Thanh Linh chuyển đi được một thời gian, cả lớp vẫn luôn vui đùa nghịch ngợm như mọi ngày. Chỉ có mình tôi là trở lại trạng thái một mình, tôi không thân với ai trong lớp ngoài Thanh Linh. Cũng không thể trò chuyện với bất kỳ ai, bởi vì tôi không có chung chủ đề để nói chuyện với họ. Dù có thì cũng chỉ có một vài ba câu cần thiết rồi ai ở chỗ nào về chỗ đấy.
Nhưng ít ra đôi khi tôi có liên đội trưởng làm bạn tâm giao, có Minh Nguyệt thi thoảng rủ tôi đi chơi. Lần đầu khi Minh Nguyệt đến lớp tìm tôi đã làm chấn động rất nhiều bạn bè trong lớp, ai cũng tò mò vì sao tôi lại có thể quen được bạn ấy. Mọi người đều nói tôi và Minh Nguyệt không cùng đẳng cấp. Nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần Minh Nguyệt không chú trọng đến vấn đề đó thì tôi cũng không để nó vào mắt.
Có những lúc tôi bị bạn bè trong lớp bắt nạt, bị đẩy ngã và bị hắt nước vào người. Lần này là Minh Nguyệt an ủi tôi. Bạn ấy động viên tôi đi nói với thầy chủ nhiệm nhưng dù có nói thì tôi vẫn bị ghét, bạn bè vốn đã không thích tôi. Dù tôi không làm gì sai, dù tôi làm theo lời họ thì cũng không thay đổi được được gì. Ghét chính là ghét. Có một số ít không ghét tôi nhưng chỉ dừng lại ở việc xã giao thông thường thôi, nói vài ba câu, trêu đùa một hai lần. Khi lướt qua nhau thì vẫn là người xa lạ.
Tôi sẽ không bận tâm, bởi vì tôi sắp ra trường. Và tôi vẫn có bạn bè ở bên cạnh.
Còn bây giờ, tôi đang ở nhà một mình. Đi học về thấy cổng nhà đang khóa thì tôi mới sực nhớ ra bố mẹ tôi phải đi ăn đám cưới của họ hàng ở xa, đến tối mới về được. Vừa mở cổng vào nhà là tôi chạy ngay đến phòng của mình và hưởng thụ cảm giác tự do khi không có bố mẹ ở nhà. Tôi có thể thích làm gì thì làm, thích ăn lúc nào cũng được, cơm cũng không cần phải nấu nữa. Có lẽ đứa trẻ nào ở tuổi vị thành niên cũng thế, chỉ mong bố mẹ đi đâu đó thật lâu để không bị kiểm soát.
Tôi nằm trên giường chơi điện thoại rất lâu cho đến khi đói thì dậy đi pha mì ăn. Mẹ có để phần đồ ăn từ hôm qua cho tôi nhưng phải hâm nóng lên, nó lâu hơn so với pha mì. Nên pha mì là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi bóc gói mì ra và để miếng mì vào trong bát. Khi mà tôi còn chưa cho gói gia vị vào thì lại nghe thấy ngoài cổng có tiếng chó sủa. Nó là một con chó nhà với bộ lông đen xì, bố tôi nuôi để nó trông nhà. Mỗi khi có ai đến hay đi ngang qua là nó lại sủa ầm ĩ lên, mấy lần tôi đi ra vì tiếng sủa của nó mà người thì không thấy ai. Nhưng tôi sợ lỡ như có ai đó đến mà không thấy có người rồi lại bỏ về.
Nên tôi đi ra, thấy người tới là thầy. Lúc đầu tôi còn tưởng là bác hàng xóm nào chứ, nếu là thầy thì dễ nói chuyện hơn rồi.
"Thầy sang nhà em có việc gì thế ạ?"
Lúc này thầy đang từ cổng đi vào nên chưa trả lời tôi.
Cho tới khi thầy đi vào phòng khách thì thầy mới trả lời "Tôi sang xin ít bột canh, lúc về quên không mua."
"Dạ, để em đi lấy cho thầy."
