Cứ đi theo đám yêu quái kia ba ngày, còn chưa tìm được tí tung tích nào của Táng Tinh hải.
Bốn người trốn trong một nơi bí mật gần đó, Lý Do Hỉ nói: “Không thể cứ đi theo họ thế này được, họ tìm không thấy thì chúng ta không thể tự tìm hay sao?”
Kim Kiên nói: “Tôi xuống dưới xem thử.” Dứt lời, lập tức hóa thân thành cát, hợp thành một thể với cát vàng dưới chân, đi xuyên qua lớp cát dưới đó. Đợi thời gian khoảng một chung trà, chỉ thấy cát dưới chân dần tập hợp lại, nổi lên thành một hình người.
Kim Kiên phủi cát mịn trên thân xuống, nói: “Phía trước hai mươi dặm có hơi nước dày đặc, nhất định là Táng Tinh hải, không thể nghi ngờ.”
Lý Do Hỉ thò đầu ra nhìn một cái, “Thế mà phương hướng không sai, chắc trong đám yêu quái cũng có một tên có năng lực, chúng ta mau đuổi theo.”
Bốn người lại đi theo hai mươi dặm nữa, quả nhiên phía sau cồn cát trước mặt xuất hiện một ốc đảo, chỉ thấy bèo mọc thành khóm, cây xanh che phủ, bừng bừng sức sống. Đến cả gió thổi vào mặt cũng mang theo mấy phần mùi hương cỏ cây thơm ngát.
Mấy ngày nay nhìn cát vàng ngập trời đã làm cho mắt người ta khô hết, mảng xanh lục đột ngột không khỏi làm đôi mắt sáng ngời, cả thể xác và tinh thần thoải mái lên ngay lập tức. Cả đám yêu quái hoan hô, hạ trại ở bên dòng nước, nghỉ ngơi.
Chỉ là đợi hồi lâu mà cũng chẳng thấy bọn họ đi vào, còn thu dọn hành lý, chuẩn bị đi tiếp!
Lý Do Hỉ nói: “Chuyện gì thế này? Vì sao họ không vào, anh xác định đây là Táng Tinh hải à?”
Kim Kiên vuốt cằm, cũng không hiểu, “Tuyệt kỹ của Kim Cương phái chính là hóa thân thành đất, cát, có thể thâm nhập và di chuyển trong lòng đất. Thời gian đầu tu luyện, tôi đã từng vô tình đi qua cái hải tử này hai lần, nó là ốc đảo to nhất trong sa mạc, tuyệt đối không thể sai được.”
Lý Do Hỉ nói: “Thế thì lạ thật, hay là anh hóa cát đi sang xem thử tình hình?”
Kim Kiên gật đầu, lại biến mất một lần nữa.
Hắn giảm nhẹ hơi thở, di chuyển trong cát, rất nhanh đã tiếp cận đám yêu quái kia mà không gây chút tiếng động nào.
Chỉ nghe thấy tiểu Ngưu yêu bên cạnh nữ Ngưu yêu nói, “Đại vương, chúng ta đã tìm trong sa mạc bao nhiêu ngày rồi, còn chưa tìm thấy. Rốt cuộc là Táng Tinh hải kia ở đâu thế? Có phải là cái hồ mà chúng ta vừa mới đi qua không ạ?”
Nữ Ngưu yêu nhảy dựng lên, đập một chùy vào đầu tiểu Ngưu yêu, “Bình thường bảo ngươi đọc sách nhiều vào, ngươi lại đi cưỡi heo! Trong sách đã viết rồi, là biển thì đều rất to đấy! Nhiều nước hệt sa mạc nhiều cát. Cái hồ bé thế kia, sao có thể là biển được!”
Tiểu Ngưu yêu xoa đầu, nghĩ cẩn thận, xác thật là có lý đấy. Lập tức gật đầu, “Đại vương anh minh!” Nghĩ ngợi rồi lại nói: “Thế phải đi đâu để tìm biển đây ạ?”
Nữ Ngưu yêu nói: “Đã từng nghe Hải Thành Đông giới chưa?”
Tiểu Ngưu yêu giơ tay, “Biết! Nghe nói ở phía đông! Ở đó có giao tộc đầu cá, chân người! Không biết nấu canh thì mùi vị thế nào đây?”
Nữ Ngưu yêu hài lòng, gật đầu, “Đúng đấy! Đợi đến được Hải Thành Đông giới, nhất định bản vương sẽ xiên một con nếm thử.”
Kim Kiên cứng đờ cả người, dừng tại chỗ không nhúc nhích nữa. Hồi lâu sau mới lặng lẽ xoay người, rời đi.
