Sướng bao nhiêu cơ?”
Lý Do Hỉ đẩy nàng ấy ra, “Tự cô tìm người mà thử đi, tôi phải nói cái này thế nào chứ, việc này quá khó khăn rồi.”
Bách Lý Lộ lộ lại xoay người cưỡi lên người nàng, ôm mặt nàng, nói kiểu nóng lòng muốn thử: “Tôi còn chưa từng hôn Minh Minh đâu, cái miệng cậu ấy hồng hồng, nhìn có vẻ rất ngon đấy. Cô đừng nhúc nhích, cho tôi hôn một cái tìm cảm giác đi, lần sau sẽ có kinh nghiệm rồi!”
Lý Do Hỉ đạp nàng ấy một phát bay xuống giường, “Cô biến đi!”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: (1) “Đa tiêm” ý là rất thông minh, “tiêm”: thông minh, từ địa phương.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
Quan điểm cá nhân không đồng ý với Vô Tình. Biết người ta ác, lại cố tình tung ra cái cớ sính lễ, gián tiếp thúc đẩy người ta làm thêm việc ác. Lẽ ra thương đội sẽ không phải chết khi đi qua sa mạc vào lúc này, lại đổ tại số đi =.=