Tôi nhanh chóng đi vào lại trong bếp. Còn thầy thì đứng đợi tôi ở ngoài phòng khách. Tôi lấy lọ bột canh và cho vào một cái bát ăn cơm, mà lại quên không hỏi thầy lấy nhiều hay ít nên tôi xúc hơn nửa bát. Rồi mang ra đưa cho thầy.
"Cảm ơn em nhưng không cần nhiều như thế đâu." Thầy nhìn ngó xung quanh rồi hỏi tôi "Hôm này bố mẹ em không có nhà à?"
"Không ạ, bố mẹ em đi đám cưới đến tối mới về."
"Thế trưa nay em ăn gì?"
"Em ăn mì tôm." Tôi trả lời thầy một cách vô tư.
"Tôi đang nấu cơm rồi, em sang nhà tôi ăn cơm đi."
"Dạ?" Lời đề nghị này đến hơi bất ngờ nên tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên đồng ý hay từ chối.
Nhưng không đợi tôi trả lời, thầy lại nói tiếp "Tôi về trước, em đóng cổng lại rồi sang nhà tôi ăn cơm."
Tôi đứng đó nhìn thầy đã đi ra khỏi cổng nhà mình từ lâu. Không có cơ hội để từ chối nên tôi quay lại bếp cất bát mì chưa pha vào trong tủ lạnh. Tôi không quên cầm theo điện thoại của mình rồi đóng cổng lại và sang nhà thầy.
Tôi đi thẳng vào trong bếp. Thầy ấy đang đứng bếp nấu ăn, rất ít khi tôi thấy có một người đàn ông đứng ở trong bếp. Nên mỗi khi nhìn thầy đang nấu ăn thì tôi lại thấy lạ lẫm không quen. Thầy ấy dường như đã từng nấu ăn rất nhiều lần, tuy chỉ là những món bình thường nhưng nhìn cách thầy nấu khá thành thạo. Các món ăn đều gọn đẹp nằm trong chảo không bị bắn hay rơi ra ngoài trong lúc thầy đảo.
Không như tôi, bản thân là con gái mà nấu ăn lại chẳng ra làm sao. Những món phải nấu bằng chảo đa phần đều bị tôi làm cháy hoặc bắn hết ra ngoài, tôi chỉ giỏi mấy món như luộc gạo, luộc rau hay luộc thịt mà thôi.
"Em đứng đó từ bao giờ thế?" Trong lúc thầy quay ra sau lấy đĩa thì nhìn thấy tôi.
"Em mới sang thôi ạ." Tôi đi vào trong rồi đứng bên cạnh nhìn thầy đổ rau trong chảo ra đĩa "Tại em mải đứng nhìn thầy nấu ăn nên mới chưa vào trong."
"Sao lại nhìn tôi nấu ăn?" Thầy ấy tiện tay đưa đĩa rau cho tôi.
"Em đang nhìn xem thầy làm thế nào nấu mà không bị rơi ra ngoài, em nấu toàn bị rơi ra thôi."
"Em chỉ cần đảo chậm và đều tay là được. Em lấy giúp tôi lon ngô ngọt đóng hộp trong tủ lạnh."
Tôi đặt đĩa rau lên bàn ăn rồi đi mở tủ lạnh lấy đồ, trong lúc đưa cho thầy. Tôi không quên trả lời thầy "Em cũng làm theo như thầy nói nhưng cứ bị hỏng, lần nào em cũng bị mẹ đuổi ra không à."
"Bây giờ em muốn làm thử không?"
"Dạ em..." Tôi sợ bị mắng lắm nên không dám tùy tiện đồng ý.
Thầy đưa đôi đũa trên tay cho tôi. Rồi thầy đổ ngô vào rổ, trong lon có cả nước. Phải để cho ráo nước rồi mới cho vào nấu nếu cứ để vậy mà nấu cùng dầu rất dễ bị bắn lên mặt. Xong thầy đổ dầu và ngô vào trong chảo để tôi đứng đảo. Tôi đảo như lúc làm ở nhà và cố gắng đảo một cách nhẹ nhàng nhưng vẫn bị rơi ra vài hột. Tôi bắt đầu bối rối nên không tự chủ được tay trong lúc đảo bị xiêu vẹo đi không ít.