Trở lại bên cạnh ba người kia, hắn ta thò đầu ra khỏi cát, kể lại một lần đối thoại của hai con yêu quái, không thiếu một chữ nào.
……….
Không khí nhất thời ngưng đọng, tất cả mọi người đều không nói gì.
Hồi lâu sau, Lý Do Hỉ thở dài một hơi, “Thôi vậy, chúng ta tự đi tìm đi.”
Bách Lý Lộ Lộ không thể tin nổi, “Họ cứ bỏ đi như thế?”
Kim Kiên nói: “Đi rồi.”
Mọi người đều cạn lời.
Lý Do Hỉ giơ tay, nhún vai, còn có thể làm sao được, đã đến đây rồi, đi vào thôi.
Mà ở bên kia, Thập Dương dẫn Lý Viên Viên truy tìm theo sợi dây nhỏ trên đóa hoa.
Lý Viên Viên cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ. Dọc đường đi mà thấy hoa này, cỏ này, đều phải đi hái, thấy chim này, bướm này, đều phải đi vồ. Hái được hoa thì cắm hết lên đầu Thập Dương, vồ được chim sẽ cho hết vào túi nhỏ Lý Do Hỉ làm cho cô bé, lúc nào nhớ đến thì sẽ lấy ra chơi.
ơ
Chim bị nhét trong túi đã nghẹt thở chết từ lâu. Cô bé chẳng cảm thấy gì, vẫn là Thập Dương ngửi thấy mùi lạ mới lục tìm trong túi của cô bé. Hay thật đấy, bướm gãy cánh, xác chim thối, còn có lá cây, rễ cỏ, lung tung, lộn xộn, thịt khô ăn một nửa, bánh ngọt mốc meo…., cái gì nên có đều có hết.
Vừa đúng lúc đi ngang qua một khe suối nhỏ, Thập Dương quăng hết đồ trong túi cô bé ra ngoài, cầm túi xuống suối để giặt.
Đống bảo bối mà hổ ngốc tàng trữ đều bị ném đi đã làm cô bé tức đến hỏng cả người. Thập Dương ngồi xổm bên suối giặt túi vải, cô bé đi đến, nhấc chân đá tung nước, bắn đầy bọt lên mặt Thập Dương.
Thập Dương lau nước một cái, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô bé. Lý Viên Viên khoanh tay, hừ một tiếng thật kêu, tỏ vẻ bản thân bất mãn.
Thập Dương chẳng có cách nào — Cũng không thể đánh cô bé mà? Đành phải nhẫn nhịn khuyên nhủ: “Mấy thứ kia đã hỏng rồi, thối rồi, không thể dùng được.”
Lý Viên Viên bị tai, “Em không nghe, em không nghe, em không nghe! Em muốn chị cơ!”
Thập Dương cũng bực mình, “Có nghe lời không hả! Nếu không ngoan thì sẽ bị đánh đòn!”
Lý Viên Viên càng tức hơn, nhảy phốc một cái vào khe suối. Suối không sâu, chỉ đến bắp chân cô bé, cô bé ngồi phệt xuống, chân tay quẫy đạp nước loạn cả lên, khóc lóc om sòm: “Em không nghe, em không nghe, em không nghe!”
So sánh với bộ não chỉ nhỏ như móng tay của cô bé, cơ thể lại phát triển cực nhanh, nay đã có bề ngoài của một đại cô nương mười sáu, mười bảy tuổi rồi. Chỉ có điều, một thiếu nữ lớn thế mà lại ngồi ăn vạ trong nước như trẻ con, thật sự là không dễ nhìn tí nào.
Thập Dương ngồi xổm bên cạnh dòng suối, bị nước bắn tung tóe đầy người. Cậu ấy ném cái túi đã giặt xong lên bờ, cởi giày ra, xắn ống quần, đi xuống, “Tôi thấy con hổ nhà em chính là bị thiếu đòn! Cứ không đánh một chút là ngứa da ngay!” Nói xong, kéo cô bé lên, đánh mấy phát bôm bốp vào mông.
Dù không dùng nhiều sức, nhưng đã bao giờ Lý Viên Viên phải chịu tủi thân thế này đâu! Bình thường, dù làm sai, đập vỡ đồ, Lý Do Hỉ đều giảng giải ôn tồn, cho đến giờ vẫn không nỡ ra tay đánh cô bé.
Lập tức, cô bé cảm thấy tủi thân, ngoạc miệng khóc oa oa. Ngôn Tình Sắc
Âm thanh kia có thể nói là ma âm xuyên não cũng không quá đáng. May mà ở ngoại ô, xung quanh không có người ở. Nếu ở nơi đông người, người khác còn tưởng cậu ấy đã gây ra việc thương thiên hại lý gì đấy!