"Em không cần đảo nhanh, tôi vặn lửa nhỏ nên em cứ từ từ. Với ngô, hạt khá nhỏ nên đảo tròn quanh chảo sẽ ít bị bắn ra ngoài hơn."
Thầy đứng đằng sau nắm lấy tay tôi để điều chỉnh lại, là nắm tay đó. Tôi chưa từng bị người đàn ông nào nắm lấy tay và đứng gần như vậy. Cho nên tay của tôi bắt đầu run lên không ngừng, trong khi thầy đang tập trung vào chảo ngô thì tôi cứ hết nhìn tay mình rồi lại nhìn thầy. Tôi không thể nào tập trung nổi khi mà thầy cứ đứng gần mình như vậy.
"Em nhìn đi đâu đó, tập trung vào."
Bị thầy nhắc nhở nên tôi cố trấn tĩnh lại và tập trung hết tinh thần vào chảo ngô trước mắt. Tôi đảo chậm theo cách mà thầy chỉ, khi mà tôi đã quen tay rồi thì thầy mới buông tay tôi ra. Tôi tỏ ra bình tĩnh và tiếp tục làm, bị thầy nắm tay chỉ dạy làm tôi liên tưởng đến khi mình học lớp một cũng được cô chủ nhiệm nắm tay dạy viết như vậy. Và khi đó tay tôi cũng run lên không ngừng, có lẽ đó là bản năng tự nhiên của tôi rồi.
Lửa khá nhỏ có chút lâu chín nên tôi vặn bếp gas to lên một chút. Nhưng với tốc độ chậm mà chắc của tôi suýt nữa làm cháy ngô, tôi đã nhanh chóng vặn nhỏ lại mới không gây ra chuyện gì. Tuy hơi lâu thế nhưng cuối cùng ngô cũng chín vàng ươm và không bị cháy.
Trong khi tôi đang rang ngô thì thầy đã dọn sẵn bát đũa ra để trên mặt bàn, trước khi tôi sang thì thầy nấu vài món rồi. Nên chỉ còn món ngô mà tôi nấu nữa thôi là xong, mà cũng không tính là do tôi nấu. Bởi người cho ngô và cho gia vị vào chảo là thầy, còn tôi chỉ đứng rang thôi.
Tôi ngồi xuống, nhìn những món ăn không được phong phú như hôm tôi từng ăn ở nhà thầy. Chỉ có rau xào, nước luộc rau và thịt lợn luộc. Các món ăn vẫn còn hơi nóng, mỗi món đều bốc hơi nhè nhẹ kèm theo mùi thơm từ món ăn lan tỏa ra không khí. Chắc đây là thực đơn hàng ngày của thầy, đơn giản mà vẫn đủ dinh dưỡng.
Tôi cầm đũa và bát lên rồi nói "Em mời thầy ăn cơm."
"Ừ, hôm nay đồ ăn không được phong phú. Em ăn tạm nha."
"Dạ không, em thấy ngon mà." Đặc biệt là có món ngô ngọt mà tôi thích, dù nó được rang hay xào hay chiên đều rất ngon. Nhưng tôi thích ăn chiên hơn, bên ngoài giòn bên trong mềm. Tôi đã ăn nhiều lần mà vẫn không thấy ngán.
"À mà sao trong nhà thầy lại có ngô đóng hộp thế?" Mấy lần trong khi học thêm, tôi mở tủ lạnh lấy nước uống nhưng chưa từng thấy có lon ngô ngọt nào.
"Tôi đi siêu thị thấy có nên tiện tay mua thôi. Có vấn đề gì sao?" Thầy tâm lý đẩy bát ngô đến gần tôi. Từ lúc bắt đầu ngồi ăn chỉ có mình tôi là ăn ngô, còn thầy thì không động đũa đến.
"Mẹ em nói ngô đóng hộp vừa đắt vừa có chất bảo quản nên chưa lần nào cho em mua."
"Đúng là có những loại sử dụng chất bảo quản nhưng không phải tất cả. Trước khi mua tôi đã hỏi nhân viên, họ nói loại mà em đang ăn không có chất bảo quản và được nhiều người mua đánh giá tốt."
"Dạ, em cũng không bận tâm lắm đâu."
Tôi chẳng qua chỉ thuật lại lời của mẹ tôi mà thôi. Dù sao thì đồ ăn ở cổng trường đa số đều có chất bảo quản mà mọi người vẫn ăn đó, tuy bị giáo viên nhắc nhở liên tục nhưng có đồ ngon lại rẻ thì ai có thể khống chế khỏi sức hấp dẫn của nó.
"Em rất thích nấu ăn sao?"
"Dạ, sao thầy lại hỏi như vậy?"
Tôi bất giác nắm chặt đôi đũa trên tay, bình thường khi nghe đến một đứa con gái không biết nấu ăn thường sẽ hỏi tôi sao không học nấu đi, con gái thì phải biết nấu ăn chứ. Không biết nấu sau này lớn không có ai lấy đâu. Nhưng riêng thầy lại có câu hỏi ngược lại với mọi người.
"Tôi thấy em hay đứng nhìn tôi nấu ăn. Vừa rồi khi tôi đưa đôi đũa cho em, em không do dự mà cầm lấy ngay tức thì."
Những điều nhỏ nhặt này tôi chưa từng để ý, còn thầy thì luôn nhìn ra.
"Cũng không hẳn, em chỉ là thích nấu mấy món ăn vặt. Tự làm rồi tự ăn thôi ạ. Nhưng em lại chưa làm lần nào."
"Tại sao?"
"Mẹ em không cấm em làm nhưng mỗi lần em muốn nấu món gì đó thì mẹ sẽ nói có nấu được không mà đòi nấu. Mẹ em nói nấu hỏng làm lãng phí gas và thức ăn. Mỗi lần bị mẹ nói em bày vẽ vớ vẩn là em nản chí không muốn làm nữa. Bởi vì dù em có làm được món nào thì bố mẹ vẫn cứ chê thôi ạ."
Tôi luôn để tâm lời mọi người nói, mẹ tôi nói nấu mấy món bánh mà tôi xem trên mạng lãng phí thức ăn nên tôi không dám làm. Tôi không làm được như mẹ, còn luôn sợ bị mẹ nói không làm gì nên hồn. Tính tình sợ trước sợ sau này của tôi có phải rất yếu đuối? Nhưng nhiều khi tôi chỉ mong sao mẹ nói cho tôi biết tôi đã làm sai ở đâu, tôi nên sửa thế nào. Như vậy có lẽ tôi sẽ cố gắng hơn một chút.
"Thế thì em sang nhà tôi mà nấu."
Tôi không tin vào tai mình, nuốt nhanh miếng cơm trong miệng để hỏi "Thầy nói thật ạ?"
"Em thích nấu ăn thì hãy làm ở nhà tôi, nguyên liệu thì em có thể lấy trong tủ lạnh. Tôi sẽ không trách em làm hỏng. Nếu cần gì thì tôi hỗ trợ em, em hãy cứ làm những gì mình thích đi." Nhìn biểu cảm nghiêm túc của thầy không giống nói đùa. Thầy thực sự muốn cho tôi làm như vậy ư.
Tôi đặt đũa và bát lên bàn, dùng hết sự tập trung để thăm dò thầy. Đôi mắt của thầy không có gì thay đổi, biểu cảm nhàn nhạt như không gắp một miếng thịt bỏ vào bát của tôi. Đối với thầy dường như đây chỉ là một điều hết sức bình thường.
"Nhưng tại sao thầy lại cho phép em nấu ăn ở nhà thầy chứ?"
"Tôi muốn em được làm công việc mà mình thích." Thầy gõ một cái vào trán của tôi "Em không cần thấy ngại, đổi lại tôi muốn ăn thử đồ ăn em nấu."
"Em... em cảm ơn thầy."
Tôi dùng tay xoa trán vừa để che đi đôi mắt rưng rưng sắp khóc của mình. Từ lúc tôi gặp thầy tính ra chỉ có vài tháng nhưng thầy lại giúp tôi rất nhiều. Bảo vệ tôi, giải vây cho tôi, dạy học và trò chuyện với tôi. Còn bây giờ lại cho phép tôi nấu ăn ở nhà của thầy. Thầy ấy đối xử với tôi tốt như vậy chỉ làm cho tôi càng thêm lo lắng, vì luôn nghĩ đến ngày nào đó có thể thầy không còn tốt với tôi.