Thập Dương đưa tay lên bịt tai, tay vừa buông thì cô bé bị ngã vào trong nước, không cẩn thận ngụp cả đầu xuống, uống mấy ngụm nước. Thập Dương lại nhanh chóng kéo cô bé lên, chỉ là trải qua một màn này, cô bé còn khóc to hơn nữa.
Thập Dương không chịu nổi sự hỗn loạn này, lúc đi, Lý Do Hỉ cũng chẳng dặn dò cậu ấy gì cả. Nếu sớm biết nhóc con khó hầu hạ đến thế, chắc chắn cậu ấy sẽ không dẫn cô bé theo! Nghĩ đến đây, cậu ấy không kiềm nổi mà bắt đầu lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử — Có phải là Lý Do Hỉ ngại cô bé phiền mới quăng cho mình không! Đúng! Nhất định là như thế!
Ha, cái bà chị này, tâm cơ thâm trầm đấy. Uổng công một mối tình si của cậu ấy, bôn ba ngàn dặm tìm người cho chị!
Nhưng bây giờ nghĩ mấy cái này có tác dụng gì đâu. Lý Viên Viên vẫn đang ngồi khóc trong nước, vừa khóc vừa mắng cậu ấy. Cô bé nói chuyện không lưu loát, nhưng mắng chửi người thì rất trơn tru đấy. Đồ con rùa, khốn khiếp, bao cỏ, súc sinh, chân giò lợn gì gì đều lôi ra hết.
Thập Dương kéo cổ áo, quần áo ướt sũng dính vào người, hơi khó chịu. Giờ cậu ấy mới nhớ ra từ lúc cưỡi chim bay đến Dương Thiền Tông giới, cũng đã mấy ngày không tắm rồi. Đằng nào cũng bị ướt, dứt khoát tắm luôn đi. Còn con hổ ngốc kia, mặc dù rất phiền, nhưng cũng không thể không để ý đến được. Bình thường cô bé thích nhất lúc tắm, không chừng có thể tranh thủ dỗ dành đấy.
Nghĩ đến đây, cậu ấy lấy xà phòng thơm, xơ mướp trong túi càn khôn ra, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ cho cô bé.
Lý Viên Viên thấy cậu ấy, lại đấm đá một hồi.
Thập Dương túm hai tay cô bé lại một chỗ, ấn xuống nước xoa hai cái, giờ mới nhớ ra. Trước đây toàn là thân hổ, bây giờ biến hình người rồi, nam nữ khác biệt, rốt cuộc là không tiện.
Cậu ấy giơ xơ mướp trong tay lên, nói: “Kì cọ đây! Nếu lại làm loạn sẽ không kì nữa!”
Lý Viên Viên vừa nhìn thấy sơ mướp đã nghiêm chỉnh hẳn lên, không làm loạn nữa. Thập Dương thở phào, nói: “Biến lại đi.”
Lý Viên Viên ngoan ngoãn biến về thân hổ, lông toàn thân ướt đẫm, cô bé mở to mắt mong đợi nhìn Thập Dương. Thập Dương bị dáng vẻ khờ khạo kia của cô bé làm cho buồn cười, nhấc cô bé lại đây, xát xà phòng thơm toàn thân, rồi lấy xơ mướp chà chà xát xát ngược chiều kim đồng hồ.
Lý Viên Viên hưởng thụ cực kỳ, híp mắt mặc kệ cậu ấy làm gì thì làm. Thập Dương vừa kỳ cọ, vừa lầm bầm, lầu bầu, “Hình như lại lớn thêm một chút rồi, cả ngày chỉ ăn với ngủ, thật không biết nuôi em có tác dụng gì! Còn không nghe lời như thế nữa! Quả thật là tức chết người!”
Hồi lâu sau, cuối cùng cũng tắm cô bé đến trắng trắng, thơm thơm, dùng khăn tắm bọc lại, bế lên rồi đặt xuống thảm cỏ bên bờ, dặn dò: “Không được chạy loạn, bị bẩn rồi sẽ không bế em nữa!”
Cô bé giơ móng vuốt lên vuốt râu, xem như đồng ý. Thập Dương thở phào một hơi thật dài, xem như là dỗ được rồi. Giờ mới đi tìm một góc được cành cây che chắn, cởi quần áo, tắm rửa.
Lý Viên Viên nằm bò trên bờ, nghiêng đầu hổ nhỏ nhắn nhìn sang. Thân hình Thập Dương như ẩn như hiện trong bụi cây, chỉ có thể nhìn thấy mỗi eo thon và lưng thẳng như cán bút.
Cô bé chớp mắt, cuộn móng vuốt, gác cằm lên, nhớ lại lúc nãy đúng là mình không nghe lời cho lắm. Chọc giận Dương Dương mà anh vẫn còn kì cọ cho mình, giờ anh lại chẳng có ai kì cho, một mình trốn đi, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Nghĩ đến đây, cô bé không tự chủ mà đứng dậy, đôi chân trắng nõn, mịn màng, bước trên lá cỏ đã nửa héo vàng trên bờ, lặng lẽ không tiếng động xuống nước, ngụp xuống, bơi sang.
Thập Dương chỉ thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, híp mắt, lười biếng xoa cánh tay, không hề hay biết cô bé đang đến gần. Đột nhiên, cậu ấy cảm nhận được một xúc cảm mềm mại trên lưng, toàn thân bất giác rùng mình một cái. Phản ứng rất nhanh chóng, còn tưởng là yêu vật gì tranh thủ đánh lén, quay người lại liền bóp chặt cổ đối phương.
Cậu ấy quay lại, đột nhiên chấn động. Lý Viên Viên còn đang đội khăn tắm trên đầu, tay cầm nửa miếng xà phòng, nói lí nhí: “Anh, Viên Viên sai rồi, kì cho anh, không tức nữa…..” Giọng nói vừa mềm, vừa bông, mang theo mấy phần cố ý lấy lòng.
Thập Dương vội rút tay về, cô bé tưởng thế là không tức giận nữa, lại lấn tới trước, tay nhỏ đặt trên vai cậu ấy, lấy xơ mướp trong tay cậu ấy, dí lên ngực cậu ấy, bắt đầu chà xát.
Nhất thời, Thập Dương ngơ ra tại chỗ, chẳng có phản ứng gì. Lý Viên Viên tò mò, đánh giá cậu ấy, hình như dáng vẻ này không giống với mình nha. Gần chạng vạng, sắc trời mờ tối, cô bé túm cánh tay cậu ấy, muốn kéo ra chỗ sáng sủa, rộng rãi hơn, để nghiên cứu cấu tạo của cậu ấy thật kỹ càng.
Cậu ấy như bị sấm sét đánh trúng, lại chẳng dám nhúc nhích, cố gắng khống chế ánh mắt của chính mình không được phép nhìn nơi không được nhìn. Giọt nước bắn tung tóe đang lăn từ gò má xuống cổ cô bé. Ánh mắt cậu ấy bất giác bị dẫn dắt theo giọt nước, đi xuống suốt một đường, ngang qua phong cảnh kiều diễn, rồi hòa nhập vào khe suối.
Đôi tay mềm mại của thiếu nữ hệt cành liễu tháng ba đang mơn trớn hồ nước mùa xuân, mềm mại phất qua da thịt, mà lại làm xương cốt tận sâu bên trong ngứa ngáy. Lúc cô bé lôi lôi kéo kéo, trong lòng Thập Dương nảy sinh một cảm giác quái lạ. Trong lòng đã phản ứng, đương nhiên, thân thể cũng xảy ra biến hóa.
Lý Viên Viên đang sờ đông ngó tây, đột nhiên nhìn thấy cái gì to to, dài dài, lạ lạ ở trong nước. Cô bé tò mò, ồ một tiếng, giơ tay nắm lấy, “Đây là cái gì?”
Thập Dương chỉ thấy bị người ta bắt được mệnh mạch rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên ngay lập tức. Cậu ấy đảo tay làm một thuật, biến Lý Viên Viên thành một cái chày cán bột luôn, rồi vươn tay ném lên bờ.
Về phần vì sao lại là chày cán bột, cậu ấy cũng không rõ nữa, bất giác làm như thế.
Trên thảm cỏ, chày cán bột lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại mãi mà không phá được thuật này. Thập Dương ôm mặt, đứng trong nước, chỉ thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng bỏng, không nói rõ được là cảm giác thế nào. Cậu ấy dứt khoát ngụp cả người xuống, chìm hết vào trong suối, để nước suối lạnh như băng làm tan đi nội tâm nóng bỏng.
Không biết qua bao lâu, đến tận khi trời tối hoàn toàn, cậu ấy mới đứng lên từ trong nước, lên bờ, mặc quần áo chỉnh tề, nhặt chày cán bột lên nhét vào người, phi thân rời đi.
Trong đầu cậu ấy là một đống hỗn loạn, mê mê mang mang, cứ chạy thẳng theo hướng bông hoa chỉ dẫn. Gió đêm thổi tan đi suy nghĩ bề bộn trong đầu cậu ấy. Không biết đã qua bao lâu, trái tim đập loạn mới dần bình tĩnh lại.
Chạy cả một ngày đường, bây giờ mới giật mình phát hiện, thế mà lại đến Đồ Lục đảo rồi!
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Họ Hà trốn ở chỗ tối, che miệng cười trộm (Hì hì hì)
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.