Ăn cơm xong thì tôi xung phong đứng dậy rửa bát. Ăn chực mà, làm sao để cho thầy rửa bát mãi được.
Sau khi rửa bát xong, tôi quay ra thì thấy trên bàn ăn là điện thoại của thầy. Tôi đoán thầy quên lấy nên cầm lên để mang ra cho thầy, tuy nhiên chưa đi được bước nào thì trên điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn. Tôi thề là tôi không bao giờ có ý định đọc trộm tin nhắn của thầy nhưng nó đang hiển hiện trước mắt tôi, tôi vô thức nhìn vào điện thoại. Đoạn tin nhắn lưu tên người gửi là Khả Hân với nội dung "Cậu về nhà đi, bố mẹ của cậu sắp ly hôn rồi."
Khung thông báo hơi nhỏ nên tôi không thể biết được toàn bộ nội dung nhưng đọc dòng tin nhắn này làm tôi ngạc nhiên đến mức sửng sốt không tin vào mắt mình. Tôi đã đọc cái gì thế này. Ly hôn, bố mẹ của thầy sắp ly hôn. Một tin chấn động như vậy sao tôi lại nhìn thấy cơ chứ? Nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn tôi không biết mình làm sao để đưa điện thoại cho thầy nữa, một tin tức đau lòng như vậy nhìn thấy nó có làm thầy suy sụp hay không.
"Em đang nhìn gì điện thoại của tôi thế."
Thầy đột nhiên đi vào trong bếp, tôi giật mình giấu điện thoại ra sau. Bàn tay ra sức siết chặt lấy chiếc điện thoại, nếu có sức mạnh của một siêu nhân chắc chắn tôi sẽ bóp nát nó ngay tức thì. Mặc dù thầy ấy bắt buộc phải biết nhưng sao trái tim của tôi lại nhói lên thế này.
"Em..." Tôi ngước đôi mắt lên nhìn thầy nhưng tôi không có lời gì để nói, có lẽ những lời an ủi trong lúc này không khác gì đang xát muối vào vết thương của thầy.
Thầy ấy lấy điện thoại trong tay tôi và đọc tin nhắn. Tôi quan sát biểu cảm của thầy, tìm kiếm sự đau lòng và bất lực trong đôi mắt ảm đạm đó. Thế nhưng thầy ấy không để lộ cho tôi thấy một chút sắc thái nào khác lạ, ngay cả cái nhíu mày cũng không có. Thầy đọc xong thì bỏ luôn điện thoại vào trong túi quần.
Bàn tay của thầy chạm nhẹ vào gò má tôi "Xin lỗi, để em thấy điều không hay. Em đừng bận tâm, không sao đâu."
Tôi lúng túng mấp máy môi cũng không thể nói ra lời nào, bây giờ ngược lại thầy lại là người an ủi tôi.
Sau đó thì tôi về nhà của mình, có lẽ bây giờ thầy đang cần một không gian riêng tư. Dường như thầy ấy không muốn để lộ dáng vẻ suy sụp của mình. Cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu được ánh mắt bi thương của thầy khi tôi khóc không ngừng trước cổng nhà thầy lúc mà bố mẹ tôi cãi nhau, là vì cái gì rồi. Trong đôi mắt đó chứa đựng sự đồng cảm, sự day dứt và nỗi đau mà thầy cố giấu đi. Thầy không muốn để lộ nó cho tôi thấy ư? Trước mặt tôi thầy là một người trầm tĩnh mạnh mẽ giống như không có bất kỳ ai có thể làm thầy không vui. Không ai có thể làm tổn thương thầy.
Có lẽ ở góc khuất mà tôi không thấy được, bóng tối mà thầy cố tạo ra đã che lấp đi ánh sáng ngăn cản tôi không thể nhận ra được cảm xúc thật sự bên trong thầy, không thấy trái tim mà thầy đang sở hữu nó đã bị thương nhiều tới cỡ nào.